"Đây là món đồ mà chất nhi đoán được vào lễ hội l*иg đèn mấy ngày trước, tỷ tỷ của ta rất thích chuỗi ngọc này, nhưng nàng không đoán đúng được đèn mê nên không có được nó, vì vậy mà chất nhi muốn nhờ đường thúc đem vật này chuyển tặng cho nàng......"
Nhưng đường thúc cũng không đáp ứng hắn, mà là nghi ngờ nói: "...... Vậy vì sao ngươi không tự mình đi đưa cho nàng?"
Lời này vừa nói ra, Lăng Minh Diệu lúc này ngây ngẩn cả người, trầm mặc một lát, Lăng Minh Diệu mới đem lý do hắn vì sao không thể đem anh lạc này tự tay đưa cho Lăng Nguyệt Hy nói ra..
Nhưng nghe hắn nói như vậy, đường thúc ngược lại càng nghi ngờ hơn, "Nếu như tỷ tỷ của ngươi đối xử với ngươi tệ như vậy, quan hệ của các ngươi tệ như vậy, vì sao ngươi còn muốn tặng đồ cho nàng?"
Lăng Minh Diệu vội nói: "Cũng không phải là nàng cố ý, cũng không phải mọi chuyện đều là lỗi nàng, ta cũng có chỗ không đúng..."
Sau đó, Lăng Minh Diệu còn nói rất nhiều lời giải thích cho Lăng Nguyệt Hy, hắn càng nói càng hăng say, không hề lưu ý đến biểu tình ngạc nhiên của đối phương.
Cuối cùng, Lăng Minh Diệu thành công để cho đường thúc đồng ý chuyện này, giúp hắn đem này chuỗi ngọc này chuyển tặng cho Lăng Nguyệt Hy, cũng đáp ứng hắn không nói cho Lăng Nguyệt Hy đây là hắn đưa.
Nhưng trước khi đi, đường thúc lại đột nhiên nói một câu: "Sách...... Nếu không phải là biết hai ngươi là chị em ruột, ta còn cho rằng ngươi như vậy là bởi vì có tình ý với nàng đấy."
Bởi vì câu nói này, Lăng Minh Diệu trằn trọc, mất ngủ nguyên đêm.
Hắn nghĩ, sao hắn có thể thích Lăng Nguyệt Hy chứ? Đây nhất định là ảo giác của đường thúc......
Nhưng hắn, lại bởi vì một câu nói này nghĩ đến chuyện của hắn và Lăng Nguyệt Hy, suy nghĩ suốt một đêm.
*
......
Hôm sau, Lăng Minh Diệu đã rời giường từ rất sớm, nhưng cũng không phải là bởi hắn thức dậy sớm, mà nguyên nhân là bởi vì suốt cả đêm hắn đều không ngủ.
Cả một đêm không hề nghỉ ngơi, theo lý mà nói, Lăng Minh Diệu vốn nên mỏi mệt không có sức mới đúng, nhưng Lăng Minh Diệu không những không hề cảm thấy mệt mỏi, ngược lại tại ngăn không cảm giác vui vẻ.
Bởi vì hắn gặp được Lăng Nguyệt Hy, mà bây giờ trên cổ Lăng Nguyệt Hy, còn đang đeo chuỗi ngọc mà hắn đưa....
Lăng Nguyệt Hy luôn cảm giác có người đang nhìn nàng, nàng quay đầu nhìn lượt, phát hiện là Lăng Minh Diệu đang nhìn nàng, nàng cáu giận nói: "Ngươi cười cái gì?!"
Lăng Minh Diệu vội vàng di chuyển ánh mắt, ngượng ngùng nói: "Không có...... Không có gì......"
Cho đến nhiều năm về sau, Lăng Minh Diệu mới hiểu được, tại sao năm đó hắn lại như thế, tại sao lại bởi vì nghe được Lăng Nguyệt Hy muốn tìm lang quân như ý lại nổi nóng, tại sao lại vì muốn thấy nàng vui vẻ mà tốn công tốn sức.
Cho dù chỉ nhìn thấy nàng đeo món đồ trang sức hắn tặng nàng là đã cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Chính là bởi vì hắn thích nàng, cho nên trong lòng đều là nàng......
Chỉ tiếc, trong mắt của nàng, từ trước đến nay không hề có hắn, mà là một nam nhân khác......
Nhưng những chuyện này đều đã qua, từ nay về sau, trong mắt của nàng, chỉ có thể có hắn.
Truyện sắp hoàn rồi! Từ h trở đi mỗi ngày mình sẽ đăng 2-3 chương, ai muốn hoàn nhanh thì có thể đề cử hoặc donate. 100k ánh kim bão 1chương.10k donate bão 2chươngCó thể donate trực trực tiếp trên HD (mất thêm khoản phí nhỏ) hoặc donate qua stk.
Dù ở đâu thì mn hãy nhớ note tên truyện.
VD: donate Trái đắng (Với những bộ có tên dài thì có viết tắt VD: TĐ)
Stk: 105006601682NGUYEN THI MY HANH (VietinBank)