Bởi vì một câu nói này của Phó Uyên, Từ Ngư cả ngày đều ở trong trạng thái mơ hồ không tập trung, vẻ mặt của anh có chút vô hồn, một nữ đồng nghiệp đi tới hỏi: "Làm sao Tiểu Ngư, chẳng lẽ hôm qua ăn cơm đã xảy ra chuyện gì sao? "
Về chuyện vị đại lão kia cảm thấy hứng thú với Từ Ngư sáng nay đã truyền khắp tổ, Từ Ngư bất đắc dĩ nói: "Đương nhiên không có, chỉ là không ngủ ngon mà thôi. "
"Tôi hiểu tôi hiểu, bận rộn qua khoảng thời gian này, chúng ta sẽ có một kỳ nghỉ ngơi thoải mái." Nữ đồng nghiệp nói xong bỏ đi.
Từ Ngư thở dài, giấc mộng ngày hôm qua không hề đơn giản một chút nào, nói không chừng thật sự có liên quan đến người chết trong phòng kia.
Anh cố gắng nhớ lại chi tiết trong mộng, nếu như anh đoán không sai, hai nam nhân trong mộng, một người là nam chủ bị gϊếŧ chết, còn người kia là tiểu tam nam chủ nɠɵạı ŧìиɧ.
Xem ra nam chủ nɠɵạı ŧìиɧ lại bị tiểu tam đùa giỡn, cho nên mới đi tìm nữ chủ, cuối cùng bị nữ chủ oán giận sát hại?
Mà tiểu tam gây ra kết cục đang buồn của đôi tình lữ kia vẫn còn sống rất tốt trên đời. Con quỷ trong phòng kia cũng không phải là nữ chủ, sau khi nàng gϊếŧ chết nam chủ cũng đã kết thúc ân oán.
Người vẫn chiếm cứ trong phòng kia kỳ thật chính là nam chủ, liên hệ đến tình cảnh trong mộng mặc nữ trang gặp tiểu tam, thì ra suy nghĩ ban đầu của Từ Ngư là sai.
Nếu như tìm được tiểu tam kia, nam chủ có thể vì báo thù mà rời khỏi phòng hay không?
Ánh mắt Từ Ngư trở nên nghiêm túc, càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp này có lẽ sẽ hiệu quả.
Chẳng qua có thể tặng nam chủ lễ vật đắt tiền như vậy, lại ở trong sóng gió ngay cả một chút dấu vết cũng không tìm được một chút thông tin nào, tám phần cũng là một đại nhân vật mà Từ Ngư không thể tiếp cận.
Anh thở dài, mình cùng nam chủ kia đều là người bị phòng ốc vây khốn, trên thực tế, bọn họ đều là con kiến nhỏ bé trong xã hội này.
Vì cùng Phó Uyên gặp mặt, Hôm nay Từ Ngư không có ý định tăng ca, đi vào thang máy, liền gặp phải sếp tổng công ty cũng tan tầm đúng giờ.
Sếp tổng cười ha hả nói: "Tiểu Ngư, Trần tổng rất coi trọng cậu, gần đây chúng ta cùng bọn họ hợp tác trên nền tảng phi thường trọng yếu, sau này tiền đồ của cậu vô lượng. ”
Lên lầu một, Từ Ngư gật đầu khom lưng tiễn sếp tổng đi, sau đó lập tức chạy đến tàu điện ngầm đi gặp Phó Uyên, lần này Phó Uyên hẹn anh gặp mặt ở khách sạn gần chỗ anh ở.
Từ Ngư xuyên qua một con phố, liền nhìn thấy đèn đường ở nơi này đã thắp sáng vàng hết cả con phố, đây là khu vực người livestream áo đỏ nhảy lầu, đã không nhìn thấy cái gì, nhưng vẫn có rất nhiều người đi ngang qua đứng xuống quan sát.
Từ Ngư ngẩng đầu, nghe nói người livetream này từ tầng bốn nhảy xuống, ban công tầng một đều giống nhau như đúc, nhưng Từ Ngư liếc mắt một cái liền nhìn thấy một ban công dựa vào tây, không biết có phải là ảo giác của anh hay không, nơi đó có loại cảm giác làm cho trong lòng anh rét run.
Thu hồi tầm mắt, Từ Ngư bước nhanh đến quán trà đã hẹn, trong quán trà được trang trí với hương thơm cổ xưa, vào cửa chính là cảnh quan vi mô tràn ngập mây mù, bên trong bàn ghế cầu thang đều là gỗ, tràn ngập một mùi trà.
Hương trà làm cho trái tim Từ Ngư yên tĩnh lại, đi lên lầu hai, đẩy cửa gỗ chạm trổ phức tạp ra, Phó Uyên đã ngồi trong phòng, anh cũng không có uống trà, hẳn là mới tới không lâu.
Từ Ngư đánh giá anh, Phó Uyên vẫn mặc một thân màu đen, chẳng qua quần áo trong ngoài hiển nhiên đã thay qua, hơn nữa người này thưởng thức cũng không tệ, chính là da trắng không giống người thật.
Sau khi ngồi xuống, Từ Ngư vốn định hàn huyên một chút còn chưa mở miệng, Phó Uyên đã nói thẳng: "Gần đây cậu đã gặp ai? "
"A, không có, tôi đều đi làm." Từ Ngư trả lời.
Phó Uyên nhắc tới ấm trà, tiếp theo vừa nói vừa nấu trà: "Không phải là rời khỏi phòng, thứ kia không liên quan gì đến cậu, bởi vì cậu là chủ nhà bây giờ cho nên tất cả mọi thứ trong phòng đều thuộc về cậu, kể cả con quỷ kia. "
Từ Ngư nghe xong giật mình, sợ hãi từ trong nội tâm của anh lan tràn ra: "Phó đại sư, thứ kia, rốt cuộc có biện pháp gì có thể tiêu diệt con quỷ kia? "
Phó Uyên thủ pháp thành thạo đem một chén trà đặt ở trước mặt Từ Ngư, hương trà bốn phía, nhưng Từ Ngư căn bản không có tâm tư thưởng trà.
"Tôi không phải đại sư, gọi tôi là Phó Uyên." Phó Uyên nói xong, mở điện thoại di động hiện ra trước mặt Từ Ngư.
Từ Ngư nhìn thấy ánh mắt chợt lóe: "Sao lại là anh ta? "
" Cậu đã gặp qua anh ta?" Phó Uyên hỏi.
Từ Ngư gật đầu, người trong ảnh chính là Trần Tiềm mà ngày hôm qua anh nhìn thấy, một ý nghĩ phỏng đoán trong lòng Từ Ngư dâng lên.
" Sẽ không trùng hợp như vậy chứ, chẳng lẽ anh chính là nam tiểu tam kia?" Từ Ngư giật mình nhìn Phó Uyên.
Phó Uyên thu hồi điện thoại di động gật đầu, Từ Ngư lập tức uống một chén trà đè nén kinh hãi, không nghĩ tới chuyện trùng hợp như vậy đều bị anh đυ.ng phải.
Trần Tiềm nhìn bộ dạng giống một người thích ra vẻ, không ngờ lại thật ghê tởm như vậy, nhưng ngẫm lại cũng có thể, có ai lại ở lần đầu tiên gặp mặt đã nói với sếp tổng bọn họ cảm thấy hứng thú với anh.
Không chừng lúc trước Trần Tiềm cũng dùng biện pháp tương tự mới bắt được nam chủ, Từ Ngư càng nghĩ càng tức giận.
"Nên làm gì bây giờ?" Từ Ngư ngẩng đầu hỏi.
Mà Phó Uyên lại nói: "Ở chỗ của cậu, nếu cậu muốn nó hoàn toàn biến mất, trực tiếp trừ linh là được, nhưng nếu muốn nó rời đi, nhất định phải tiêu trừ oán hận của nó."
Từ Ngư sửng sốt: "Rời đi và biến mất có gì khác nhau? "
Tiêu trừ oán hận, chẳng lẽ muốn Trần Tiềm chết? Không có khả năng, Từ Ngư anh chỉ là một nhân vật nhỏ, làm sao có thể làm loại chuyện này, nhưng muốn nó biến mất, trong lòng Từ Ngư dĩ nhiên có một tia không đành lòng.
Nhưng con người đều là vì lợi ích của mình, nó cùng mình không có bất kỳ quan hệ gì, mình cũng là nạn nhân gián tiếp, trên đời này sinh tồn cũng đủ gian nan, nào có nhiều hảo tâm quản người khác như vậy.
"Tôi... muốn nó biến mất. "Từ Ngư nói xong, trong ánh mắt Phó Uyên hiện lên một tia thất vọng, anh buông muỗng cà phê trong tay xuống.
"Trừ Linh cần chuẩn bị, ba ngày sau ba giờ chiều gặp ở nhà cậui." Phó Uyên nói xong đứng dậy trực tiếp rời đi.
Từ Ngư cảm giác anh tựa hồ không cao hứng lắm, anh nhìn một đống trà cụ trên bàn, mình cũng không có tế bào lãng mạn gì, đồ chơi này căn bản một thứ anh cũng không nhận ra.
Vì thế đứng dậy nhận mệnh đi thanh toán, ai ngờ cô gái mặc sườn xám nói: "Tiền trà của Phó tiên sinh không cần trả, anh là khách hàng miễn phí suốt đời của chúng ta. "
Từ Ngư xấu hổ rời đi, người mình gặp gần đây thật sự là một người vô cùng thần bí, anh rất hoài nghi sau khi Phó Uyên giúp mình giải quyết vấn đề nhà cửa, anh thật sự có thể trả được thù lao?
Trên đường trở về khách sạn, anh lại đi ngang qua tiểu khu bị phong tỏa kia, trời sắp tối, Từ Ngư ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trên ban công kia bỗng nhiên hiện lên bóng hồng.
Từ Ngư cả kinh, dụi dụi mắt, không có gì kỳ quái, hiện tại anh thật đúng là nghi thần nghi quỷ.
Trở lại khách sạn, Từ Ngư tra thông tin của người tên Trần Tiêm này, bất quá tin tức trên mạng về anh giống như lần trước anh điều tra, không có bất kỳ tin tức tiêu cực nào thậm chí còn nhiều điều tích cực hơn.
Từ Ngư ngáp một cái, tay ấn đến phím hồi xe, chữ cái đầu tiên tên Trần Tiềm tiến vào thanh tìm kiếm.
Khi tầm mắt của anh lại chuyển đến màn hình máy tính, anh thấy một bài viết trong rất nhiều bài viết, tiêu đề rất kỳ quái, gọi là "CQ tại sao anh lại phụ tôi?"
Từ Ngư nhíu nhíu mày, một giây sau anh liền nhấn vào.