Chương 22: Chăm sóc đặc biệt

Về đến Hoàng Gia, Hạ Trâm vui vẻ, giúp Hàn Uyên mang va li lên phòng dọn. Cẩm Hạnh biết Hàn Uyên về nước, bà bảo người giúp việc làm cơm trưa thiết đãi, tiện thể mời Hoàng Phong và Hạ Trâm ở lại cùng ăn trưa.

Sắp xếp quần áo vào tủ, Hàn Uyên hứng thú, hỏi Hạ Trâm:

- Chị à, nghe mẹ em nói chị đã ở chung với anh em từ khi 14 tuổi.

- Phải, do ba mẹ đi làm ăn xa nên gửi chị ở nhờ.

- Hai anh chị thích nhau từ khi ấy... có phải không?

Hạ Trâm đỏ mặt, e ngại gật đầu. Nhìn cô như vậy, Hàn Uyên cảm thấy người chị dâu này rất dễ thương a. Chọc tay Hạ Trâm, cô hỏi:

- Ai thích trước vậy chị?

- Chị không biết. Có lẽ là chị... đơn phương anh ấy trước.

- Thế khi nào hai người yêu nhau?

- Vào lúc đó luôn... thì phải.

- Oa! Thật ngưỡng mộ a!

Hạ Trâm cười theo cô, hỏi:

- Em thì sao? Đã thích ai chưa?

- Ưʍ... Em có tương tư. Nhưng mà... em không hy vọng lắm.

- Tại sao?

- Vì người đó, hình như đang còn vương vấn với tình cũ.

Quần áo đã đâu vào đấy, hai cô cùng xuống nhà. Vào bếp, Trần Lan và mọi người nấu nướng xong xuôi. Hạ Trâm thành thạo dọn bát đũa, cho thức ăn vào đĩa rồi đem ra bàn.

Hàn Uyên đứng bên cô nhìn, cảm thán:

- Chị, chị thật giỏi! Có thể làm mọi việc thành thục như vậy.

- Em quá khen rồi. Có lẽ là do bắt đầu học hỏi mọi người từ sớm nên mới thế.

- Em rất khâm phục chị.

Đối với những cô gái danh gia vọng tộc như Hàn Uyên và Hạ Trâm, mấy việc nhà cửa đều không phải đụng đến.

Họ chỉ cần chăm sóc bản thân, yêu thương chồng con là ổn. Cho nên khi thấy Hạ Trâm đương kim là tiểu thư đài các, mà chuyện bếp núc đối với cô lại rất đỗi quen thuộc, Hàn Uyên cảm kích là phải.

Cẩm Hạnh từ ngoài đi vào, thấy hai cô năng nổ dọn ăn, lòng vui vẻ hỏi:

- Hai con đã xong chuyện sắp xếp rồi à?

- Dạ, mọi việc đã xong xuôi. Chúng con đang phụ giúp mọi người. - Hạ Trâm ngoan ngoãn trả lời

- Tốt quá. Hàn Uyên, con phải học hỏi chị Hạ Trâm đấy. - Bà quay qua Hàn Uyên nói

- Học hỏi nhiều chứ bác. Con xem ra còn lâu mới bằng chị ấy.

- Em nói quá rồi. - Hạ Trâm gượng gạo trả lời. Cô vốn rất ngại khi người khác khen mình.

Mâm cơm được trình bày khá đẹp mắt. Hạ Trâm nhận được cuộc gọi của Hoàng Phong.

- Em nghe.

- Sao em chưa về nhà? - Giọng Hoàng Phong mệt mỏi hỏi cô

- Em đang còn ở nhà chính. Anh về rồi vậy qua đây ăn cơm nhé!

- Anh mệt. Báo với mẹ anh không sang. Còn em, tính bỏ anh ở nhà?

- Em về liền.

Hạ Trâm cuống quýt, anh đang mệt sao? Cô lo lắng nói với Cẩm Hạnh:

- Mẹ, anh Phong gọi điện cho con. Anh ấy mệt nên không qua đây được. Mẹ với Hàn Uyên ăn cơm trước đi ạ. Con phải về xem anh Phong thế nào.

- Vậy con mang thức ăn về nhé. - Bà quay qua Trần Lan - Chị đóng gói đồ ăn cho hai đứa nhỏ giúp tôi.

Trần Lan mau chóng thực hiện. Hạ Trâm sốt ruột, tay cứ mở điện thoại xem giờ. Cẩm Hạnh và Hàn Uyên nhìn nhau cười tủm tỉm. Nhận được hộp cơm từ tay Trần Lan, cô nhanh chóng cúi đầu chào Cẩm Hạnh rồi chạy nhanh về nhà.

Hàn Uyên cười nói với Cẩm Hạnh:

- Chị Hạ Trâm rất yêu anh Hoàng Phong. Khi nào cũng suy nghĩ, quan tâm, chú trọng đến anh ấy. Niềm tin của chị ấy cũng rất to lớn.

Cẩm Hạnh cười mỉm, nhẹ nhàng nói với cô:

- Khi yêu một người, sẽ tin theo người đó mà không mảy may suy nghĩ. Giống như bông hoa hướng dương, luôn luôn hướng về phía mặt trời, dù cho mặt trời có tỏa nắng gay gắt, chói chang.

-------------------------------------------

Hạ Trâm hớt hải chạy về nhà. Thấy nhà vắng tanh, cô đặt đồ lên bàn, vội vã lên phòng anh. Mở cánh cửa, cô thấy anh nằm trên giường. Sợ hãi đi đến, cô cầm tay anh hỏi:

- Anh... Anh làm sao vậy? Hồi sáng anh vẫn bình thường mà... Sao giờ lại...

- Anh hơi đau đầu...

Cô giơ tay sờ lên trán anh, không cảm nhận gì cả. Cô áp má mình lên, anh sốt thật rồi. Hạ Trâm tay xoa má anh, run run nói:

- Anh sốt rồi. Phải... làm sao đây? Để em đi lấy khăn chườm lạnh.

Đứng dậy vào phòng tắm, cô lấy túi chườm trong tủ. Xả nước đầy vào bên trong. Mang ra đặt lên trán anh.

Hoàng Phong bị say nắng. Từ lúc chở cô và Hàn Uyên về nhà. Anh quay lại công ty làm việc. Do khu đất mới cần kiểm duyệt, cảm thấy mọi thứ không được an toàn, anh đích thân đi kiểm tra.

Đứng dưới trời nắng hơn 2 tiếng đồng hồ, đầu óc choáng váng. Anh lái xe ngay về nhà. Gọi điện cho cô, sau đó ngủ thiếp đi tới lúc cô về.

Nhìn ánh mắt âu lo của cô, anh véo nhẹ má, khàn giọng nói:

- Bảo bối ngốc, anh không sao.

- Em lo lắm đấy. Anh làm sao lại thành ra như vậy?

- Say nắng một chút. Ngoan, đừng lo.

- Em xuống nhà nấu cháo cho anh nhé?

- Ưʍ...

Mặc tạp dề vào, cô bắt đầu nấu cháo cho anh. Đang yên đang lành, tự nhiên anh bị ốm và sốt, hại cô lo gần chết. Không biết có cần phải đi bệnh viện không? Bưng tô cháo nóng lên, nhẹ nhàng cô gọi anh:

- Anh Phong, em nấu xong cháo rồi. Anh dậy ăn nhé.

Anh bỏ túi chườm xuống, uể oải ngồi dậy. Mắt bỗng trở nên lờ đờ, môi khô hốc, tóc rũ xuống trán. Cô ngồi bên anh, kiểm tra nhiệt độ. Nhiệt kế chỉ 37,5° C. Như vậy là đã hơi cao rồi. Bưng bát cháo, cô dùng thìa múc một chút phần trên, thổi nhẹ, đưa đến miệng anh.

Hoàng Phong nhăn mày, khó chịu nói:

- Anh vẫn chưa muốn ăn. Em để lại đi.

Hạ Trâm nghe lời để lại, quan tâm hỏi:

- Chưa đói sao? Hay anh mệt... không muốn ăn?

Kéo cô ôm vào lòng, anh hôn vào cổ cô. Trả lời:

- Anh rất muốn được ôm bảo bối. Sẽ nhanh khỏe.

- Nếu không ăn sẽ không có sức. Anh cố ăn nhé?

Hoàng Phong buông cô ra, được Hạ Trâm hôn nhẹ vào môi, tinh thần bỗng trở nên phấn chấn, ăn ngon lành hết bát cháo thịt cô nấu. Uống viên thuốc cô đưa, Hạ Trâm vui vẻ, hỏi anh:

- Có cần em thưởng không?

- Anh không cần phần thưởng gì của em. Còn chưa phạt em về chuyện hồi sáng.

Không nhắc thì thôi, bây giờ Hoàng Phong đụng tới làm Hạ Trâm vừa ăn năn vừa xấu hổ. Cô cắn môi, cúi đầu xin lỗi:

- Em... Em xin lỗi...

- Đây là câu trả lời anh không muốn nghe. Em không tính giải thích rõ ràng sao?

- Chẳng phải... anh biết rồi, còn chọc quê em.

- Anh biết chứ! Biết rất rõ. Nhưng mà... những lời mà em trình bày, sẽ rất thuyết phục được anh.

Hoàng Phong có một sở thích rất kì lạ, đó là rất thích thấy cô ghen. Mỗi lần ấy, Hạ Trâm mũi thở phập phồng, hai má đỏ hây, miệng chu nhẹ ra trách cứ. Ôi, thật muốn hôn đôi môi ấy.

Cô ngồi sát lại, ôm cổ anh, nhẹ nhàng nói:

- Khi thấy tin nhắn máy anh có dòng nội dung ấy, em rất thất vọng. Nghĩ rằng, sao anh có thể ngoại tình sau lưng em chứ. Hoàng Phong mà em biết vốn rất cao cả, yêu thương em.

Nhưng rồi, em thoáng nghĩ rằng, phải tin tưởng vào anh, không được nghĩ xấu về anh như vậy. Rốt cục, em lại nghe theo lý trí. Tất cả những dòng tin nhắn đều thể hiện rõ là anh và người gửi tin có vấn đề.

Sau khi anh rời khỏi nhà, em đã cùng Lục Hạn và Tuyết Y đuổi theo. Trong thang máy, em luôn cầu mong rằng, anh đừng là người như thế. Và rồi em gọi điện cho anh, nghe anh nói đi bàn chuyện làm ăn với đối tác. Em tức giận rất nhiều.

Mọi niềm tin trong em sụp đổ khi thấy cô gái lạ ôm anh, rồi hai người cùng vào phòng. Giận quá mất khôn, nên em cùng Lục Hạn chọc tức anh. Cứ nghĩ rằng anh sẽ chột dạ, không dám làm ầm chuyện gì giữ thể diện. Ai ngờ...

Không để cô nói hết câu, Hoàng Phong gỡ tay cô ra, cầm cằm cô, hỏi:

- Vậy tóm lại... em ghen?

- Thì... đúng là như thế.

- Cảm giác ấy thế nào?

- Có khó chịu, có bực tức, và muốn anh lập tức tránh xa người đó ra.

Hạ Trâm nghiến răng nói, giờ nhắc lại, dù là hiểu lầm nhưng cảm giác khi ấy thật khó quên. Hoàng Phong cười, khom lưng xuống hôn vào mũi cô, nói:

- Khi em và tên Vương Gia thân thiết nói chuyện, anh cũng vậy đấy. Cũng may em đọc được tin nhắn, và anh cũng nói dối việc đi bàn chuyện. Nếu không, Trâm Trâm nhà ta sẽ không biết mùi vị của giấm, hửm?

Hạ Trâm cười trừ, cô đứng dậy nói:

- Anh nghỉ ngơi đi, em xuống ăn cơm.

- Anh đói nữa rồi, vậy nên anh sẽ xuống cùng em ăn cơm chung.

- Không được, anh đang mệt. Để em mang lên.

- Tùy theo ý bảo bối.

Hoàng Phong dựa lưng vào giường, cười nói. Thật ra đầu đã đỡ hơn vừa rồi, nhưng muốn hành hạ cô thêm một chút.

-------------------------------------------

Ăn trưa xong, Hạ Trâm bị Hoàng Phong bắt ép ngủ cùng. Vì anh đưa ra lý do mệt, ôm cô mới ngủ được nên Hạ Trâm mới đành lòng ở lại.

Chiều muộn, cô mới tỉnh dậy, nhận ra bản thân đã ngủ rất nhiều. Thấy người bên cạnh đều đều hơi thở, tay ôm chặt lấy cô, Hạ Trâm bất giác nở nụ cười.

Đã vô số sóng gió, vô số hiểu lầm đã

xảy ra khi anh và cô đính hôn. Cuộc sống thật không dễ dàng gì. Để có được bình yên, hạnh phúc như bây giờ, xem bao nhiêu công sức, thời gian được đánh đổi.

Khẽ đứa tay sờ lên trán anh, cô yên tâm vì đã không còn nóng. Hoàng Phong từ từ mở mắt, cúi xuống hôn cô, hỏi:

- Bảo bối, đã dậy lâu chưa?

- Em vừa mới.

- Có đói không?

- Chút chút.

Anh ngồi dậy, cảm thấy khỏe lại. Xuống giường, cởi chiếc áo ngoài ra. Hạ Trâm thắc mắc, ngồi dậy nói:

- Anh cởi áo ra làm gì vậy?

- Thật nóng. Anh muốn tắm ngay bây giờ.

- Vừa mới ốm dậy, anh không nên tắm bằng nước lạnh.

- Chỉ là say nắng thông thường, sẽ không sao.

- Vậy phải tắm cẩn thận và nhanh. Anh nhớ điều chỉnh nước ấm vừa phải nhé!

Hạ Trâm như mẹ trẻ, ngồi nơi giường nhắc nhở anh kĩ lưỡng. Thật nực cười! Một người đã gánh vác cả tập đoàn lớn, bao nhiêu năm kinh nghiệm, 24 tuổi rồi mà bị một cô nhóc giáo huấn.

Anh đi đến bên cô, bóp má cô lại, nói:

- Chi bằng, em tắm cho anh. Tất cả những lời em nói vừa rồi, hãy thực hiện, hướng dẫn cho anh. Yên tâm, anh sẽ học tập đầy đủ. Còn nếu không, phải nhờ em giúp lại nhiều lần.

Hạ Trâm ngạc nhiên trố tròn mắt nhìn anh. Sao anh có thể trắng trợn mà nói những câu vô liêm sỉ như vậy. Gạt tay anh ra, cô hỏi:

- Hoàng Phong, da mặt anh đã đi đâu rồi.

- Tặng em rồi.

- Em mới không thèm. Anh đã không còn biết xấu hổ là gì nữa rồi.

- Chúng ta còn gì chưa thấy hay sao mà phải xấu hổ.

- Anh... anh hư quá đấy!

- Không đúng sao? Bảo bối, mau vào tắm cho anh.

Hạ Trâm bật cười, đẩy anh chạy đi. Bỏ lại một câu:

- Đồ sói hám sắc, mau mau tuyệt chủng đi!

- Anh còn có khả năng tạo thêm nhiều đàn sói con nữa đấy!

Nói vọng ra với cô, không biết Hạ Trâm có nghe không, nhưng Hoàng Phong bên này cười ha hả. Trong đầu lại ấp ủ suy nghĩ về sự có mặt của " đàn sói con "