Hoàng Phong sau khi ăn sáng xong liền đưa Hạ Trâm đi mua nhẫn đính hôn. Suốt trên đường đi, Hạ Trâm luôn miệng nói về từng kiểu nhẫn. Khi thì cô nói thích nhẫn có đính ngọc trai, sau lại đổi thích nhẫn có hình vương miện.
Hoàng Phong kiên nhẫn nghe cô nói. Anh sao cũng được, miễn là cô thích. Chiếc Mercedes vừa mới ra mắt của anh dừng lại tại một cửa hàng trang sức đá quý nổi tiếng. Hoàng Phong ga lăng mở cửa xe cho cô vợ nhỏ. Hạ Trâm gương mặt vui vẻ, khoác tay anh đi vào bên trong.
Sau một hồi lựa chọn, Hoàng Phong và Hạ Trâm quyết định lấy cặp nhẫn kim cương xanh lục. Hạ Trâm đưa nhẫn về phía anh, cô ngạo mạn nói:
- Hoàng tử, mau mau trao nhẫn cho ta.
- Ta rất vinh hạnh.
Hoàng Phong phối hợp ăn ý, nhận lấy nhẫn từ tay cô. Anh đút chiếc nhẫn sang trọng, đẹp đẽ ấy vào ngón tay thon dài của Hạ Trâm.
Hạ Trâm nheo mắt cười, ngước nhìn anh nói:
- Đa tạ hoàng tử!
- Không có gì.
Anh vuốt đầu cô. Quả thật từ khi còn nhỏ, hai người luôn ăn ý với nhau trong trò đóng giả nhân vật này. Sở dĩ vì Hạ Trâm thích, nên Hoàng Phong cũng yêu. Bởi anh muốn cô vui.
Đang trong mạch cảm xúc tốt đẹp, chợt thấy bóng dáng của Lý Hiên, Hạ Trâm liền cảnh giác. Cô ôm tay anh, giọng khẩn trương:
- Anh, chúng ta về nhé?
- Được.
Hoàng Phong nhận biên lai thanh toán, Hạ Trâm đi ra ngoài chờ. Lý Hiên khi nãy bước vào cũng đã thấy Hạ Trâm và Hoàng Phong. Bao năm nay, cô vẫn điên cuồng thích anh, mà một chút sự để ý Hoàng Phong cũng không trao cho cô.
Tất cả hành động cưng chiều, những lời nói dịu dàng, ánh mắt ấm áp, cử chỉ ân cần anh đều dành hết cho cô gái đó. Vô số lần cô tự hỏi, bản thân Hạ Trâm có gì mà có thể chiếm giữ trái tim của Hoàng Phong còn cô thì không cơ chứ? Tình yêu của Hạ Trâm có so sánh được với tình cảm cô dành cho anh không?
Hạ Trâm chỉ là người tầm thường, không bao giờ với tới được cô. Chẳng qua dựa hơi ba mẹ, ỷ mình có Hoàng Phong bên cạnh nên ngạo mạn, huênh hoang, khinh thường cô. Lý Hiên cô xinh đẹp, bản thân lại hiểu biết, thông minh. Xem cô ra mặt với Hạ Trâm như thế nào.
Cô tránh tầm nhìn của Hoàng Phong, đi đến bên Hạ Trâm. Lý Hiên khoanh tay, cô kiêu kỳ nói với Hạ Trâm:
- Em gái rốt cục cũng thành công rồi nhỉ? Bao nhiêu năm nay, em diễn chắc mệt lắm.
- Chị đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu.
- Tôi nói em ấy. Cố gắng lấy lòng gia đình Hoàng Phong, một bước lên làm vợ sắp cưới.
- Mong chị văn minh. Tôi có ra sao đi chăng nữa cũng không đến lượt chị dạy bảo.
Hạ Trâm đúng ra chính là con nhím xù lông. Cô ở bên anh luôn dựa dẫm, phụ thuộc vào anh, nhưng khi có một ai đụng đến tình yêu của bọn họ, cô liền phản kháng rất dữ dội. Cô sợ nếu cô yếu đuối sẽ mất anh.
Lý Hiên thấy Hạ Trâm lên mặt với mình, lòng tức giận, buông ra một câu:
- Mày sẽ chẳng bao giờ có được Hoàng Phong. Cậu ta chỉ là nghe lời ba mẹ, đến với mày thôi... Mày nghĩ cái vẻ non nớt ngu si của mày mà chinh phục được trái tim cậu ấy sao? Hôn ước mà phóng viên hằng ngày đăng lên báo... ô, đó chỉ là thứ không giá trị. Có khi Hoàng Phong vì thực hiện lời hứa của người ông kính yêu ở dưới suối vàng mà mới giả vờ yêu mày đấy. Hạ Trâm này, nên biết giá trị của bản thân mình... Nhìn mày cũng được đấy, nhưng làm sao mà được như chị đây. Rồi một ngày, Hoàng Phong sẽ chán ngấy mày và sẽ đến tìm tao. Haha....
Lý Hiên cười nham hiểm, bỏ mặc Hạ Trâm bước đi. Nghe Lý Hiên nói, lòng Hạ Trâm như bị cứa từng nhát dao. Từng câu nói của cô ta, Hạ Trâm thấm rõ một chút một. Không lẽ, lời Lý Hiên nói là thật? Cô không tin, anh đối tốt với cô như thế cơ mà. Anh nói anh yêu cô, sẽ nuôi cô mãi mãi.
Hai người cũng vừa mua xong nhẫn. Chỉ còn 2 tuần nữa là đến ngày tổ chức lễ đính hôn rồi. Cô phải tin anh, không nên suy nghĩ về lời nói của Lý Hiên. Hoàng Phong lúc ấy cũng vừa kịp ra, thấy Hạ Trâm cắn môi, tay nắm chặt túi xách khiến anh bận tâm. Hoàng Phong đến ôm eo cô, hỏi:
- Em có việc gì sao?
- ... Dạ không, chúng ta về thôi.
Vốn khi nãy Hạ Trâm rất vui, nên hành động bây giờ của Hạ Trâm thật vô lý.
Hoàng Phong lo lắng hỏi Hạ Trâm:
- Mặt em rất khác lúc vừa rồi. Em đã gặp chuyện gì ?
- Không có mà. Em mệt, muốn về nhà.
Cô cứ khăng khăng đòi về, anh cũng không truy cứu nữa.
Về đến nhà, Hạ Trâm vẫn đang còn suy nghĩ tới lời nói của Lý Hiên. Mỗi câu mỗi từ đều vang vảng bên tai. Hoàng Phong nhận ra nét mặt căng thẳng của Hạ Trâm, một lần nữa quan tâm:
- Em có sao không?
- Dạ không... Anh Phong, anh có yêu em không?
- Sao em lại hỏi như vậy?
- Trả lời em đi?
- Có. Anh yêu em hơn bất kì ai. Cho nên, có chuyện gì cũng phải nói với anh. Có biết không?
- Dạ.
Hạ Trâm tự cười nhạo bản thân, cô đa nghi quá rồi. Chỉ vì lời nói của Lý Hiên mà cô lại lung lay sự tin tưởng dành cho anh. Thấy Hoàng Phong vẫn đang còn lo lắng, bàn tay anh nắm chặt tay cô thế kia, lòng cô lại thấy hối hận.
Cô nhón chân lên hôn vào môi anh, nhẹ nhàng nói:
- Anh đừng lo nhé. Em chỉ hơi đau đầu một chút.
Hoàng Phong ôm lấy cô, ấm áp hỏi:
- Thế vừa rồi, tại sao lại hỏi có yêu em không?
- Vì... Em muốn nghe anh nói.
- Ngoan, vậy ngày nào cũng nói cho em nghe.
- Lại làm phiền anh.
- Đồ ngốc, yêu em, mới muốn em làm phiền.
Hạ Trâm vui vẻ trở lại, cô áp sát mặt vào cổ anh, người đàn ông của cô, thật tuyệt. Cô không nên nghi ngờ tình cảm anh dành cho cô.
-----------------------------------------
Ở bên biệt thự của Lý Hiên, cô đang rất thỏa mãn khi chọc tức được Hạ Trâm. Nhưng, mọi việc chưa dừng lại ở đó. Cô muốn thấy Hạ Trâm đau khổ, mãi mãi không được ở bên Hoàng Phong.
Cô đã biết, chỉ còn 2 tuần nữa là họ sẽ đính hôn. Mà cô thì lại không muốn buổi lễ này diễn ra. Còn gì đau hơn khi chứng kiến người mình yêu đính hôn với một cô gái khác. Chính vì thế, cô sẽ làm cho lễ đính hôn ấy bị hủy. Sẽ mãi mãi không bao giờ diễn ra.
Lý Hiên nhấc máy gọi, đầu đây bên kia có tiếng của một người đàn ông:
- Alo, cô em gọi anh có việc gì?
- Tôi cần anh giúp tôi một việc.
- Được thôi. Cô em muốn anh giúp gì?
- Giúp tôi bắt một người.
- Ai đã gây thù chuốc oán với cô em xinh đẹp vậy?
- Hạ Trâm, con gái Hạ Đình tập đoàn Hạ Thị.
- Gì? Cô gái vợ sắp cưới của Hoàng Phong sao?
- Cô ta chưa phải vợ của Hoàng Phong. Tôi không muốn thấy cô ta. Ngày mai bằng mọi giá anh phải mang được cô ta về đây cho tôi.
- Đương nhiên cô em đã nhờ anh giúp thì không có vấn đề gì. Chỉ là... đụng đến Hoàng Phong thì quá mạo hiểm đấy. Cho nên...
- Anh muốn bao nhiêu?
- Cô em quả là hiểu ý anh. Chỗ quen biết, anh lấy em đây 20 vạn. ( 700 triệu vnd )
- Được, thành giao.
Lý Hiên cúp máy, trên đời này, cái gì mà Lý Hiên cô không có được, thì người khác đừng mong chiếm hữu.
-----------------------------------------
~ Sáng hôm sau ~
Hoàng Phong hôm nay có cuộc họp gấp, nên sáng sớm đã rời nhà. Hạ Trâm tỉnh dậy, thấy trên bàn có tờ ghi chú. Nhận ra nét bút của anh, cô cầm lên đọc
" Trâm Trâm, anh có cuộc họp cổ đông nên đi sớm. Em nhớ ăn uống đầy đủ nhé. Yêu em! "
Hạ Trâm cười rạng rỡ, Hoàng Phong thường ngày rất ít nói những lời đường mật, nhưng hôm nay cuối câu anh lại viết chữ " Yêu em " to như thế. Chắc hẳn hôm qua khi nghe cô nói muốn anh nói yêu cô nên mới thành ra như thế.
Sau khi ăn sáng xong, Hạ Trâm chán nản ngồi ủ rũ trong phòng. Đột nhiên nhớ ra, lấy máy điện thoại nhắn tin cho Tuyết Y
" Y Y, cậu rảnh không? "
" Có. Cậu có việc gì sao? "
" Chúng ta đi chơi nhé? "
" Được. Chờ mình 30 phút "
Đã không biết bao lâu cô và Tuyết Y mới có buổi đi chơi riêng. Mọi lần mà tổ chức đi chơi, không phải Lục Hạn cai quản Tuyết Y thì cũng là Hoàng Phong trông coi Hạ Trâm. Hai người này ích kỷ quá rồi.
------------------------------------------
~ Wind Park ~
Hạ Trâm cùng Tuyết Y hẹn nhau tại cổng công viên. Thoáng thấy bóng Tuyết Y, Hạ Trâm vẫy tay gọi. Tuyết Y do chạy nhanh, đứng lại thở hồng hộc. Hạ Trâm đưa nước cho bạn uống, khẽ nhắc nhở:
- Cậu từ từ thôi.
Tuyết Y uống một hơi hết nửa chai nước. Cũng do cô sợ để Hạ Trâm chờ lâu. Nghỉ một chút, hai cô bạn tiến thẳng vào khu vui chơi.
Hạ Trâm do lâu ngày mới được ra ngoài vui chơi thỏa thích, không có sự kèm cặp của Hoàng Phong nên nhiệt tình chơi tất cả các nơi trong công viên này. Riêng Tuyết Y, cô giống hệt như một hướng dẫn viên vậy. Luôn chỉ cho Hạ Trâm các chỗ chơi vui, hay nhất.
Do là cô và Lục Hạn khi hẹn hò luôn chọn những địa điểm vui chơi như vậy. Đặc biệt nơi này hai người họ thường xuyên tới nhất. Chúng vì thế nên Tuyết Y mới rành rọt mọi nơi trong đây.
Chiếc xích đu khổng lồ vừa dừng lại, Hạ Trâm và Tuyết Y nhanh chóng tìm trò chơi mới. Đột nhiên Tuyết Y ôm bụng, toát mồ hôi, khó khăn nói với Hạ Trâm:
- Hạ Trâm... mình đi vệ sinh... một chút.
Cậu... chờ mình nhé...
- Cậu có sao không? Mình đưa cậu đi.
- Không sao. Mình tự đi được mà.
Nói rồi Tuyết Y quay đi về hướng nhà vệ sinh. Chắc đây là kết quả của 3 ngày... táo bón của cô.
Hạ Trâm lắc đầu nhìn, sau đó cô ngồi lên chiếc ghế bên cạnh. Hôm nay cô đi mà chưa xin phép anh, không biết anh có giận không. Muốn nhắn cho anh báo một câu, bỗng từ đâu miệng cô bị bịt lại. Chưa kịp hét lên, mắt cô khép chặt, ý thức dần mơ hồ rồi ngất lịm.
------------------------------------------
~ Tại tập đoàn King World ~
Hoàng Phong một thân tây trang chỉnh tề, oai phong bước vào phòng họp. Bao nhiêu người già trẻ đổ dồn ánh mắt về phía anh. Cứ cuối tháng thì tập đoàn lại mở cuộc họp cổ đông. Nội dung sẽ là kiểm tra lại số tiền, ngân sách, tài liệu, tổng hợp lại danh sách tháng, thu nhập...
Hoàng Phong chính là người điều hành cũng như chủ trì cuộc họp. Giọng anh dõng dạc, ngắn gọn nói:
- Hôm nay chúng ta sẽ trình bày, báo cáo lại toàn bộ những hoạt động, đầu tư của tháng này. Mời giám đốc Lý trình bày trước.
Lý Quốc là chú của Lý Hiên, ông đã làm trong công ty này gần 4 năm. Mặc dù tuổi tác có hơn Hoàng Phong nhưng khi đối diện với anh, ông vẫn không tự chủ được mà run. Chậm rãi đứng dậy, trên tay cầm cuốn sổ trả lời:
- Trong tháng này, công ty của tôi đã đấu thầu được một mảnh đất ở phía bắc thành phố. Theo như bản kế hoạch, Lý Thị đang cho xây dựng một khách sạn 5 sao. Chi phí đã đưa lên chủ tịch.
Hoàng Phong ung dung ngồi, tay từng nhịp gõ lên đùi, ánh mắt nhìn thẳng vào Lý Quốc. Chẳng hiểu sao Lý Quốc không rét mà run. Ánh mắt của anh như thấu tâm can, có thể soi rõ được suy nghĩ của ông. Rùng mình một cái, Lý Quốc ngồi xuống uống một ngụm trà.
Vừa lúc này, Từ Thái đi lại đưa ngân phiếu cho Hoàng Phong, anh lạnh lùng nói với Lý Quốc:
- Tổng bộ nhận được một ngân phiếu, ngân phiếu này có rút một số tiền. Tuy không nhiều nhưng tôi vẫn thắc mắc. Giám đốc Lý đây, không biết rút 20 vạn ra làm gì?
Câu hỏi này của Hoàng Phong đã làm Lý Quốc như rớt tim ra ngoài. Ông lắp bắp, lạc giọng trả lời:
- Tôi, tôi lấy tiền để... đầu tư khách sạn.
- Đầu tư? Chẳng phải toàn bộ tiền đầu tư tổng bộ đều trả. Ông một chút cũng không, ông đầu tư cái gì?
- Tôi... tôi...
- Giám đốc Lý, mong ông thành thật khai báo, nếu không sẽ bị vào tù vì tội ăn cắp tiền của công ty.
Từ Thái lúc này lên tiếng nhắc nhở. Lời nói này chính là sự khoan hồng mà Hoàng Phong dành cho ông ta.
Thế nhưng, Lý Quốc vẫn chối cãi:
- Tôi không có lấy. Thật đấy, hãy tin tôi.
- Tin ông ư? Khi nãy ông bảo lấy tiền đầu tư, giờ lại nói không lấy. Ông nên nhớ, nếu số tiền rút của mỗi công ty quá 10 vạn, lập tức ngân phiếu sẽ được gửi đến tổng bộ. Tôi biết ông đang nói dối.
- Tôi... tôi... tôi không làm...
- Vậy ai làm!
Tiếng quát này của Hoàng Phong khiến cho cả gian phòng hồn lạc phách bay. Chủ tịch của họ, giận thật rồi. Ai mà không biết, chính sách 3 không của Hoàng Phong cơ chứ. Không chuyên nghiệp, không thành thật và không chối cãi. Hôm nay, Lý Quốc đã phạm phải tất cả, cho nên anh mới tức giận.
Lý Quốc đột nhiên đứng lên cúi đầu xuống, kinh hãi:
- Xin lỗi chủ tịch, thật lòng xin lỗi. Tôi đã phạm phải sai lầm, mong chủ tịch nể tình cảm bấy lâu nay mà tha tội.
- Ông rút tiền với mục đích gì?
- Tôi... tôi... tôi rút cho cháu mượn.
- Lý Hiên cần tiền làm gì?
- Tôi không biết.
- Từ Thái, gọi Tiêu Thần đến đây.
Tiêu Thần chính là cảnh sát điều tra và cũng là bạn thân của Hoàng Phong. Danh tiếng của Tiêu Thần nổi trội, tội phạm nào nghe đến tên anh liền im lặng. Nghe Hoàng Phong nói, Lý Quốc mặt không còn chút máu, nhanh chóng nói:
- Tôi chỉ biết nó mượn tiền, thuê người gì đó, còn lại tôi không biết. Xin chủ tịch tin tôi.
- Tôi không thể không bỏ qua. Tạm thời, ông hãy cứ theo cảnh sát mà vào trại giam.
Hoàng Phong buông ra một câu liền đứng dậy kết thúc buổi họp. Mọi người chia buồn thay cho Lý Quốc, lấy cắp tiền của công ty là tội không thể tha thứ. Bản thân bọn họ trấn an lấy mình, tránh làm điều xấu gây họa sau này.
Hoàng Phong trở về phòng họp, day day trán. Thật đau đầu, giá như bây giờ có Hạ Trâm bên cạnh, cô sẽ giúp anh xoa đầu, nói chuyện cho anh vui. Nghĩ rồi lại thấy nhớ, anh rút điện thoại, bấm gọi cho cô. Chuông đổ liên tục mà không có dấu hiệu nhấc, Hoàng Phong gọi tiếp. Cuộc gọi này bỗng thông báo máy Hạ Trâm không thể gọi được.
Nỗi bất an ập đến, anh gọi số máy bàn ở nhà, vài giây sau một cô giúp việc nhấc máy nghe:
- Alo
- Hạ Trâm đâu?
- Dạ cậu chủ, cô chủ đã ra ngoài ngay sau cậu đi khoảng 15 phút.
- Em ấy đi đâu?
- Hình như là đi chơi với tiểu thư Tuyết. Còn đi đâu thì tôi không biết.
Hoàng Phong tắt máy, anh nghĩ cô chỉ đến đó chơi, hoặc học thôi. Nhưng lần này Tuyết Y gọi điện đến số máy của anh, vừa ấn nút nghe, một giọng nói gấp rút, sợ hãi nói:
- Anh Hoàng Phong, Hạ Trâm... Hạ Trâm mất tích rồi.
- Cô nói gì?
- Em đã tìm một lượt khu vui chơi mà không thấy bạn ấy ở đâu. Chỉ thấy...
- Thấy gì?!
- Chiếc giày của bạn ấy rơi ở ghế nghỉ.
- Cô đang ở đâu?
- Wind Park. Anh mau mau đến đi.
Hoàng Phong lo lắng, anh lái xe nhanh chóng nhất có thể để đến công viên kia. Không biết đã vượt qua bao nhiêu chiếc xe, bao nhiêu đèn đỏ, chiếc Mercedes của anh phóng nhanh trên đường. Hoàng Phong chẳng nghĩ có gây tai nạn không, anh chỉ quan tâm vợ anh bị mất tích. Cô mà biến mất thì anh cũng không sống nổi.
Trâm Trâm, em tốt nhất đừng xảy ra chuyện gì. Nếu không, anh sẽ không tha cho em. Vợ à, chờ anh nhé?!