Chương 2: Đừng chạm vào ta! Tay của ngươi bẩn muốn chết......

Lăng Nguyệt Hy tiến lên an ủi Diêu Uyển Nhu, nàng yên lặng ôm lấy mẫu thân, dùng bàn tay nhỏ bé của mình lau sạch nước mắt, nàng một lần lại một lần nói nương đừng khóc, nhưng nước mắt Diêu Uyển Nhu lại vô luận như thế nào cũng không ngừng được.

Nàng không rõ, vì cái gì phụ thân ngoài miệng nói yêu mẫu thân, lại cùng một nữ nhân khác sinh hạ hài tử, bây giờ còn làm hại mẫu thân khóc đến thương tâm như vậy...

Cho nên Lăng Nguyệt Hy từ lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Minh Diệu lên, liền đối với nàng cái gọi là đệ đệ này rất là chán ghét.

Nhưng Lăng Thị lại kéo Lăng Minh Diệu đến trước mặt nàng, còn nói với nàng: "Ô ô, nó là em trai con, con thân là chị, sau này phải chăm sóc em trai con thật tốt."

Nàng đánh giá Lăng Minh Diệu từ trên xuống dưới một phen, bởi vì con gái bình thường đều phát dục nhanh hơn con trai, lại thêm Lăng Minh Diệu còn nhỏ hơn nàng một chút, cho nên hắn thấp hơn nàng một mảng lớn, nàng nhìn hắn còn cần phải cúi đầu.

Lăng Minh Diệu tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng từ tướng mạo hiện tại của hắn không khó nhìn ra, dung mạo tương lai của hắn tuyệt đối không kém chút nào.

Trước kia thấy người đẹp, Lăng Nguyệt Hy đều sinh lòng hảo cảm, nhưng hôm nay nhìn thấy Lăng Minh Diệu, nàng lại nhìn thế nào cũng cảm thấy hắn không vừa mắt.

Nhìn thấy Lăng Nguyệt Hy cũng đang nhìn hắn, Lăng Minh Diệu có chút bối rối, ấp úng nói một câu: "Tỷ...... Tỷ tỷ......

Nghe Lăng Minh Diệu gọi mình như vậy, Lăng Nguyệt Hy không khỏi sửng sốt, trong lòng chợt cảm thấy khó chịu.

Đây chẳng lẽ vẫn là một cái cà lăm sao?

Bằng hắn cũng xứng gọi mình là tỷ tỷ?

Nghĩ đến đây, Lăng Nguyệt Hy trong lòng khinh bỉ càng sâu, nhưng trên mặt nàng không lộ ra, nhu thuận trả lời: "Phụ thân yên tâm, Ô Ô nhất định sẽ chiếu cố đệ đệ thật tốt.

Thấy Lăng Nguyệt Hy cũng không giống mẫu thân nàng vừa khóc vừa nháo như vậy, Lăng Thị thở phào nhẹ nhõm, lại nói: "Lần này đệ đệ ngươi cùng Liễu di nương từ xa mà đến, đối với sự vật trong phủ cũng không quá quen thuộc, ngươi hãy dẫn đệ đệ ngươi làm quen với hoàn cảnh trong phủ một phen đi."

Lăng Thị nói như vậy, cũng không phải là vì để cho Lăng Minh Diệu quen thuộc hoàn cảnh, mà là vì muốn để cho tỷ đệ hai người thêm thân thiết quen thuộc, để cho bọn họ có thể sinh ra chút tình nghĩa thủ túc.

Nhưng huynh đệ tỷ muội cùng một mẹ còn có bất hòa, huống chi là cùng cha khác mẹ?

Chịu ảnh hưởng của mẫu thân, Lăng Nguyệt Hy đối với hai mẫu tử này có thể nói là chán ghét tới cực điểm, làm sao có thể cùng Lăng Minh Diệu hòa thuận ở chung?

Lăng Thị cũng không phải không biết điểm ấy, nhưng hắn nghĩ hai người tuổi còn nhỏ, ở chung thêm vài năm sẽ có tình cảm.

Huống chi Lăng Nguyệt Hy là cái nữ nhi gia, sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, đến lúc đó tại nhà chồng, nàng còn không phải lấy đệ đệ làm chỗ dựa? Cho dù hiện tại nàng không rõ, chờ thêm mấy năm nàng trưởng thành, tự nhiên là sẽ cùng đệ đệ hảo hảo ở chung.

Nhưng khi Lăng Nguyệt Hy nghe xong lời Lăng Thị sau, chỉ muốn giống mẫu thân của nàng náo một trận lớn như vậy.

Bất quá nàng không như vậy, chỉ là nhẹ nhàng trả lời: "Nữ nhi minh bạch."

Dứt lời, Lăng Nguyệt Hy liền lôi kéo Lăng Minh Diệu đi dạo trong phủ, vừa đi, còn vừa cười tủm tỉm cùng Lăng Minh Diệu nói chuyện phiếm, nghiễm nhiên một bộ dáng tỷ tỷ tốt.

Nhưng trong lòng Lăng Nguyệt Hy lại rất chán ghét Lăng Minh Diệu.

Đều do hắn, nếu không phải vì mẹ con bọn họ, nương cũng sẽ không thương tâm như vậy......

Bất quá Lăng Nguyệt Hy cũng không đem loại tâm tình này cho làm lộ ra ngoài, thẳng đến mang theo Lăng Minh Diệu đi tới trong đình viện, nàng mới nói với các hạ nhân vẫn đi theo bọn họ: "Các ngươi đều lui ra trước, ta muốn cùng đệ đệ một mình chơi một chút."

Bởi vì Lăng Nguyệt Hy cùng Lăng Minh Diệu vừa rồi không có gây ra bất hòa, huống hồ lời của chủ tử lại không thể không nghe, kết quả là bọn họ liền đáp ứng lui ra.

Nhìn thấy bọn họ đích xác lui ra, Lăng Nguyệt Hy lại cùng Lăng Minh Diệu tán gẫu hai câu, lúc này mới chỉ vào một bên nói: "Đóa hoa kia cũng thật xinh đẹp, ngươi có thể đi giúp ta hái xuống sao?"

Bởi vì lúc trước Lăng Nguyệt Hy biểu hiện ra thái độ rất hòa đồng, Lăng Minh Diệu cũng có chút hảo cảm đối với nàng, liền nghe lời của nàng, giúp nàng đem hoa hái xuống.

"Tỷ tỷ, hoa......"

Lăng Minh Diệu đem hoa đưa tới bên tay Lăng Nguyệt Hy, nhưng lời của hắn còn chưa dứt, đã bị Lăng Nguyệt Hy cắt đứt.

Chỉ thấy Lăng Nguyệt Hy vốn ôn nhu nhu, bỗng dưng thay đổi khuôn mặt, đẩy hắn ra, phẫn nộ nói: "Đừng chạm vào ta! Tay của ngươi bẩn muốn chết......"

Nếu mn muốn mua combo hãy tham khảo qua link trang fb mình bên frofile để có thể tiết kiệm tiền,...

Chắc chắn sẽ rẻ hơn...