Chim quý trong l*иg (cưỡng chế yêu) - Phù Dung Dạ Vũ
Đọc trong trang của dịch giả.
Điều hối hận nhất Thôi Vũ Oanh làm là chấp nhận lời tỏ tình của Thần Mộ, trở thành bạn gái của hắn.
Đến bây giờ, cô bị Thần Mộ giam cầm, trở thành nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© của hắn, Thôi Vũ Oanh thực sự hối hận đến tận ruột gan.
Mà tất cả những chuyện này, bắt đầu từ một tháng trước.
Một tháng trước, Thôi Vũ Oanh đã tỏ tình với học trưởng mà cô thầm mến từ lâu.
Học trường lớn hơn cô hai tuổi, đã sớm tốt nghiệp, Thôi Vũ Oanh vốn cho rằng, cả đời này cô sẽ không gặp lại anh.
Kết quả là khi cô đến công ty thực tập sau khi tốt nghiệp, cô gặp lại học trưởng của mình, bọn họ vậy mà lại trở thành đồng nghiệp của nhau.
Sau thời gian ngắn cùng làm việc một chỗ, Thôi Vũ Oanh lấy hết can đảm để tỏ tình với học trưởng.
Nhưng học trưởng từ chối cô, bởi vì trong lòng anh đã có một cô gái mà anh thích.
Thất tình vốn đã khiến Thôi Vũ Oanh vô cùng khó chịu, lúc đấy đối thủ một mất một còn của cô còn trào phúng cô tự mình đa tình, không có nam nhân nào muốn, điều này càng làm cô khó chịu tới cực điểm.
Cũng đúng lúc này, Thần Mộ tỏ tình với cô, có lẽ là vì tức giận, cô liền chấp nhận lời tỏ tình của hắn.
Thần Mộ nhỏ hơn cô một tuổi, vô cùng điển trai, vóc dáng cũng rất cao, khoảng chừng một mét tám hai, trong số những chàng trai có chiều cao trung bình một mét bảy, hắn thực sự nổi bật giữa đám đông giống như con hạc giữa bầy gà.
Hắn tướng mạo soái khí, tính cách cũng tốt, cho nên có không ít nữ sinh thầm mến hắn, nhưng hắn lại không hề chấp nhận một ai.
Thôi Vũ Oanh cùng Thần Mộ quen nhau từ hồi cấp 2. Thật trùng hợp, họ học cùng trường từ cấp 2 đến cấp 3 rồi đến đại học.
Tuy nhiên, mặc dù họ là đồng học trong nhiều năm, nhưng họ không có quá nhiều giao tiếp.
Cho nên Thôi Vũ Oanh cũng không ngờ tới Thần Mộ lại thích mình, nhưng không thể không nói, nếu trở thành bạn gái của hắn, có thể hung hăng đánh vào mặt đối thủ một mất một còn của cô.
Nhưng thật đáng tiếc, so với loại hình chó con ngây thơ như Thần Mộ.
Thôi Vũ Oanh càng thích kiểu người giống như học trưởng, cao lãnh, cấm dục và trưởng thành.
Trước đây cô cũng từng thử bắt mình thích Thần Mộ, nhưng Thần Mộ thật sự không phải mẫu người mà cô thích.
Trong thời gian yêu nhau, Thần Mộ đối với cô thật sự rất tốt, ôn nhu tri kỷ, từng li từng tí.
Hơn nữa trong mấy tháng hẹn hò, bọn họ chưa từng có quan hệ tìиɧ ɖu͙©, bởi vì Thôi Vũ Oanh không muốn, Thần Mộ cũng không đề cập tới.
Thần Mộ rất ngây thơ, nếu như Thôi Vũ Oanh nắm tay hắn, hắn sẽ đỏ mặt mất nửa ngày.
Cho nên Thôi Vũ Oanh lúc ấy cũng không ngờ rằng Thần Mộ sau đó có thể trở nên đáng sợ như vậy.
Sở dĩ mọi chuyện thành ra như vậy là bởi vì một ngày kia, học trưởng say rượu, không biết vì sao, lại có một người qua đường gọi điện thoại cho cô, nhờ cô đi đón.
Như đổi lại là người khác, Thôi Vũ Oanh sẽ không đi, nhưng đó là vị học trưởng mà cô thầm yêu bấy lâu nay...
Cho nên cô liền đi, còn chiếu cố học trưởng suốt cả đêm.
Vì vậy, cô ấy đã đi và chăm sóc tiền bối cả đêm.
Nhưng bọn họ cũng không có xảy ra chuyện gì, bởi vì tiền bối thật sự say, hơn nữa đàn ông thực sự uống say không thể cương, làm sao có thể xảy ra chuyện.
Thông qua những lời nói say xỉn của học trưởng, Thôi Vũ Oanh mới biết được rằng hóa ra anh ta say như vậy vì cô gái mà tiền bối thích đã có bạn trai.
Học trưởng sau khi tỉnh rượu, anh ấy rất xấu hổ và cảm ơn Thôi Vũ Oanh rất nhiều.
Mà lúc đó, trong lòng Thôi Vũ Oanh đột nhiên bắt đầu sinh ra một ý nghĩ.
Bây giờ cô gái mà tiền bối thích đã có bạn trai, vậy không phải cô lại có cơ hội sao?
Nhưng sau đó, Thôi Vũ Oanh nhớ rằng cô cũng đã có bạn trai, vì vậy cô phải đẩy lùi ý tưởng này.
Điều mà Thôi Vũ Oanh không biết là khi Thần Mộ đến nhà để tìm cô, vừa vặn bắt gặp cô vừa bước ra khỏi cửa vừa nói chuyện cười đùa với học trưởng của mình…
Nhưng Thần Mộ không nói chuyện này ra, từ đó Thần Mộ trở nên rất đa nghi, suốt ngày quấy rầy Thôi Vũ Oanh, hạn chế cô tiếp xúc với người khác giới, kiểm tra này nọ.
Thôi Vũ Oanh cảm thấy Thần Mộ quá chiếm hữu, mà lúc đầu cô cũng không thích Thần Mộ, bây giờ đến lên tình cảnh như vậy, cô liền trực tiếp đưa ra yêu cầu chia tay.
"Chúng ta chia tay đi.” Thôi Vũ Oanh trực tiếp quyết định, không chút do dự cùng miễn cưỡng.
Thần Mộ nghe vậy, sửng sốt một chút, sau đó tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay của cô.
"Tại sao? Là bởi vì ai?!" Giọng điệu của Thần Mộ kích động đến mức suýt chút nữa vỡ òa.
Thôi Vũ Oanh cố gắng nghĩ tránh ra tay của hắn, nhưng hắn thực lắm quá chặt, cô đành phải nói ra trước: "Không phải là bởi vì ai, chỉ là bởi vì tôi không thích anh."
Thấy hắn sửng sốt trong chốc lát, Thôi Vũ Oanh nhân cơ hội thoát ra, tiếp tục nói: “Thật xin lỗi, ngay từ đầu tôi đã không thích anh, chỉ vì tức giận nhất thời mà tiếp nhận anh.”
Thôi Vũ Oanh nghĩ rằng sau khi cô ấy nói xong, Thần Mộ có thể sẽ tức giận hoặc đặt ra câu hỏi, nhưng hắn không làm thế, mà thay vào đó là im lặng.
Thần Mộ nghe cô nói xong lời này, trầm mặc hồi lâu, mới nói: "... Em không thể thử thích anh sao?"
Thôi Vũ Oanh nhàn nhạt nói: "Xin lỗi, tôi đã thử qua rất nhiều lần, nhưng loại tình cảm này sự tình, không thể miễn cưỡng."
Sau đó, Thần Mộ lại lâm vào trầm mặc, Thôi Vũ Oanh thấy thế, định xoay người rời đi.
Thấy cô sắp rời đi, Thần Mộ rốt cuộc lại mở miệng nói: "A Oanh… Anh không quấy rầy em nữa, nhưng hôm nay là sinh nhật của anh, em có thể cùng anh đón sinh nhật trước khi chia tay không?"
Nghe vậy, Thôi Vũ Oanh lập tức dừng bước, "Hôm nay là sinh nhật của anh? !"
Cô không nhớ rõ sinh nhật của Thần Mộ, nhưng cô nhớ rõ, sinh nhật của Thần Mộ hình như không phải vào tháng này...
Là cô nhớ nhầm sao?
"Nguyên lai...... Em không nhớ sao?" Sắc mặt Thần Mộ trở nên càng âm trầm.
Thôi Vũ Oanh vội vàng nói: "Sinh nhật vui vẻ, thật xin lỗi... Sau này anh nhất định sẽ gặp được cô gái tốt hơn, nhưng chúng ta thật sự không thích hợp."
"Vậy em có thể cùng anh tổ chức sinh nhật, rồi chia tay anh sau không?"
Giọng điệu của Thần Mộ dịu đi, hắn hơi cúi đầu, trong mắt rưng rưng nước mắt, giống như một chú cún con bị chủ nhân bỏ rơi.
Thấy hắn như thế, Thôi Vũ Oanh cũng là không đành lòng, liền đáp ứng hắn.
"Được......"
......
Sau đó, Thôi Vũ Oanh đi cùng Thần Mộ đến nhà hắn để chúc mừng sinh nhật hắn ta.
Không phải Thôi Vũ Oanh không phòng bị người khác, mà là trong lòng cô không cảm thấy Thần Mộ là người xấu.
Hơn nữa, trước đây bọn họ là bạn trai bạn gái, tuy rằng hiện tại đã chia tay, nhưng Thôi Vũ Oanh đối với Thần Mộ cảm thấy áy náy nên không phát hiện ra dị thường của Thần Mộ.
Tổ chức sinh nhật, đơn giản là tặng quà và ăn bánh ngọt, sau khi cùng Thần Mộ ăn bánh ngọt xong, Thôi Vũ Oanh liền định quay về.
Thấy cô muốn đi, Thần Mộ đột nhiên từ trong tủ lạnh lấy ra một chai cocktail: “Uống với anh một ly được không?”
"Được…"
Thôi Vũ Oanh không có từ chối, chỉ là một ly cocktail, loại cocktail này cô đã từng uống qua, độ cồn rất thấp, mùi vị như nước có ga.
Vì vậy, Thôi Vũ Oanh không chút nghĩ ngợi uống cạn ly rượu, một lúc sau, cô cảm thấy đầu óc choáng váng, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Rõ ràng mới uống một ly, cô không có khả năng liền say......
Mãi cho đến lúc này, Thôi Vũ Oanh mới phát hiện có chỗ không đúng, "Anh...... Anh cho gì vào rượu......"
Nhưng đã quá muộn, lời còn chưa nói hết, cô liền hôn mê bất tỉnh.
Trước khi ngất đi, Thôi Vũ Oanh trông thấy khuôn mặt vốn luôn dịu dàng của Thần Mộ lộ ra một nụ cười nham hiểm.