- 🏠 Home
- Linh Dị
- Tâm Linh
- Trải Nghiệm Tâm Linh
- Chương 19: Hai đứa trẻ.
Trải Nghiệm Tâm Linh
Chương 19: Hai đứa trẻ.
Tôi có một đứa em gái. Gia đình tôi cũng tính là khá giả, bố mẹ có một quầy tạp hóa ngoài chợ nên hai anh em tôi thường ở nhà trông nhau, tôi lớn hơn con bé 7 tuổi, chuyện xảy ra khi em tôi mới lên 3 và tôi thì đang học cấp một.
Em tôi thích chơi búp bê, con bé có nhiều đồ chơi, nhưng nó chỉ ngồi im nếu được ôm con búp bê yêu thích. Cũng phải nói là món đồ chơi ấy không mới mẻ gì, bố mẹ tôi thửa lại nó từ một lần chuyển nhà, còn trước cả khi tôi ra đời nữa. Năm đó bố mẹ rời nông thôn ra thành phố làm ăn sinh sống, con búp bê được chủ cũ để lại cùng một cơ số giường chiếu, nó là hàng của Nga sản xuất nên rất bền đẹp. Tôi là con trai nên không chơi búp bê, bố mẹ cất nó vào tủ kính, mãi tới khi em tôi ra đời thì nó mới được đem ra dùng.
Lần đầu em tôi nhìn thấy con búp bê, con bé đã nằng nặc đòi lấy ra chơi, vốn dĩ đây là chuyện hết sức bình thường, tại con búp bê cũng đẹp mà, (nhìn trong ảnh có thể thấy nó rất sinh động), cho con bé chơi thì tôi gần như không phải trông chừng gì cả. Hồi đó em tôi còn đang học nói, con bé bi bô cả ngày nên không ai để ý, mãi sau tôi mới phát hiện ra, không phải em tôi buồn mồm nên ê a, con bé là đang nói chuyện với con búp bê.
Thế là có lần, thấy em cứ nói chuyện say sưa một mình, tôi mới xen vào một câu:
- Cún nói cho anh nghe với nào.
Lúc đấy con bé đang ngồi ngang hàng với tôi, nghe tôi nói nó lập tức mím chặt môi, xong liếc mắt sang chứ không quay hẳn mặt ra, chỉ liếc liếc thế thôi, rồi nó cười. Con bé ôm con búp bê vào lòng, vừa cười vừa lắc lắc đầu. Thấy vậy tôi mới ra vẻ năn nỉ con bé, còn bế nó lên ghé tai bảo nó nói nhỏ cho tôi nghe. Em tôi cười khúc khích đáp:
- My nói đi.
Xong em áp mặt con búp bê vào tai tôi, lúc đó ngoài tiếng khúc khích của em, tôi chẳng nghe thấy gì khác cả. Bắt đầu từ đây tôi biết được, em tôi gọi con búp bê là My, thời gian đầu tôi không để tâm lắm, nhưng lâu dần thì cũng lấy làm lạ, con bé nói chuyện cứ như với người thật vậy, chỉ có hai anh em trông nhau mà nhiều lúc tôi cảm giác như trong phòng còn có thêm ai đó nữa. Lại một bận khác, gần tối rồi mà bố mẹ chưa về, tôi bế em ra ngoài cửa ngồi chờ, tay em ôm con búp bê, thế là tôi hỏi:
- My là ai hả Cún?
- My là cô dâu – em tôi đáp.
Tại vì con búp bê mặc váy cưới, nên tôi nghĩ chắc có người đã nói với con bé điều đó, tôi lại hỏi:
- Ai nói với Cún thế?
- My nói.
Em tôi ngước mắt nhìn tôi, con búp bê trên tay nó cũng ngửa mặt nhìn tôi, rồi em tôi nhoẻn miệng cười, lúc đó tôi bỗng thấy lạnh lạnh sau gáy, không hiểu sao tôi thấy con bé cười giống con búp bê lắm, như kiểu em tôi đang bắt chước nó vậy. Sau đó tôi vẫn giữ im lặng chuyện con bé có những biểu hiện kì lạ, vì cho rằng đó là suy nghĩ của trẻ con, và để mặc em tôi tiếp tục chơi với con búp bê, mãi đến năm nó hơn 4 tuổi.
Hôm đấy cả nhà tôi đi vắng hết, chỉ còn mỗi mình tôi ở lại trông nhà, nghĩ bố mẹ tận tối mới về nên tôi khóa cửa rồi chạy sang quán điện tử. Tôi kịp về nhà trước bố mẹ nên không ai biết tôi đã đi chơi, ăn cơm xong tôi vào bàn ngồi học, bố mẹ ở dưới nhà xem tivi, bình thường là như thế. Nhưng đang học tôi thấy cửa phòng mở ra và em tôi nhòm vào, tất nhiên tôi không lạ gì chuyện ấy, em tôi cùng với con búp bê trên tay chạy đến bên cạnh bàn, con bé làm ra vẻ bí mật nói:
- Cún biết chiều nay anh đi chơi.
Tôi sửng sốt nhìn nó, thấy nó cười mỉm, mắt liếc tôi, cái vẻ mặt này không thể nào là của một đứa trẻ 4 tuổi được. Tôi vặn lại nó:
- Ai bảo thế?
- My nhìn thấy, hôm nay Cún để My ở nhà.
Chợt tôi nhìn con búp bê, đúng là lúc chiều tôi thấy nó vứt ở trên ghế salong, bố mẹ không cho em tôi đem nó theo, nhưng làm sao một con búp bê lại nhìn và nói được? Em tôi còn nói sẽ không kể mẹ đâu, vì My bảo với con bé thế, hồi đó tôi còn chưa biết ma là cái gì, tôi chỉ thấy sợ con búp bê thôi. Từ hôm ấy, em tôi và con búp bê giống như hình với bóng, lúc nào con bé cũng ôm khư khư nó trên tay, thậm chí cả nét mặt con bé tôi cũng bắt đầu thấy hao hao con búp bê, nhất là mỗi khi em tôi tròn mắt nhìn, dù không phải là nhìn tôi nhưng tôi vẫn cảm thấy sợ hãi.
Tôi quyết định nói với mẹ, nhưng ngược lại với suy nghĩ của tôi, mẹ đã cho là tôi có vấn đề, hay đúng hơn là tôi tưởng tượng ra thế. Đáng nhẽ tôi cũng bỏ qua rồi, nhưng sau đó lại có một chuyện, cho đến giờ khi nhớ lại tôi vẫn không khỏi rùng mình, và từ sau chuyện đó tôi đã không còn nghi ngờ nữa.
Đấy là một buổi tối, khi tôi đang ngồi học, cũng sắp đến giờ đi ngủ rồi thì tự nhiên em tôi mở cửa vào. Con bé nhìn tôi hỏi:
- My có trong này không anh?
Thoạt tiên là tôi không thấy con bé cầm con búp bê trên tay như bình thường, tôi mới lắc đầu nói:
- Không có.
Thế mà em tôi vẫn vào phòng tìm, nó nhìn ngang nhìn dọc, xong còn lẩm bẩm:
- My ơi, My...
- Không có trong này đâu, Cún ra ngoài đi để anh học – tôi khó chịu nói.
- Chỉ có ở trong này thôi – con bé quả quyết và tiếp tục tìm, tôi nhìn nó nhìn vào gầm giường, chắc tối quá nên nó định chui vào đấy xem cho rõ.
- Ai để dưới đấy đâu mà Cún tìm – vừa nói tôi vừa cúi xuống soi đèn vào gầm giường cho nó xem.
Thứ tôi nhìn thấy đầu tiên chính là khuôn mặt đang mỉm cười của con búp bê. Nó xuất hiện ngay gần chỗ tôi đứng, tư thế nằm ngửa mặt hướng ra ngoài mép giường, lúc vừa thấy nó tim tôi giật thót một cái, vô tình tôi có nhìn sang em mình, lại thấy nó đang cười, mặt nó y hệt con búp bê trong kia, khác một điều là tròng mắt con bé đang dần dần liếc qua tôi. Sau đó em tôi tự mình với lấy con búp bê, lúc đó thay vì hét lên sợ hãi, tôi lại cảm thấy điên tiết, em tôi và con búp bê của nó đứng trước mặt tôi cười nói:
- Bị bắt rồi nhé.
Tôi giật con búp bê ra, không nói không rằng ném mạnh nó xuống đất, chưa được tôi còn đá nó văng vào tường, đầu và tay con búp bê rụng ra lăn mỗi nơi một mảnh. Em tôi bấy giờ gào lên, nó hét muốn xé họng, đến mức bố mẹ tôi phải hốt hoảng chạy vào vì tưởng chuyện gì. Về sau con búp bê vẫn nắp lại được như cũ, bố mẹ thì chửi tôi một trận vì tội trêu em, em tôi thì không còn nói chuyện với tôi nữa, lúc nào nó cũng hầm hầm nhìn tôi, còn bản thân tôi thì không bao giờ thôi ám ảnh khi thấy con búp bê kia.
Bẵng đi một thời gian, vào buổi chiều tôi cùng nhóm bạn đi học về, vì còn sớm nên bọn tôi đứng ở cửa nhà nói nốt câu chuyện, bỗng một thằng bạn chỉ lên tầng hai nhà tôi, nói:
- Em mày kìa.
Tôi nhìn theo, thấy ở cửa sổ có khuôn mặt ló ra, là con búp bê của em tôi, tôi đáp:
- Không, đấy chỉ là con búp bê thôi.
Bọn bạn tôi nhìn một lát, chúng nó khẳng định:
- Là một đứa bé mà.
Hay là em tôi đang đứng cùng con búp bê, nhưng giờ này nó đang ở mẫu giáo, vậy còn đứa bé nào kia? Một lần nữa nhìn lên, tôi vẫn thấy mặt con búp bê ở đó, mặt tôi tái đi vì sợ, lắp bắp hỏi:
- Mày... mày thấy nó như thế nào?
- Thì là em mày đấy.
Tôi không nói được lời nào, mặc kệ đám bạn đứng đấy, tôi chạy vào nhà tìm mẹ, mẹ xác nhận là em tôi chưa đi mẫu giáo về. Tôi lập tức kéo mẹ lên phòng, thấy con búp bê đang đặt ở bàn cạnh cửa sổ, tôi gắt um lên:
- Mẹ đem con búp bê này vứt đi, cái Cún nó bị làm sao ý, nhanh lên, không cái Cún nó về bây giờ!
Mẹ tôi tất nhiên là không đồng ý, dù cho tôi có nói thế nào đi nữa, mẹ còn suýt bạt cho tôi một cái sau khi tôi kéo tay mẹ. Tôi tức phát khóc, lúc đó mẹ đã xuống nhà, chỉ còn mình tôi đứng ở cửa phòng, nhìn vào trong, tôi thót tim khi thấy mặt con búp bê lúc nãy còn hướng ra ngoài, không hiểu sao giờ nó lại quay nhìn tôi chằm chằm. Thề là tôi có sợ, nhưng vì vừa bị mẹ mắng nên tôi cảm thấy ức nhiều hơn, cũng chỉ nghĩ nó là một con búp bê, nên tôi đã tự mình cầm nó đem ra bãi rác vứt.
Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, khi em tôi về nhà, nó tìm con búp bê, tới lúc không tìm thấy nó mới la hét ầm ĩ lên, bố mẹ tôi dỗ mệt mỏi nó mới chịu nín, còn tôi thì ăn một trận đòn tơi tả. Từ hôm đó trở đi, em tôi không hề hé miệng nói một câu nào, ai hỏi gì cũng không nói, bố mẹ tôi mua cho nó con búp bê mới, nhưng con bé không động đến một lần nào. Thời điểm đó nó mới được 5 tuổi.
Tưởng là em tôi dỗi nên không chịu nói chuyện, nhưng ngay cả đến lớp nó cũng như vậy, cô giáo đã dỗ nước hết cái, em tôi chỉ đáp lại bằng tiếng la hét chói tai. Gia đình và trường mẫu giáo đã liên tục theo dõi, trao đổi với nhau, dùng nhiều biện pháp từ ngọt ngào tới răn đe mà em tôi hoàn toàn không thay đổi. Từ một đứa hiếu động, hoạt bát, nó trở lên lầm lì, khó gần, nói một cách dễ hiểu là nó xa lánh mọi người.
Cứ như vậy hơn một tháng, gia đình tôi đã hết cách với con bé, bố mẹ quyết định đưa em tôi đi viện khám, sau khi kiểm tra các bác sĩ chuẩn đoán em tôi bị rối loạn phát triển não bộ, hay còn gọi là bệnh tự kỷ. Như các bác sĩ nói thì con bé bị "trơ" với tác động của xã hội, bệnh này rất nguy hiểm nếu không được phát hiện kịp thời, và để chữa khỏi thì mất rất nhiều thời gian.
Từ đó tới nay đã 4 năm, bố mẹ tôi dù chạy chữa rất nhiều nơi, đưa em tôi đến hết trung tâm này tới trung tâm khác, nhưng bệnh của con bé không hề có dấu hiệu cải thiện. Nguyên nhân của chuyện này, khi được hỏi tới, mọi người sẽ nói là do tôi đã vứt con búp bê của con bé đi, và mọi lỗi lầm sẽ đổ lên đầu tôi.
Người duy nhất biết được sự thật là tôi, dù có giải thích bao nhiêu lần thì mọi người cũng không một ai tin rằng trong căn nhà này từng xuất hiện hai đứa trẻ, một là em gái tôi và một là con búp bê kia. Có một điều luôn khiến bản thân tôi tự hỏi, em tôi bây giờ là ai? Dần dần tôi cảm thấy hối hận vì hành động năm đó của mình, biết đâu con búp bê kia mới chính là em tôi? Có phải thực sự tôi đã vứt em gái mình đi không? Và nếu tôi không làm vậy thì liệu chuyện này sẽ đi tới đâu?
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Tâm Linh
- Trải Nghiệm Tâm Linh
- Chương 19: Hai đứa trẻ.