Chương 21: Hắn là ai?

【 Tác giả có lời muốn nói: 】

Viết viết viết, nam chính đã bắt đầu biếи ŧɦái rồi w(゚Д゚)w

----- Chính văn -----

Nụ hôn của Lăng Nguyệt Hy giống như là chuồn chuồn lướt qua mặt nước, tuy chỉ kéo dài trong giây lát, nhưng khoảnh khắc ngắn ngủi này đã khiến cả Hoắc Quyết và Lăng Minh Diệu bị sững sờ.

Bị hôn đột ngột như vậy, mặt Hoắc quyết đỏ tới mang tai, ngay cả nói chuyện cũng có chút không lưu loát, "Nguyệt Hy cô nương, ngươi......"

Thấy hắn như thế, Lăng Nguyệt Hy đầu tiên là cười một cái, sau đó lại giả vờ đau lòng, nói: "Tâm ý của ta, công tử ngươi vẫn chưa rõ sao? Có lẽ là công tử, ngươi...... Không thích ta?"

Lời này vừa nói ra, Hoắc quyết vội nói: "Không, tại hạ vui vẻ cô nương, chỉ là ta không ngờ tới, ngươi lại đột nhiên như thế......"

Nghe được Hoắc quyết cũng đối với mình có ý, Lăng Nguyệt Hy cuối cùng cũng trút được tảng đá lớn trong lòng.

Kỳ thật Lăng Nguyệt Hy cũng dự đoán được sẽ như thế, bởi vì nữ tử tặng túi thơm cho nam tử cũng không phải là có thể tùy tiện tặng, Hoắc Quyết so với nàng lớn hơn một tuổi, đạo lý này hắn không có khả năng không rõ.

Mà hắn đã nhận nàng túi thơm, đó chính là chứng minh hắn cũng có ý với nàng, cho nên nàng mới chủ động hôn hắn, để tiến thêm một bước xác nhận việc này.

Lăng Nguyệt Hy vẫn có rất nhiều lời muốn nói với Hoắc Quyết, bất quá nàng nghĩ vậy cũng không vội nhất thời, liền chỉ nói: "Được rồi, chúng ta đi dạo phía trước đi."

"Được." Dứt lời, Hoắc quyết liền thử chạm vào tay Lăng Nguyệt Hy một cái, thấy nàng không có phản kháng liền trực tiếp cầm tay của nàng.

Nhưng vào lúc này, từ phía sau lưng bọn họ đột nhiên truyền đến một tiếng quát bảo ngừng lại: "Buông tay ra!"

Nghe được tiếng nói quen thuộc này, Lăng Nguyệt Hy khẽ giật mình, còn tưởng rằng là chính mình nghe lầm, nàng quay đầu nhìn một cái, không ngờ người đến là thật sự Lăng Minh Diệu, nàng không khỏi không tức giận nói: "Ngươi đến làm gì?!"

"Theo ta trở về!"

Dứt lời, Lăng Minh Diệu liền nắm lấy tay kia của Lăng Nguyệt Hy, ý đồ trực tiếp lôi kéo Lăng Nguyệt Hy rời khỏi nơi này.

Nhưng Lăng Minh Diệu mới vừa nắm tay Lăng Nguyệt Hy, đã bị Hoắc Quyết kéo ra, nhìn Lăng Nguyệt Hy, hắn ấm ức nói: "Nguyệt Hy cô nương, hắn là ai?"

Hắn vừa dứt lời, Lăng Nguyệt Hy còn chưa trả lời, Lăng Minh Diệu liền lại dắt tay Lăng Nguyệt Hy, phẫn nộ nói với Hoắc Quyết: "Cái này còn không rõ ràng sao?"

Lời này vừa nói ra, Lăng Nguyệt Hy sợ Hoắc Quyết hiểu lầm, trừng Lăng Minh Diệu một chút, ra hiệu hắn ngậm miệng lại, sau đó vội nói: "Đây là thứ đệ của ta, để công tử chê cười rồi......"

Nghe được Lăng Nguyệt Hy nói như vậy, Hoắc Quyết liền hướng trên mặt hai người nàng nhìn qua nhìn lại, thấy bọn họ đích xác có vài phần tương tự, lúc này mới thở dài một hơi.

"Thì ra là thế......"

Sau đó, Hoắc Quyết liền đối với Lăng Minh Diệu thở dài nói: "Vị tiểu lang quân này, tại hạ cùng lệnh tỷ lưỡng tình tương duyệt, cũng không phải là đăng đồ tử gì, ngày khác tại hạ chắc chắn đi tới cửa cầu hôn, mong tiểu lang quân không cần lo lắng.

Hắn lại nói chu toàn, Lăng Minh Diệu nhất thời cũng nghĩ không ra nên nói cái gì để phản bác hắn, đành phải nói trước với Lăng Nguyệt Hy: "A tỷ, phụ thân có việc tìm ngươi, ngươi vẫn phải nhanh lên một chút cùng ta trở về đi."

Lăng Nguyệt Hy mặc dù đối với Lăng Minh Diệu rất là căm ghét, nhưng ở trước mặt người ngoài, nàng đều sẽ tận lực kiềm chế, đặc biệt là khi Lăng Minh Diệu dùng cớ như vậy, nếu nàng không cùng hắn trở về, sẽ khiến nàng có vẻ không biết lễ phép.

Cho nên cho dù trong lòng Lăng Nguyệt Hy dù không cam lòng đến đâu, cũng chỉ đành cáo biệt với Hoắc Quyết, đi theo Lăng Minh Diệu đi về nhà.

......

Vừa về tới Lăng gia, Lăng Nguyệt Hy liền phái hạ nhân đi tìm hiểu một chút xem lăng thị có nổi giận hay không, sau khi biết được lúc này Lăng Thị không có ở nhà, Lăng Nguyệt Hy vô cùng ngạc nhiên.

Nàng còn tưởng rằng, Lăng Minh Diệu nghe theo mệnh lệnh của Lăng Thị, cố ý bắt nàng trở về, kết quả lại không phải…

Vậy vì sao hắn lại tới tìm nàng, vì sao lại bày ra thái độ như vậy?

Biết được thì còn hiểu là đệ đệ đi tìm tỷ tỷ, không biết còn tưởng rằng là đi bắt gian đâu.