Chương 1

Bạn trai tôi giống như làm từ nước, lỡ lời không vừa ý cái là chảy nước mắt.

Nhưng rõ ràng anh ấy là một anh trai men lì cao gần 1m85, lưng dài vai rộng.

Tôi nhìn bạn trai đang hờn dỗi rơi nước mắt trong phòng bếp, thở dài.

Hình tượng rõ ràng là người đàn ông tinh hoa hội tụ, lãnh khốc vô tình mà giờ lại đang đeo tạp dề ca rô đỏ hề hước, đứng leng keng lách cách với mấy đồ nấu bếp trước mặt.

Vừa tan làm về, anh còn chưa kịp thay âu phục ra, áo vest màu xanh than khoác bên ngoài áo len lông dê cao cổ màu trắng, cổ áo gấp lại thành nếp ngay nơi yết hầu, bên trên là xương quai hàm góc cạnh mượt mà.

Lại nhìn lên trên, giọt nước mắt còn sáng lấp lánh trên sống mũi, đôi mắt ướt nước long lanh, hàng mi ướt sũng chụm thành từng cụm, dáng vẻ hệt như vừa bị bắt nạt thê thảm.

Tôi thong thả đi quay ôm eo anh, anh lại gạt tay tôi ra.

Tôi mặt dày mày dạn ôm chặt hơn, tay lại bị gỡ ra lần nữa.

Tôi nức nở bất mãn, lại ôm chặt lấy anh, mặt áp vào lưng anh.

Lực tay anh khi gạt tay tôi ra lần thứ ba, đã nhẹ như đang vuốt ve.

Mặc dù hay khóc nhè, nhưng được cái cũng dễ dỗ.

Anh mở miệng, giọng vẫn còn nghẹn ngào: “Em đứng đắn chút đi được không, để ý lời anh nói xem nào?”

“Sáng nay lúc anh ra ngoài có phải anh đã dặn em bữa sáng ở trên bàn, buổi trưa đặt đồ ăn ngoài đúng không?”

“Em không bao giờ chịu để lời anh nói lọt tai tí nào hết! Đêm qua chạy bản thảo nguyên đêm, ngủ tới giữa trưa lại làm việc tiếp, bây giờ...” Anh nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Bây giờ là tám giờ rồi! Em mới bắt đầu ăn bữa cơm đầu tiên trong ngày, như này dạ dày sao chịu nổi?”

“Vừa rồi gọi em ăn cơm, em còn chê anh phiền, suốt ngày nhìn chằm chằm máy tính của em, không thèm để ý đến anh...”

Trông anh đang tủi thân lắm lắm luôn rồi, vừa nói vừa khóc thút thít luôn, còn nấc lên một cái khe khẽ, tay tôi đang ôm eo anh cũng rung lên theo.

Tôi cứ như gấu koala đeo trên lưng anh, rầu rĩ xin lỗi: “Bảo bối đừng giận, đừng giận nữa mà. Thật sự là biên tập cứ sốt sắng giục giã, em sốt ruột nộp bản thảo nên chưa kịp ăn cơm. Ngoan, không khóc nữa… Từ nay em nhất định một ngày ba bữa đúng giờ ăn cơm, không sớm một phút không muộn một giây, nha nha nha!”

Tôi nâng tay anh lên chui vào trong, áp chặt người vào l*иg ngực anh, giơ tay lên lau nước mắt còn vương trên mặt anh: “Bảo bối ngoan đừng khóc nữa, khóc nữa em sẽ đau lòng, nha?”