Chương 6: Yêu chi dục sinh, ác chi dục chết.

Lăng Nguyệt Hy còn nhớ rõ, mấy ngày trước nàng đã nhìn thấy một đoạn văn như vậy trong (Luận Ngữ của Khổng Tử)

"Yêu chi dục sinh, ác chi dục chết."

("Mong muốn của tình yêu là sự sống, và mong muốn của cái ác là cái chết.”)

Lúc ấy Lăng Nguyệt Hy cũng không thể lý giải ý nghĩa của đoạn văn này, nhưng giờ này phút này, dường như nàng có thể hiểu một chút.

Mặc dù nàng vẫn không hiểu cảm giác như thế nào khi "yêu ham muốn sống", nhưng tại thời điểm này, nàng lại hiểu rõ cảm giác như thế nào khi "xấu xa mong muốn chết".

Nàng muốn để cái thứ đệ Lăng Minh Diệu của nàng chết, chết như thế nào đều được, nói tóm lại, chỉ cần hắn đừng có lại xuất hiện ở trước mắt nàng liền được.

Tuy nhiên, nó đã phản tác dụng, ngay khi nàng vừa nghĩ như vậy xong, Lăng Minh Diệu lại xuất hiện trước mặt nàng.

Bởi vì ngay khi Lăng Nguyệt Hy ăn xong, Diêu Uyển Nhu liền cầm lấy hộp cơm đi tìm Lăng Thị, cho nên giờ này phút này, bên trong cái phật Đường to như này cũng chỉ có hai tỷ đệ bọn họ.

Lăng Minh Diệu đến, khiến Lăng Nguyệt Hy có chút ngạc nhiên.

Hắn đến làm gì? Tới đây để mỉa mai nàng sao?

Nghĩ đến tận đây, Lăng Nguyệt Hy vốn muốn mở miệng lại châm chọc Lăng Minh Diệu vài câu, nhưng nhớ tới lý do mình bị phạt quỳ ở đây, nàng liền im lặng không nói.

Nhìn thấy nàng im lặng, Lăng Minh Diệu cũng không hề nói gì, chỉ là chậm rãi đi tới trước mặt nàng.

Bọn họ nhìn nhau một hồi lâu, cuối cùng, Lăng Minh Diệu mở miệng phá vỡ sự im lặng này: "A tỷ, ngươi còn tốt chứ?"

Hắn không nói ngược lại tốt, hắn nói như vậy, xem như triệt để chọc giận Lăng Nguyệt Hy.

Sở dĩ nàng bị như này, không phải đều do hắn ban tặng sao?

Nhưng Lăng Nguyệt Hy cũng không đem suy nghĩ trong lòng nói ra, chỉ là hỏi: "Ngươi tới đây làm gì?"

Không đợi hắn trả lời, Lăng Nguyệt Hy liền lại nói: "Ta lúc trước đối ngươi cùng Liễu di nương nói những lời kia, là ta không đúng, nhưng bây giờ ta cũng đã phải chịu phụ thân xử phạt, nếu ngươi đến đây chế giễu ta, thì cứ việc cười đi."

Lăng Minh Diệu không nghĩ tới nàng lại sẽ nói như vậy, hắn run lên chốc lát, liền vội vàng nói: "Ta không có ý này...... Ta......"

Nhưng hắn lời còn chưa nói hết, Lăng Nguyệt Hy liền đánh gãy hắn, "Ngươi không cần phải nói thêm nữa.”

Sau đó, Lăng Nguyệt Hy từ trên đệm quỳ đứng lên, nhìn sang hắn nói: "A tỷ biết, chuyện lúc trước là ta đã sai, ta cũng không phải cố ý muốn nói như vậy, ta chỉ là...... Ta chỉ là......"