Chương 3

9

Ta ở trong phủ quốc sư ba tháng, Bùi Huân nuôi dưỡng ta rất tốt, từ khi tới đây ta đã tăng cân rất nhiều.

Ngài ấy dạy ta viết chữ, dạy ta vẽ tranh, thứ ngài ấy vẽ là cây tre xanh mà ngài ấy yêu thích.

Ngài ấy nói rằng cây tre ta vẽ có cảm giác hoang dã.

Ta dịch ra, nghĩa là tre không giống tre, lá cũng không giống lá.

Bùi Huân từ chối cho ý kiến.

Ta cảm thấy Bùi Huân thực sự là một người tốt, thực sự rất tốt.

Ta chưa từng nghĩ muốn theo đuổi ngài ấy trước đây, ta muốn bắt chước phương pháp theo đuổi Thái tử mà viết cho ngài ấy mỗi ngày một bức thư tình.

Bây giờ ở bên ngài ấy, ta liền không muốn làm gì cả.

Đối với một người luôn đứng trên một ngọn núi cao, trần tục ngược lại làm ô uế ngài ấy.

Cuối cùng khi ta có thể vẽ được một cây tre tử tế, ta đi tìm Bùi Huân, nhưng ngài ấy đang nói chuyện với ai đó.

Đó là công công trong cung, sau ba tháng, lần đầu tiên ta nhìn thấy có người trong sân của ngài ấy.

"Quốc sư, lần này hoàng thượng có mệnh lệnh, muốn đi thì đi, không muốn đi cũng phải đi."

"Lần trước đi săn người không đi theo, lần này nếu không đi theo, e rằng hoàng thượng sẽ tức giận."

Sau khi công công đi rồi, ta lẻn ra sau cánh cửa và cho Bùi Huân xem bức tranh trên tay.

"Bùi Huân, nhìn xem!"

Ngài ấy nhìn bức tranh của ta một lần, kiên nhẫn góp ý cho ta rồi lại khen ngợi ta.

Nhưng ta biết ngài ấy không vui.

Ngẫm nghĩ một lúc, ta chậm rãi nói:

"Kỳ thực đi săn cũng không có gì không tốt, ngài mỗi ngày đều ở trong mảnh sân nhỏ này, ra ngoài hít thở không khí trong lành cũng tốt rồi."

"Nàng muốn đi?"

Ngài ấy hỏi lại ta.

Mắt ta trợn ngược.

"Cũng được a……"

……

Vào ngày đi săn, đúng như quốc sư đã nói, trời quang không mây.

Ta đeo khăn che mặt đi theo ngài ấy, nhìn xung quanh.

Nếu trước đây ở cùng Ứng Viện, ta sẽ không bao giờ dám tự phụ như vậy.

Ứng Viện ở phía trước đội, từ xa liếc nhìn ta, ta biết ông ta đã nhận ra ta.

Nhưng đó không phải việc của ta.

Ta cũng chú ý đến Tề Liệt, người đang ôm Ngữ Lan:

"Chẳng lẽ quốc sư đã nghĩ thông rồi? Bây giờ bên người cũng có mỹ nhân làm bạn?"

Bùi Huân liếc nhìn hắn nhưng không nói gì, TỀ Liệt bị ăn bơ có chút tức giận:

"Bùi Huân, ngươi có ý gì?"

"A Liệt."

Hoàng thượng phía trước lên tiếng, Tề Liệt đột nhiên im lặng, Bùi Huân kéo dây cương của ta, kéo ta lại gần ngài ấy..

Cuộc săn thú khá thú vị, Ứng Viện bắn được sáu con hươu, hoàng thượng cũng được mùa bội thu, những người khác đều có con mồi của mình, ban đêm đuốc được giương lên, xung quanh sáng rực, mùi thịt nướng tràn ngập trong không khí.

Lúc này, ta đang nhìn chằm chằm vào Bùi Huân trong lều.

"Quốc sư, bên ngoài náo nhiệt thật đấy."

Ta ngửi thấy mùi thịt nướng, nhìn bát cháo trắng trước mặt, vẻ mặt cay đắng.

"Ừm."

Ngài ấy bình tĩnh trả lời ta rồi tiếp tục lật những trang sách trên tay.

"Món cháo này thật vô vị, nhưng nếu quốc sư có thể cho ta một viên ngọc khác..."

"A Ngọc."

Bùi Huân không còn cách nào khác ngoài gọi cho ta:

"Nhà kho đã gần như trống rỗng bởi nàng."

Ta im lặng và ăn hết bát cháo.

Đêm khuya, mọi người trở về lều của mình, xung quanh không có ai, ta ra khỏi lều của Pei Huân.

Ta ở cùng với Ngữ Lan, thành thật mà nói, ta hơi xấu hổ khi bọn ta được sắp xếp như thế này.

Cũng may Ngữ Lan không nhận ra ta là ai, chỉ cần ta không xấu hổ thì người xấu hổ là người khác.

Trong lều rất yên tĩnh, ta kéo rèm đi vào, nàng ta quay lưng về phía ta nhưng không có động tĩnh gì.

Ta cho rằng nàng ta đã ngủ rồi, thở ra một hơi rồi đi đến nằm ở bên kia, vừa định thổi tắt nến thì phát hiện một mặt dây chuyền ngọc bích màu trắng đυ.c rơi xuống một bên trước mặt nàng ta.

“Ngữ cô nương, mặt dây chuyền ngọc của cô rơi rồi.”

Nàng ta không cử động, ta thấy lạ, đồng thời ta vẫn đang suy nghĩ liệu Tề Liệt có biết tối hôm đó Ngữ Lan ngủ ngon như vậy không.

Nhấc mặt dây chuyền ngọc lên, ta gọi nàng ta thêm hai lần nữa.

Mãi đến khi cảm thấy trên tay có cảm giác nhớp nháp, ta mới cảm thấy kỳ lạ, cúi đầu xuống mới thấy đó là một giọt má/u trên mặt ngọc.

Trong lòng chấn động, ta siết chặt mặt dây chuyền ngọc và tiến về phía trước một bước:

"Ngữ cô nương..."

Ta nắm lấy đôi vai gầy của nàng ta và lắc..

Không ngờ nàng không còn sức để chống đỡ, bất ngờ bị lật nhào.

Vết má/u lớn trên giường trông như những bông hoa đỏ như máu, nhưng khuôn mặt Ngữ Lan gần như trống rỗng, miệng vẫn hơi hé mở, đồng tử bắt đầu giãn ra.

Lỗ m-á/u trên ngực nàng vẫn đang rỉ máu, mặt dây chuyền ngọc trong tay ta đột nhiên rơi xuống đất, ta muốn hét lên nên vội vàng bịt miệng lại.

Cơ thể ta run lên, máu ta đông cứng lại.

Ngữ Lan... đã chết rồi?

10

Gió đêm luôn lạnh buốt, quất vào mặt như dao:

Ta lao tới lều của Bùi Huân như điên:

"Ngữ Lan... Ngữ Lan đã c.h-ế/t rồi... nàng ấy..."

Bùi Huân không hề ngạc nhiên, khi ngài ấy nhìn ta, trong mắt ngài ấy có một chút buồn bã

Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy ánh mắt đó của ngài ấy, ta choáng váng trong hai giây.

"Chạy đi, a Ngọc."

Ta chưa kịp nói gì thì ngài đã nắm lấy tay ta và chạy ra khỏi lều.

"Quốc sư, chúng ta đi đâu...chúng ta..."

Ngài không nói gì nữa nhưng mùi tre xanh phả vào mặt ta.

Và ngay khi bọn ta vừa trốn thoát, nhóm lều phía sau bọn ta bất ngờ nổ tung với một tiếng nổ lớn.

"Bảo vệ Hoàng thượng!! Bảo vệ Hoàng thượng!!"

"Có thích khách! Có thích khách!"

Thuốc súng???

Sức mạnh này chỉ có thuốc súng từ biên cương mới có được!!

Ta dường như chợt hiểu ra điều gì đó, những tiếng hét nối tiếp nhau từ phía sau truyền đến, biến thành biển lửa.

Tại sao lại có thuốc súng ở đây?

Người từ biên cương không thể đi sâu vào đây nên chỉ có một đáp án.

Ứng Viện.

Ông đóng quân ở biên giới và quanh năm đối phó với quân địch ở biên giới.

Không ngờ ông ta lại dám hợp tác với kẻ địch!!

"Bùi Huân, ngài có biết Ứng Viện đang hợp tác với kẻ thù không?"

Ta đã biết điều này khi nhìn vào phản ứng của ngài ấy, khi ngài ấy không trả lời ta, ta càng lo lắng hơn.

"Bùi Huân?!"

"Bùi Huân, ngài nói đi!"

"Bùi Huân!"

"Bùi Huân, ngài..."

Gió phía trước lại xoay và ta lại rơi vào vòng tay đó.

Ngài ấy có mùi thơm thật.

Phía sau náo động, khu rừng rậm này rất bí mật.

Lần này Bùi Huân ôm ta rất chặt, như muốn khảm ta vào xương cốt, ta hơi tức giận nhưng lại cảm thấy như ngài ấy sắp khóc.

Trong tiềm thức, ta vỗ nhẹ vào lưng ngài ấy.

"Ta...ta không có ý xấu, ta chỉ..."

"A Ngọc, ta không còn muốn gì nữa."

Hơi thở của ngài phả vào cổ ta, cảm giác thật khác lạ.

"Chỉ cần nàng an ổn thôi."

Sau khi buông ta ra, ngài ôm ta ngồi xổm trên mặt đất, đôi mắt xanh của ngài ấy càng im lặng hơn trong đêm.

Ta bị ngài ấy nhìn, đột nhiên không biết phải nói gì.

Những ngón tay vuốt v e khuôn mặt tôi, còn lòng bàn tay mềm mại của ngài xoa dịu trái tim ta.

"Bùi Huân, ngài đã biết chuyện này sẽ xảy ra?"

"Đúng."

Ta lắng nghe câu trả lời của ngài ấy.

"Nhưng là không có cách nào tránh khỏi, ta đã sớm cùng hoàng thượng thương lượng, để giảm thiểu tổn thất."

"Tại sao không thể tránh chứ?!"

Tựa như có m-á-u trong ngực đang nóng lên, ta tóm lấy ngài ấy:

“Nếu đã biết sớm, lần này chúng ta không đi săn không được sao? Chúng ta…”

"Nếu bây giờ hắn không làm phản, ba năm sau hắn sẽ lại làm phản!"

"Đến lúc đó, nó sẽ không chỉ là thiệt hại nhỏ thế này nữa! A Ngọc!"

"Đến lúc đó, đất nước sẽ bị diệt vong!"

Ta choáng váng.

Quẻ bói của Bùi Huân chưa bao giờ sai dù chỉ một lần.

"Không sao đâu... Nếu ngài đã biết trước thì chắc hẳn ngài đã nghĩ ra cách rồi. Chúng ta..."

"Ta không thể giúp được, a Ngọc."

Trong bóng tối, ngài lắc đầu.

"Đây là một thảm họa đối với Tề quốc, nhưng đó là điều phải trải qua."

"Không ai biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo."

"Nhưng ta biết chỉ cần nàng ở lại đây sẽ không có chuyện gì xảy ra và nàng sẽ được an toàn."

"Nghe lời."

Giọng điệu của ngài ấy có vẻ thiếu kiên nhẫn, nhưng tacảm nhận sâu sắc có điều gì đó không ổn trong lời nói của ngài ấy.

“Ta vẫn ở đây, còn ngàithì sao…”

"Ngài đi đâu?"

Gió xung quanh ngày càng lạnh hơn, tiếng gió thổi lá cây tựa như đang than thở.

Môi ta bỗng mềm mại, ta ngơ ngác, Bùi Huân hôn ta.

Nụ hôn này có chút ý nghĩa từ biệt, trong lòng ta có chút bi thương, nhắm mắt lại, hôn thật sâu.

"Ta cũng có việc phải làm."

Bùi Huân nói.

“Vậy khi nào ngài sẽ quay lại?”

Tôi hỏi.

Ngài ấy không trả lời.

"Ngài có quay lại không?"

Bùi Huân vẫn không trả lời.

Lòng ta càng lúc càng nặng trĩu, cuối cùng ta chỉ có thể gượng cười:

"Vậy khi ngài quay lại, chúng ta thành hôn nhé?"

"Ngài hẳn là người giàu nhất nước Tề."

Lần này cuối cùng Bùi Huân cũng cho tacâu trả lời:

Ngài ấy nói:

"Được."

11

Sự hỗn loạn đã kết thúc và ta không thể nghe thấy ai cả.

Ta ngơ ngác trốn dưới gốc cây.

Nếu Bùi Huân không quay lại, ta sẽ thuộc về ai?

Ta không biết, nhưng lúc này ta cảm thấy rất buồn.

Còn buồn hơn là không lấy được chồng giàu.

Buồn hơn là c/h-ế.t đói.

Ta không biết cảm giác buồn bã này đến từ đâu, chỉ có thể từ từ co chân lại để khỏi run rẩy.

"Ngươi có chắc chắn Hoàng đế đang trốn ở đó không?"

Đột nhiên có một giọng nói vang lên, ta giật mình vội vàng nấp sau một gốc cây.

Hai người đàn ông mặc đồ đen bước tới.

“Tướng quân đã đi rồi, tin tưởng chúng ta có thể sớm bắt được đầu của hoàng đế.”

"Đáng c/h-ế/t, ngươi thật xui xẻo, không phải gi…ế/t nữ nhân kia, mà lại g//iế-t nhầm người."

G//iế–t nhầm người?

Ta từ từ ngồi xổm xuống, nghĩ đến Ngữ Lan đã c–h//ế.t một cách bi thảm.

Có vẻ như ta chính là người mà họ định gi–ế//t lúc đầu.

Tuy nhiên, ta đã bị Bùi Huân giữ lại trong lều, dẫn đến việc Ngữ Lan bị g/iế-/t thay cho ta.

Ta mím môi, bàn tay đang nắm cành cây trở nên trắng bệch.

Ngữ Lan......

"Chúng ta hãy đợi đi."

Người đàn ông mặc đồ đen lại nói, gật đầu ở đâu đó.

"Quốc sư cũng có rất nhiều ác ý, kỳ thật đã giấu đi hoàng đế, nhưng giấu đi cũng vô dụng, còn không phải bị chúng ta tìm được."

“Chỉ cần tướng quân gi-ế-/t chết hoàng đế, ngài sẽ là tân hoàng đế, ta và ngươi sẽ là đại thần.”

Như thể đang nghĩ về tương lai, họ nhìn nhau và đi về phía sâu trong rừng.

Bùi Huân nói, chỉ cần ta ở lại đây, ta sẽ an toàn.

Nhưng, ta thực sự có thể ở lại đây không?

Cho dù không phải vì ta, nhưng vì dân chúng, Ứng Viện cũng không thể làm hoàng đế.

Một người có thể biến vợ mình thành tro bụi, một người có thể gi=ế/t chết chính con gái mình, một người có thể phản bội đất nước.

Ông ta thực sự có thể trở thành hoàng đế?

Câu trả lời là hiển nhiên.

Vậy ta có thực sự muốn hạ gục nhiều người như vậy vì sự an toàn của bản thân không?

Câu trả lời rất rõ ràng

Ta đứng dậy, bước đi càng lúc càng nhanh và chạy về phía người đàn ông mặc đồ đen đã chỉ.

Ta là một thôn nữ.

Trong mắt ta, không có sự xấu hổ lớn lao nào đối với gia đình và đất nước, cũng như không có tham vọng cao cả nào.

Ta mù chữ, không biết đọc, ta là kẻ đầu ó-c lợn, ta chỉ muốn lấy một nam nhân giàu có.

Có lẽ dù ta có đi thì cũng chẳng ích gì.

Nhưng ta phải đi.

Bởi vì Tề quốc rất tốt.

Người dân sống và làm việc trong hòa bình hạnh phúc.

Lý đại thẩm trên phố đã bảo trợ công việc kinh doanh búp bê rơm của ta khi ta còn nhỏ.

Bánh bao hấp của ông nội Lý ở cuối ngõ rất ngon, nhưng ta không có tiền, Ứng Viên không cho tiền hàng tháng nên ta chỉ có thể mua một lần.

Ta cũng nói với ông rằng khi nào có tiền ta sẽ mua một cái lồ ng bánh lớn và ăn đến khi no căng thì thôi.

Ta sợ đói khổ, vì ta đã phải chịu đựng quá nhiều trong nửa đầu cuộc đời.

Đây là tất cả những gì tôi phải chịu đựng.

Nhưng chỉ vì ta đã phải chịu đựng những khó khăn này nên ta không muốn người khác phải chịu đựng những điều này nữa.

Ta nên tự hào về bản thân mình mỗi ngày.

Ta là con gái của tướng quân.

Ta yêu quốc gia này.

12

"Ứng Viện, trẫm đối xử với ngươi không tệ."

Hoàng đế ngã xuống đất, bị một kiếm đ/â=m vào thắt lưng, lúc này khó khăn mới nói được, che vết thương và thở hổn hển.

"Ngươi thật đúng là tên phản bội! Thật sự! Thật sự..."

"Hoàng thượng."

Thanh kiếm của Ứng Viện rỉ m/á-u, giọng điệu rất lạnh lùng:

"Người đã già rồi, cũng đã đến lúc phải thoái vị."

"Ta đã sớm nói với người, Tề Liệt không thể làm tân hoàng."

"Người không nghe."

"Ta cũng cảm thấy thật rắc rối khi tiếp tục cố gắng thuyết phục người."

"Vậy ta trực tiếp giải quyết vấn đề."

Hắn giơ kiếm định đâm lão hoàng đế, khi chạm tới tầm mắt của hoàng đế, hắn đột nhiên dừng lại.

"Hoàng thượng, sao người lại cười?"

"Ngươi nói……"

Hoàng đế hít một hơi

"Ngươi cho rằng Tề Liệt không xứng làm hoàng đế sao..."

"Ứng Viện, ngươi cho rằng ngươi có thể sao?"

m thanh này dường như chọc vào vảy sống của Ứng Viện, đồng tử của hắn co rút mạnh, hắn không do dự nữa mà ch–é//m xuống một kiếm.

Hự!!!

Cơn đau dữ dội trong lòng khiến ta phun ra một ngụm má-u..

Tình huống vừa rồi rất cấp bách, để có thể qua sớm hơn, ta thậm chí còn bị trẹo mắt cá chân.

Ta ôm chặt hoàng đế, đứng trước mặt ngài, chịu một đòn kiếm gần như xuyên qua ngực.

Nhìn lại Ứng Viện thờ ơ, ta mỉm cười với hàm răng đỏ như má//u

"Tướng quân, ta sẽ làm cho ngươi hối hận."

"Tại sao lúc đó ngươi không gϊếŧ ta..."

"Gi//ế–t ngươi bây giờ cũng không muộn."

"Tạp chủng."

Ông ta bị ta chọc giận, đâm sau lưng ta lần nữa, ý thức của tôi dần dần mơ hồ, nhưng giọng nói của Tề Liệt ở xa lại rất lớn.

"Bảo vệ hoàng thượng! Bảo vệ hoàng thượng!!"

Cùng với tiếng vó ngựa giẫm nát mặt đất, lòng ta chợt chùng xuống, ngã đè lên vai hoàng đế.

Trước đây ta từng nghĩ, nếu ta ch=ế//t đi, những lời cuối cùng của ta sẽ không giống như lời nương nói.

Thế là ta dùng hết chút sức lực cuối cùng của mình để nói với Hoàng đế:

"Nếu thần chết, hãy đốt cho thần...nhiều, rất nhiều...vàng bạc châu báu...ah..."

……

Ứng Viện đã rải độc trên kiếm, nên khi ta tỉnh lại đã một tháng sau.

Kiếm của hoàng đế không đâm sâu, thân thể cường tráng nên có thể chịu đựng vượt qua nhanh chóng.

Nhưng khi ta hỏi làm cách nào để giải độc được thuốc độc giữa Hoàng đế và ta, mọi người đều ngần ngại.

Ta nghe nói Bùi Huân đã ẩn dật sau trận chiến nên ta bình tĩnh đợi ngài ấy ra ngoài.

Phía trên triều đình, hoàng đế ngồi ở vị trí cao và trịnh trọng nói với ta:

"Ngọc cô nương, ngươi đã cứu mạng trẫm. Trẫm ban cho ngươi một điều ước. Ngươi muốn gì?"

Ứng Viện bị bắt sống, họ của hắn là họ phản quốc nên ta không dùng, bây giờ mọi người gọi ta là Ngọc cô nương.

Không biết có phải là ta tưởng tượng hay không, Tề Liệt nhìn ta rất háo hức.

Nhưng việc đó không liên quan gì đến ta.

Ta ngước lên, trông chờ đợi.

"Thưa Hoàng thượng! Thần muốn rất nhiều vàng bạc!"

"Nhân tiện! Có thể hay không…….?"

"Hãy gả thần cho Bùi quốc sư!"

"Ta thực sự muốn ngủ với ngài ấy!"

Triều đình một thoáng yên tĩnh.

Sắc mặt của mọi người đều có vẻ sai sai.

Ta không suy nghĩ nhiều, cảnh giác nhìn hoàng đế:

"Sao vậy? Hoàng thương không đồng ý ư? Tại sao mọi người lại nhìn ta như vậy?"

Hoàng đế ho nhẹ giả vờ như không sao:

“Ngọc cô nương lời nói thẳng thắn quá, trẫm không biết phải nói gì nữa.”

"Vậy sau khi quốc sư xuất quan, trẫm sẽ gả hắn cho ngươi."

Ngoài những gì ta cầu xin, hoàng đế còn ban thưởng cho ta nhiều báu vật khác.

Ta cảm thấy bây giờ mình đã rất giàu có nên muốn đợi Bùi Huân ra ngoài, muốn so sánh với ngài ấy.

Ai là người giàu nhất đất nước này?