"Niên Nhĩ Lạc..."
Niên Nhĩ Lạc nghe cậu ta gọi liền thu lại sắc mặt, cô quay phắt mặt đi không muốn chú ý tới cậu ta nữa.
Nhưng có vẻ cậu ta không muốn bỏ qua việc này liền đưa tay qua nắm lấy tay của Niên Nhĩ Lạc kéo qua, mặt đối mặt với cậu.
Quan sát một hồi, cậu ta liền nở nụ cười vui vẻ.
"Em đúng là Niên Nhĩ Lạc rồi."
"Ừ. Thì sao?" Niên Nhĩ Lạc không phủ nhận, ngẩng đầu nhìn cậu ta.
Sau đó, cô nhìn thấy sự ngây người của cậu bạn này.
Niên Nhĩ Lạc chán ghét liếc lạnh một cái, sau đó hất tay ra, lạnh nhạt đi ra khỏi chỗ đang đứng.
Mẫn Doãn Kì lúc này đã lấy xe xong, hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài, vừa nhìn thấy Niên Nhĩ Lạc liền nở nụ cười ngọt ngào, bước xuống mở cửa xe cho cô.
Niên Nhĩ Lạc nhìn thấy Mẫn Doãn Kì, tâm tình đang khó chịu lập tức bình ổn trở lại, cô mỉm cười chạy lại phía hắn.
"Vương phi, mời nàng lên kiệu." Mẫn Doãn Kì cúi người, làm dáng vẻ hoàng tử lịch thiệp mời Niên Nhĩ Lạc.
"Anh đừng có dùng cái danh xưng này nữa mà. Bộ anh thích phim cổ trang lắm hả?" Niên Nhĩ Lạc vừa vào xe vừa trách móc.
Mẫn Doãn Kì đợi Niên Nhĩ Lạc vào xong cũng đi qua bên ghế lái bước vào, sau đó cười cười nhìn cô.
"Em không thấy như vậy rất tình thú hay sao?"
"... Anh nói kiệu mà ngươi bưng kiệu đâu?" Niên Nhĩ Lạc không biết trả lời như thế nào cứ thế đánh trống lãng.
"Đợi chút anh kêu bốn người ra bê bốn cái bánh xe cho em."
"..."
Niên Nhĩ Lạc không còn gì muốn nói nữa.
Mẫn Doãn Kì mỉm cười, sau đó khởi động xe rồi chạy đi.
"Đi đâu đó ăn chút rồi về chịu không?" Mẫn Doãn Kì vừa lái xe vừa hỏi Niên Nhĩ Lạc.
Niên Nhĩ Lạc bĩu môi, cô nghiêng đầu nhìn hắn, vỗ vỗ hai má mình buồn bã nói.
"Em béo lắm rồi, không ăn không ăn."
"Không sao đâu." Mẫn Doãn Kì liếc mắt nhìn cô, sau đó dịu dàng đưa tay qua nắm lấy bàn tay, tay còn lại thì lái xe.
Niên Nhĩ Lạc cảm nhận một trận rung động nơi trái tim, cô còn chưa kịp nói lời cảm động đã bị Mẫn Doãn Kì tạt cho gáo nước lạnh.
"Cho dù em có mập như con hà mã hay con voi thì em vẫn là của anh thôi."
"Hay không mấy em mập lên như hà mã đi, sẽ không thằng nào cướp em khỏi anh nữa."
"Mẫn Doãn Kì anh đi chết đi!" Niên Nhĩ Lạc nghiến răng hét lên, sao đó giãy tay ra khỏi tay hắn, phụng phịu quay đầu đi chỗ khác.
[...]
Lúc hai người trở về nhà của Niên Nhĩ Lạc đã là chuyện của hai tiếng sau, cô nhìn đồng hồ, trong lòng không khỏi run sợ.
Ba mẹ sẽ không đứng trước cửa chờ mình đó chứ?
Niên Nhĩ Lạc xuống xe, trước ánh mắt của Mẫn Doãn Kì chầm chậm bước vào nhà.
Sau đó, một chiếc dép bay ra.
Đời mà.
"Cái con nhỏ này sao bây giờ mới chịu về?" Bà Niên hai tay chống hông, bộ dáng hung dữ bước ra.
Niên Nhĩ Lạc lập tức muốn té xĩu, cô chạy lại chỗ Mẫn Doãn Kì, ánh mắt đáng thương cầu cứu.
Mẫn Doãn Kì nhanh chóng xuống xe sau đó kéo Niên Nhĩ Lạc ra phía sau lưng.
Bà Niên lập tức nhíu mày, hồi lâu sau bà ngạc nhiên mở to mắt, lại liếc về phía Niên Nhĩ Lạc.
"Yêu sớm hả con? Tối nay mày chết với mẹ!"
Sau đó bà nhào tới muốn bắt Niên Nhĩ Lạc nhưng lại bị Mẫn Doãn Kì ngăn lại.
"Dì ơi, dì bình tĩnh một chút, em ấy mới khỏi..."
"Nói nghe, cậu mà nói một tiếng nữa tôi không chỉ đánh một mình nó mà đánh luôn cả cậu đấy."
"..."
Trùm trường, đứng trước mặt mẹ của bạn gái cũng phải yếu thế mà thôi.