Từ Ngư duỗi thắt lưng hỏi: "Có chuyện gì xảy ra không? "
"Không có." Phó Uyên cầm máy tính bảng nghiên cứu cái gì đó, Từ Ngư từ trên giường đi xuống, đi đến phòng trước của mình thay đồ ngủ, đồ điện trong phòng tựa hồ đều khôi phục bình thường.
Trải qua mấy lần kinh nghiệm này, Từ Ngư cảm thấy những thứ kia thích xuất hiện vào ban đêm, cho nên ban ngày coi như an toàn.
Sau khi rửa mặt, Từ Ngư đem lại thức ăn ngày hôm qua nóng lên một chút, lúc tìm bát đũa anh bỗng nhiên nhìn thấy bên cạnh một cái tủ treo một miếng vải.
Từ Ngư sửng sốt, lấy vải xuống, vải này màu hồng thái ren, sờ không phải loại nguyên liệu tiện nghi này.
Phòng ốc này quá lớn, Từ Ngư nhất thời không nhớ ra loại vải này từ đâu tới, bất quá hiển nhiên nó không nên xuất hiện trong phòng bếp.
Vì thế Từ Ngư đem vải vóc cất vào túi bảo Phó Uyên tới bưng đĩa.
Hai người đơn giản đối phó một chút, Từ Ngư bắt đầu gọi điện thoại cho Trương Chí Chu, không biết anh có phải đang bận hay không, gọi qua mấy người đều bị ấn xuống.
Từ Ngư lắc lắc điện thoại di động với Phó Uyên không nói gì: "Anh ta không nghe điện thoại. "
Phó Uyên nói: "Đem tình huống phòng ốc gửi cho anh ta, nói cho anh ta biết, nếu như không muốn Bàng gia biết, tốt nhất vẫn là đem những gì anh ta biết đều nói ra. "
"A?" Từ Ngư không hiểu, Trương Chí Chu hiện tại chẳng lẽ không phải đang cùng người Bàng gia ở cùng một chỗ sao?
Phó Uyên thấy anh nghi hoặc tiếp tục nhìn máy tính bảng, trong miệng lại nói: "Nếu như là phòng có vấn đề, khẳng định sẽ không hơn trăm triệu. "
Từ Ngư bừng tỉnh đại ngộ, nếu như là hung trạch, chủ nhân gia vì nóng lòng ra tay, khẳng định phải bán đi rất ít tiền, Bàng Thừa nói qua, căn nhà này là Trương Chí Chu dùng tiền của chị gái hắn mua.
Nếu ít hơn 100 triệu, số tiền còn lại sẽ đi đâu? Khó trách Trương Chí Chu vẫn giấu diếm bọn họ, xem ra anh ta sợ bọn họ nói cho Bàng Thừa biết.
Từ Ngư có chút khinh thường Trương Chí Chu, cho dù hiện tại anh đã không còn là người bình thường, nhưng chuyện lừa tiền vẫn khiến người ta khinh thường, huống chi còn là tiền của vị hôn thê của mình.
Vì thế anh nhanh chóng chỉnh sửa lại gửi cho Trương Chí Chu, sau đó ngồi xuống bên cạnh Phó Uyên hỏi: "Anh ta đều muốn kết hôn với người Bàng gia, vì sao còn ham tiền? "
Phó Uyên buông máy tính bảng xuống lãnh đạm nói: "Anh có thể đi hỏi anh ta. "
Cho nên anh ta mới muốn trăm phương nghìn kế kiếm thêm tiền, chỉ là Từ Ngư cảm thấy anh ta như vậy là không đúng, cho dù người Bàng gia đề phòng anh, đem tiền phân chia rõ ràng, nhưng hôn nhân cùng Bàng gia kỳ thật đối với sự nghiệp của Trương Chí Chu trợ giúp rất nhiều, anh hoàn toàn có thể mượn phong cách cổ đông này sáng tạo ra giá trị của mình.
"Lát nữa sẽ có người đưa thiết bị tới, anh đi mở cửa." Lời nói của Phó Uyên khiến Từ Ngư từ trong suy nghĩ phục hồi tinh thần.
Cậu đứng dậy và nói, "Nó đã được gửi nhanh như vậy? Bạc Thành cách Thành Không phải rất xa sao? "
"Có đồng nghiệp của công ty vừa xử lý xong phòng, đồ đạc là mượn bọn họ." Phó Uyên nói xong cũng đứng lên.
Từ Ngư nhớ tới mảnh vải phát hiện trong phòng bếp, vì thế lấy ra đưa cho Phó Uyên nói: "Tôi phát hiện cái này trong phòng bếp, cậu xem có tác dụng gì không. "
Phó Uyên tiếp nhận mảnh vỡ, bỗng nhiên thần sắc của anh thả lỏng, tựa như bị rút ra linh hồn vậy.
"Phó Uyên, cậu không sao chứ?" Từ Ngư có chút lo lắng hỏi.
Phó Uyên bình tĩnh lại, ánh mắt anh thâm trầm nhìn vải vóc nói: "Trên đó có mảnh linh hồn còn sót lại. "
"Cái gì?" Từ Ngư kinh ngạc, anh đang muốn hỏi rõ ràng, không nghĩ tới điện thoại vang lên, là người đưa thiết bị tới.
Vì thế anh chỉ có thể kiềm chế nghi hoặc trong lòng đi mở cửa, sau khi một rương lại một rương đồ đạc cất xong, Từ Ngư ký tên để cho những người đó rời đi.
Sau đó lập tức đi tìm Phó Uyên, ai ngờ Phó Uyên cũng không ở trong phòng mình.
"Phó Uyên..." Từ Ngư ở trên hành lang kêu một tiếng.
Trong thư phòng truyền đến hồi âm, Từ Ngư liền đi đến thư phòng, Phó Uyên đang đưa lưng về phía anh đứng trước mặt một tủ búp bê kia.
"Những con búp bê này có vấn đề gì không?" Từ Ngư thật cẩn thận hỏi.
Phó Uyên cầm lấy vải trên tay, sau đó đặt ở trước cửa một cái tủ thủy tinh, bên trong đặt mấy con búp bê màu hồng, vải vóc trên người chúng giống hệt trong tay Phó Uyên.
Từ Ngư da đầu tê dại, có một loại phỏng đoán không ổn: "Không phải vậy chứ. "
"Lấy ra xem một chút." Phó Uyên nói.
Từ Ngư nuốt nước miếng, mở cửa tủ kính, đem mấy con búp bê kia đều lấy ra.
Những búp bê này không ngoại lệ đều rất tinh xảo, anh và Phó Uyên lật xem búp bê, trên váy có một con búp bê thiếu một khối, chính là khối bọn họ tìm được.
Từ Ngư sau khi phát hiện giống như cầm một củ khoai lang nóng tay, Phó Uyên thấy anh cao thỏm liền bảo anh thả búp bê về vị trí cũ.
"Có thể là ai mang theo búp bê vô tình treo trên tủ bếp không?" Từ Ngư hỏi, anh thế nào cũng không tin những búp bê này sẽ tự mình động đậy.
Phó Uyên: "Cũng có thể, trước tiên điều tra lai lịch của búp bê. "
"Ồ." Từ Ngư lấy điện thoại ra chụp lại dáng vẻ của con búp bê, đồng thời mở hình ảnh nhận dạng trên một phần mềm mua sắm.
"Trời ơi." Từ Ngư chưa từng nghe nói qua búp bê quyển phát ra cảm thán của mình, nghĩ đến nhà người như Bàng gia, những búp bê này rất có thể là chuyên môn đặt hàng, có thể giá cả càng cao.
Vì sợ hãi gì cũng không có, Từ Ngư thế nhưng bắt đầu lo lắng bàng gia có thể hoài nghi khối vải kia cùng bọn họ có quan hệ hay không, vậy không được bồi thường tiền?
"Đừng tìm trong phần mềm mua sắm, đi đến trang web cũ." Phó Uyên nhắc nhở, thuận tiện cầm lấy một con búp bê lục lọi cái gì đó.
Từ Ngư: "Biết rồi, cậu cẩn thận một chút, đừng làm hỏng."
Trang web đã qua sử dụng, chắc đây không phải là một trang web cũ bình thường, vì vậy Từ Ngư tìm thấy một trang web đã qua sử dụng để mua hàng xa xỉ, chỉ có điều ở đây không có chức năng nhận dạng hình ảnh.
"Có rồi." Phó Uyên bỗng nhiên nói.
Từ Ngư vừa ngẩng đầu, phát hiện Phó Uyên lột quần áo của một búo bê nam, bất quá búp bê nam này cũng quá tinh xảo, cái gì cũng có, ánh mắt Từ Ngư nhìn Phó Uyên nhất thời khó nói.
"Cái gì có rồi?" Từ Ngư hỏi.
Phó Uyên: "Đánh dấu. "
Cậu cầm tới cho Từ Ngư xem, tròng mắt búp bê có thể tháo rời, sau khi lấy ra một cái thì phát hiện nơi đặt tròng mắt có một dấu ấn rất nhỏ.
"Hình như là một chữ Lôi." Từ Ngư nói xong thêm chữ này vào thanh tìm kiếm.
Sau đó liền bật lên hai hàng hóa đã qua sử dụng đã được bán ra, nhìn giá cả, Từ Ngư hít sâu một hơi nói: "Phó Uyên, tốt nhất cậu nên đặt tròng mắt của nó vào quần áo. "
Phó Uyên liếc anh một cái đem điện thoại di động của anh cầm tới, sau đó nhét búp bê cho Từ Ngư.
"Này." Từ Ngư bất mãn gọi Phó Uyên một tiếng.
Phó Uyên xem xong hàng hóa trên, lấy điện thoại di động của mình tìm kiếm búp bê của thương hiệu này.
Từ Ngư đem búp bê khôi phục nguyên trạng cất kỹ liền nghe Phó Uyên nói: "Hỏi Trương Chí Chu những con búp bê này lấy đâu ra? ”