Chương 2

Mạn Mạn lớn rất nhanh, em ấy ba tuổi được ba đẩy đến nhà trẻ, Tô Liệt Hàn hôm ấy cũng phải đến trường, hắn không thể đưa Tô Mạn đi học. Trường học hai người ngược đường, Tô Liệt Hàn đạp xe đến trường, Tô Mạn nặng nề từng bước lên xe ô tô của Tô Liệt Thương. Hai người đều không nỡ rời xa đối phương.

Không biết ở trường học Tô Mạn có ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ không? Em ấy có bị bắt nạt không? Tô Liệt Hàn ngồi trong lớp học suy nghĩ. Hắn cố gắng học trước kiến thức lớp năm trong kì nghỉ hè, vào năm học có thể thư thái thời gian, không để Tô Mạn phải một mình.

Mạn Mạn và hắn thật sự không giống nhau, hắn là người chững chạc hơn các bạn đồng trang lứa, từ bé đến lớn đều là một bộ dáng lạnh lùng, ít nói, còn Tô Mạn thì rụt rè thiếu quyết đoán, em ấy như chim sẻ nhỏ gió lớn sẽ sợ hãi rúc dưới đôi cánh rộng lớn của hắn, nhỏ giọng kêu anh hai.

Công ty ba hắn ngày càng phát đạt, ông càng không có thời gian để ý đến hai người, mỗi ngày không ở công ty thì chính là đi tiệc rượu.

Không có ba ở nhà, Tô Liệt Hàn có thể thoải mái cưng chiều em trai, bảo mẫu chỉ ở lại đây đến tám giờ liền về, trong căn nhà rộng chỉ có hắn và Tô Mạn.

Nhưng cuộc sống tươi đẹp này không diễn ra được bao lâu thì Tô Liệt Hàn biết ba mình đã sắp xếp cho hắn vào một trường chuyên, phải học nội trú. Nghĩa là hắn sẽ không được gặp Tô Mạn gần một tuần lễ, chỉ đến chủ nhật mới có thể về thăm nhà, như vậy không khác nào tra tấn với hắn.

Ngăn không cho việc đó xảy ra, Tô Liệt Hàn đã cố tình trong bài kiểm tra đầu vào hạ điểm mình thấp đến mức chỉ kém một điểm nữa sẽ đỗ. Không ngoài dự đoán, hắn bị ba phạt nhốt trong phòng sách không cho ra ngoài, ép hắn học đến chết.

Tô Mạn không thấy anh trai, cậu muốn đi tìm anh nhưng lại không dám hỏi ba, dì bảo mẫu cũng không trả lời cậu.

Nửa đêm, Tô Liệt Thương đã rời khỏi nhà, Tô Liệt Hàn mở cửa sổ, từ tầng hai nhảy lên cành cây ở đó leo xuống dưới. Hắn nhẹ nhàng mở cửa phòng em trai, sự mệt mỏi liền tan biến. Tô Mạn hơn mười một giờ vẫn còn thức, không có anh trai ở bên cạnh dỗ cậu ngủ, cậu không ngủ được, cậu nhớ anh trai. Tô Mạn thấy anh đứng ở cửa liền chạy đến ôm chặt lấy anh, nhỏ giọng nức nở gọi anh trai.

Tô Liệt Hàn ôm em trai lên giường, như thường lệ dỗ em ấy ngủ.

Đây là kí ức tốt đẹp nhất của bọn họ, là thời gian tốt đẹp nhất trong ngày của bọn họ.

Cuối cùng Tô Liệt Hàn được sắp xếp vào trường khác, không phải nội trú nữa. Từ sáng đến chiều anh đi học, tối về vừa học vừa dạy em học.

Tô Liệt Hàn không nhịn được cười khi nhìn thấy quyển vở bài tập của em trai mình, chữ viết rất đẹp, mềm mại hệt như con người em ấy. Tô Mạn vui vẻ ở cạnh anh để anh xoa đầu khen ngợi.

Khi Tô Mạn lên lớp hai, bài tập nhiều dần lên, cậu rất xấu hổ khi để anh trai thấy lời phê trong vở của mình. Lúc hắn học lớp hai lời nhận xét của hắn đều bằng bút đỏ, nhận xét cũng đều là rất hay, rất tốt, còn em trai lại luôn chỉ làm được một nửa, nhận xét của giáo viên luôn là cổ vũ, khuyến khích, tiếp tục cố gắng. Hắn mới lơ là em ấy mấy buổi, thành tích của em ấy liền tụt dốc.

Nhưng Tô Liệt Hàn không thể mãi bao bọc bảo bối nhỏ của hắn được, Tô Liệt Thương không quá đặt nặng thành tích của Tô Mạn, ông không cần cậu phải giỏi như Tô Liệt Hàn, dù thế cũng không thể để thành tích xấu như vậy. Thế là Tô Mạn có gia sư về dạy, Tô Liệt Hàn mỗi tối đều lo chạy sang phòng em mình ngó thử mấy lần mới yên tâm.

Thành tích của Tô Mạn vẫn chỉ dừng lại ở mức bình thường, có lúc ăn cơm, Tô Liệt Thương nhìn tờ phiếu điểm tổng kết học kì của hai anh em, không nhịn được mà nói Tô Mạn mấy câu. Tô Liệt Hàn không cần gia sư, hắn tự mình lên mạng học, tự mình ngồi suy nghĩ hàng đống đề bài nâng cao, vị trí đầu bảng chưa từng rời khỏi tầm tay từ khi lên cấp hai.

Tối hôm đó, Tô Mạn ở trong lòng anh trai khóc đến đáng thương, cậu hỏi anh trai có phải mình ngốc lắm không, ai cũng kêu cậu ngốc, rõ ràng đã học rất nhiều nhưng vẫn không thể tiến bộ. Tô Liệt Hàn thương em trai, đau lòng hôn lên mắt cậu, kiên nhẫn đáp lại từng câu hỏi.

Tô Mạn ngốc cũng không sao cả, hắn có thể nuôi cậu cả đời. Tô Mạn không cần trở nên mạnh mẽ, đã có hắn bảo vệ cậu. Em trai của Tô Liệt Hàn không cần trở nên xuất sắc, vì trong mắt hắn sự ra đời của Tô Mạn đã là một phép màu cứu vớt hắn khỏi tuyệt vọng.

Khi Tô Mạn học lớp năm hắn đã học lớp mười một, từ ngày bước chân vào cấp ba, thời gian của hai người rút ngắn đến mức ngoại trừ lúc ngủ ở bên nhau, còn lại đều cắm đầu vào học. Tô Mạn lớn rồi, em ấy có bạn bè của riêng mình, sau giờ học cũng đi chơi với bạn, tối đến học bài, không có thời gian dành cho hắn. Tô Liệt Hàn rất vui khi em trai mình cởi mở hơn, đồng thời hắn cũng ghen tị chết đi được. Trong lòng Tô Mạn, hắn phải là người em ấy yêu nhất, phải là ngoại lệ duy nhất của em ấy, ngoài hắn ra, không cho phép bất cứ ai bước vào thế giới của em ấy.

Đó cũng là thời gian mỗi quan hệ của bọn họ tệ dần. Tô Liệt Hàn mộng tinh, hắn mơ thấy em trai dưới thân mình rêи ɾỉ, ngọt ngào gọi anh ơi, mà hắn không nhịn được vừa làm vừa bắt em ấy gọi tên. Cảm giác hưng phấn ấy khiến hắn không thể quên. Hắn không dám ngủ chung với em trai nữa, không dám nhìn thẳng vào mắt của Mạn Mạn.

Hắn yêu Mạn Mạn. Tình cảm của hắn là sai trái, sẽ không có ai chấp nhận bọn họ. Tô Liệt Hàn nhìn em trai ngoãn ngoãn nằm ngủ ở bên cạnh, dục vong độc chiếm nói với hắn rằng, chỉ cần Tô Mạn đồng ý ở bên hắn, chỉ cần hai người chấp nhận lẫn nhau, không ai có thể ngăn cách bọn họ.

Nếu Tô Mạn không đồng ý, vậy hắn cũng không đồng ý để cậu rơi vào tay người khác.

Tô Mạn là của hắn, mọi thứ của Tô Mạn hắn là người hiểu rõ nhất, lúc Tô Mạn vui vẻ hay buồn rầu cũng đều có hắn…

Áp lực cuối cấp thật sự rất khủng khϊếp, Tô Liệt Hàn không còn hơi đâu để ý đến Tô Mạn, hắn được ba sắp xếp lịch học dày đặc, một ngày chỉ được ngủ sáu tiếng, trải qua hơn một năm sống trong không khí vội vã, Tô Liệt Hàn ghét cảm giác bị kiểm soát, ghét cảm giác mình không biết gì về những điều em trai trải qua.

Hai năm liên tiếp, Tô Mạn có những kí ức vui vẻ của riêng cậu, không hay rằng Tô Liệt Hàn đang chìm đắm trong nỗi tuyệt vọng.

Tô Mạn không dám làm phiền anh trai, cậu biết anh trai mình cực kì giỏi, những gì anh ấy làm được còn cậu không làm được, Tô Mạn biết rất rõ.

Cậu không muốn ra ngoài kết bạn, cậu cảm thấy làm quen với người khác rất khó, chơi với bọn họ không vui. Mỗi khi Tô Mạn không chịu được ấm ức muốn tìm anh trai lại nhớ đến cuộc trò chuyện hôm đó với ba, bước chân của cậu sẽ rẽ về phòng mình.

Ba nói cậu không thể bám lấy anh trai, Tô Liệt Hàn không có thời gian cho cậu, anh rất mệt mỏi, cậu không thể là đứa trẻ hư tạo phiền phức cho anh trai.

Ba nói cậu tích cách quá nhút nhát, giống y hệt mẹ, ngu dốt lại yếu ớt đến mức khiến ông tức giận.

Tô Mạn không nói cho Tô Liệt Hàn, cậu sau khi trở về phòng trốn trong chăn khóc. Đôi lúc cậu nghĩ rằng, ước gì cậu và anh trai có thể sống ở một nơi khác, chỉ hai người, không sợ bị ba phạt nữa.

Ba đánh Tô Liệt Hàn, ba mắng cậu, ba bắt Tô Liệt Hàn học rất nhiều, ba không cho phép cậu ở bên Tô Liệt Hàn…

Tô Mạn ghét Tô Liệt Thương. Cậu muốn ở bên anh trai, cậu rất nhớ anh…

Cậu là đứa nhỏ không ai cần, cầu xin anh trai đừng giống như bọn họ nói cậu là đồ ngốc, không cần cậu. Tô Mạn ở lớp bị các bạn so sánh không bằng Tô Liệt Hàn, hỏi cậu với hắn có phải anh em thật không, vì sao cậu lại ngốc nghếch trì độn như vậy… Bọn họ coi cậu là đàn em, ngày nào cũng đều bắt nạt cậu, xé vở cậu, giấu mất cặp sách, bắt cậu đi chơi để sai vặt.

Tô Mạn không nói với ai cả, cậu sợ ba coi thường mình, sợ gây phiền hà cho anh trai.

Hai anh em xa cách lẫn nhau rất lâu, ngày Tô Liệt Hàn có điểm thi đại học, hai người mới chân chính được ngồi ăn cùng một bàn, có đủ thời gian trò chuyện.

Tô Liệt Thương gắp miếng thịt nạc cho Tô Liệt Hàn ngồi ở bên phải, giọng nói lạnh như băng bảo nên anh đăng kí vào Đại học B, chuyên ngành máy tính và kinh tế ở đó nhỉnh hơn Đại học A một chút. Tô Liệt Hàn nghĩ tới việc nếu hắn học ở Đại học B, phải ở lại kí túc xá, trường học quản lí nghiêm khắc giờ giấc, rất nhanh Tô Liệt Hàn liền mở miệng từ chối.

Tô Liệt Thương thấy hắn kiên quyết, không ép buộc hắn nữa, đồng ý cho hắn đến Đại học A ở cách xa nơi này hơn bốn trăm km.

Trong bữa cơm ấy, Tô Mạn không thể nói được lời nào, cậu ăn cơm không vào, cũng không có tâm trạng học hành, bài tập làm được một nửa liền thôi. Tô Mạn ngồi trên ghế, viền mắt đỏ ửng.

Lúc cậu vẫn còn là một đứa bé, Tô Liệt Hàn luôn ở bên cậu, lúc cậu học cấp một, Tô Liệt Hàn vẫn quan tâm cậu, hiện tại anh đã sắp phải rời khỏi đây. Bọn họ vốn đã xa cách, nay lại thêm cách xa. Không được nhìn thấy anh trai, không được nghe giọng nói của anh trai, không được anh trai xoa đầu…

Tô Mạn khóc không thành tiếng, cậu thích anh trai lắm, không muốn anh đi đâu hết.

Cửa phòng mở ra, Tô Liệt Hàn cầm theo khay thức ăn mang vào cho em trai. Từ đầu đến cuối bữa, em ấy ăn không đủ no.

Tô Mạn giật mình, cậu vội lau nước mắt, nhưng nghĩ lại đây là anh mình mà, không phải người ngoài, thế là Tô Mạn khóc càng dữ dội.

Tô Liệt Hàn đặt khay lên bàn, bế em trai ngồi lên đùi hắn, dùng tay lau đi nước mắt của em ấy. Tô Mạn nắm lấy quần áo của hắn, khóc nức nở gọi anh trai.

Rất lâu rồi Tô Liệt Hàn mới ôm bảo bối của mình, nghe giọng nói của em ấy, Tô Mạn cũng rất lâu rồi mới được co người nằm trong lòng anh trai, bám lấy hắn.

“Anh ơi, đừng bỏ em.”

Tô Mạn lại nắm lấy quần áo của hắn chặt hơn, nhỏ giọng khóc bên tai hắn. Tô Liệt Hàn đau đớn, hai mắt của hắn đỏ ngầu. Hắn muốn đem theo em trai đi, nhưng hiện giờ không thể. Đợi thêm mấy năm nữa, đợi thêm chút nữa, hắn sẽ giấu em trai đi, không để ai tìm được em ấy nữa, chỉ có hắn và Tô Mạn, sống với nhau đến hết đời này.

Tô Liệt Hàn nắm lấy tay Tô Mạn, ôm em ấy vào trong lòng:

“Không khóc, Mạn Mạn, sau này khi nào nghỉ lễ anh đón em đến nhà của chúng ta được không?”

Hắn cố ý nói “nhà của chúng ta”, nghĩa là ở đó chỉ chứa hai người mà thôi, là nơi tình yêu của bọn họ có thể được bộc lộ, là nơi hắn không cần nhẫn nhịn nữa, không lo sợ ánh mắt của người ngoài, không sợ ba hắn phát hiện ra cái gì bất thường.

Tô Mạn gật đầu, tiếp tục nức nở trong lòng hắn khóc đến run lên, khiến hắn rất đau lòng, lại không thể làm gì được. Nước mắt của em ấy thấm ướt áo hắn, thấm vào trái tim của hắn.

“Mạn Mạn thích màu xanh dương mà nhỉ? Nhà của chúng ta sơn thành đại dương luôn nhé?”

Tô Mạn không nhịn được cười thành tiếng, cậu lắc đầu, sụt sịt bảo:

“Lòe loẹt quá. Cứ-cứ như bình thường là được rồi. Em chỉ muốn ở cùng anh…”

Lòng Tô Liệt Hàn như được ngâm trong nước ấm, không khống chế được hôn lên môi của em trai. Đến khi nhận ra mình vừa làm gì, Tô Mạn đã hôn lại hắn.

Tô Liệt Hàn sửng sốt, hắn chỉ cười, nghĩ thầm Tô Mạn đơn giản cho rằng đó là nụ hôn như thường ngày, từ lúc bé đến bây giờ, hai người đã hôn rất nhiều. Tô Mạn không biết nụ hôn của hắn không đơn thuần là tình cảm anh em, không có anh trai nào sẽ hôn em trai mình khi lớn như vậy cả, đó là nụ hôn của tình yêu, là nụ hôn Tô Liệt Hàn đã lén hôn cậu rất nhiều lần.

Sâu trong tiềm thức, hắn muốn ngủ với em trai, muốn hôn em trai mạnh mẽ hơn nữa, muốn làm những việc quá phận với em trai…

Em trai vẫn còn nhỏ, em ấy rất đáng yêu, cũng rất mềm yếu. Hắn phải trở nên thật mạnh mẽ mới có thể che chơ cho em trai.

Làm sao bây giờ? Sau này mỗi ngày không thể nhìn thấy Tô Mạn nữa, hắn sẽ nhớ em ấy chết mất. Lỡ như Tô Mạn thích ai đó thì hắn phải làm sao?

Tô Liệt Hàn kéo Tô Mạn lên giường, cậu gối lên cánh tay hắn và ôm lấy hắn. Tô Liệt Hàn nhìn chằm chăm cậu, thì thầm:

“Mạn Mạn không được thích ai ngoài anh trai đâu đó.”

Vì nếu để anh biết được, anh sẽ gϊếŧ chết nó.

Tô Mạn khẽ cười, cậu nhẹ giọng đồng ý, chui vào ngực anh trai, hưởng thụ hạnh phúc ngắn ngủi.

Tô Liệt Hàn lúc này mới vừa lòng, vỗ về em trai, sau đó chậm chạp nhớ ra em trai mình còn chưa ăn tối, hắn lại kéo em trai ngồi dậy, đút Tô Mạn từng thìa thức ăn, giống như hồi nhỏ, Tô Mạn ở trong lòng anh tươi cười đón nhận hắn.