Chương 2

Anh quay mặt đi.

Nước trong nồi sôi bùng lên, anh mở nắp nồi ra, ném vài cọng rau cải vào trong như đang trút giận.

Tôi thò đầu qua nhìn đống mì và rau cải lẻ loi trong nồi, làm nũng anh: “Em muốn ăn thịt xá xíu cơ.”

Anh không thèm để ý tới tôi: “Chỉ có mì suông thôi, em ăn thì ăn.”

Nhưng cuối cùng khi bát mì được bưng lên, trên mặt không chỉ có ba miếng thịt xá xíu thật dày mà còn thêm món trứng lòng đào khoái khẩu của tôi.

Cả ngày không ăn gì, đến khi ăn lại chén cả một bát mì lớn, hậu quả là dạ dày tôi bắt đầu đình công phản đối.

Rạng sáng, tôi bị cơn đau bụng quặn thắt đánh thức.

Cảm giác như có một mũi kim sắt nóng đỏ đâm xuyên qua bụng tôi, chỉ trong vài phút, tôi đã đau đến mức toát mồ hôi lạnh.

Đồng hồ trên đầu giường chỉ ba giờ sáng.

Tôi lồm cồm bò dậy, sột sột soạt soạt khiến bạn trai cũng bị tỉnh.

Anh chống tay ngồi dậy, nhanh chóng bật chiếc đèn trên đầu giường: “Dạ dày em lại đau à?”

Tôi cuộn người lại, miễn cưỡng nhìn anh gật gật đầu.

Anh lập tức xuống giường, bật đèn, lấy thuốc, rót nước.

Anh nhẹ nhàng đút thuốc cho tôi, đưa tôi túi chườm ấm rồi ngồi lên giường, thật cẩn thận ôm tôi từ phía sau, tay nhẹ nhàng xoa xoa bụng cho tôi.

Cơn đau không còn quá nghiêm trọng nữa, anh duỗi tay duỗi chân ôm chặt lấy tôi, từ sau truyền đến tiếng tim anh đập vững vàng.

Đột nhiên, cổ tôi hơi lạnh, hai giọt nước mắt âm ấm tí tách rơi xuống cổ tôi, lắc lư chảy theo xương bả vai rồi đọng lại trong hõm xương quai xanh.

Tôi quay đầu lại nhìn anh, anh gắt gao vùi mặt vào cổ tôi, trốn tránh không chịu cho tôi nhìn mặt, cả người không khống chế được run lên nhè nhẹ theo tiếng nức nở.

Tôi quay cả người lại, dang hai tay ra ôm lấy cổ anh, dùng môi thay ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào sườn mặt ươn ướt của anh.

Nước mắt anh chảy càng thêm mãnh liệt, làm ướt cả mấy sợi tóc, giờ chúng đang lung tung rối loạn dính trên trán anh.

Tôi trêu anh: “Sao lại khóc nữa rồi, bé khóc nhè?”

“Người đau là em chứ có phải anh đâu, sao em còn chưa khóc anh đã khóc rồi?”

Dù đang khóc nức nở, khóc thật thương tâm, anh vẫn không quên xoa bụng cho tôi.

Hơi ấm từ bàn tay anh, từ cơ thể đang kề sát tôi, từ những giọt nước mắt đang rơi ào ào như một dòng suối nước nóng, liên tục truyền vào cơ thể tôi.

“Không khóc nữa, thơm thơm nào?” Tôi tìm môi anh, nhẹ nhàng thơm lên.

Trên mặt anh vẫn nhòe nhoẹt nước mắt thật đáng thương, bị tôi thơm đến cau mày nhắm mắt, tiếng sụt sùi trong khoang mũi từ từ biến thành tiếng “ừm ừm” thoải mái.