Chương 4

Thật ra tôi cũng là người dẻo miệng.

Sau khi ba mẹ ly hôn rồi mỗi người có gia đình riêng, tôi bị bỏ lại sống với bà nội. Trong hoàn cảnh như vậy, nếu miệng không dẻo, da mặt không dày thì sẽ không thể tồn tại cho đến khi trưởng thành.

Tôi từng sống dưới những ánh mắt châm chọc, ghét bỏ, từng trải qua những ngày bị coi như gánh nặng truyền từ nhà này sang nhà khác, bài học đầu tiên mà cuộc đời dạy cho tôi là phải biết lấy lòng, biết tránh nặng tìm nhẹ, biết giả vờ.

Nỗ lực ngày đêm, tôi thi đậu nghiên cứu sinh tại một trường ở Bắc Kinh, lại tiếp tục cố gắng vừa học vừa làm thêm để kiếm sinh hoạt phí. Có lúc bận rộn, tôi ban ngày đến công ty thực tập, tối đi dạy gia sư, nửa đêm còn viết bản thảo kiếm thêm.

Bận bận rộn rộn, tôi không kịp ăn cơm, ăn bữa này bỏ bữa kia, tiết kiệm cả thời gian lẫn tiền bạc.

Người như tôi, tất cả may mắn có lẽ đều đã dồn vào chuyện gặp được bạn trai.

Tôi gặp anh trong một buổi tụ tập bạn bè, đêm đó anh liền hỏi khắp một vòng, xin WeChat của tôi.

Anh là con một trong một gia đình trung lưu, chưa bao giờ thiếu thốn về kinh tế.

Anh cũng rất thông minh, thuộc top 2 thạc sĩ tài chính, đang đi thực tập trong một công ty tài chính. Mới chỉ thực tập thôi mà tiền lương trừ thuế đi vẫn cao hơn tôi nhiều.

Anh luôn lạnh lùng, lần đầu tiên chúng tôi hẹn họ, anh thẳng lưng kiêu ngạo, sườn mặt hướng về phía tôi đầy nghiêm nghị, môi hơi mím lại, lặng lẽ truyền tải sự lạnh nhạt khiến người khác cách xa ngàn dặm.

Nhưng khi nhìn thấy tôi, ánh mắt anh lập tức trở nên dịu dàng và nóng bỏng.

Lăn lộn với đời ngần ấy năm, tôi nháy mắt nhận được tín hiệu: Người này, thích tôi.

Thích tôi vô điều kiện, từ ánh mắt đầu tiên đã bắt đầu thích, thích đến mức bỏ xuống lòng tự tôn, đỏ mặt đối diện với sự trêu ghẹo của bạn bè, dù gì cũng phải xin bằng được WeChat của tôi.

Thích đến mức tiếp cận tôi cũng thật thận trọng, không dám phạm bất cứ sai sót nào, quen nhau được nửa năm, anh mới ấp úng hỏi tôi có muốn dọn đến sống cùng anh không.

Thích đến mức mỗi khi nhìn tôi, tình yêu của anh tuôn ra từ mọi ngóc ngách trên cơ thể, tạo thành một cái kén bao bọc cả người tôi lại.

“Anh sẽ nấu cơm! Anh cũng biết làm việc nhà… Kí túc xá của em xa cơ quan quá… nên… em có thể suy xét… dọn đến đây… ở cùng anh không?”