– 2016 –
“Thời Quang, anh về rồi.”
Du Lượng đứng ở cửa, tuyết rơi trên giày và áo khoác nhanh chóng tan chảy khi chạm vào không khí ấm áp trong nhà, trên vai và quần xuất hiện vài vết nước. Vừa dứt lời, anh nhìn lên đã thấy Thời Quang chạy ra khỏi bếp.
“Tổ tông ơi, bên ngoài sắp đóng băng rồi! Có thể mặc nhiều chút được không!”
Thời Quang nhìn anh, mặc chiếc áo khoác màu xám nhạt, mang giày da, giống như nam chính bước ra từ bộ phim thần tượng Hàn Quốc. Đưa tay sờ sờ mặt anh, khiến tay cậu trở nên lạnh ngắt, không khỏi nói “Anh xem cái áo khoác anh đang mặc, ngoài đẹp ra thì có tác dụng gì không? Được rồi, đẹp thì đẹp đấy … ngày mai, em sẽ gom hết mấy áo nhìn đẹp nhưng không tác dụng gì của anh đóng gói đưa cho anh Tự, chỉ để anh mặc áo khoác lông của em thôi.”
Thời Quang vừa càm ràm vừa giúp Du Lượng lấy dép bông.
“Sư huynh không mặc nhãn hiệu này của anh, anh ấy thích sang trọng hơn.” Du Lượng chỉ đành nghe cậu lải nhải, cũng không tức giận “Dự báo thời tiết không nói hôm nay có tuyết, đừng nói nữa, đi nào, cùng làm bữa tối thôi.”
Du Lượng nói xong định đi vào bếp, lại bị Thời Quang ngăn lại “Anh đừng vào nữa, em làm sắp xong rồi, đừng có đυ.ng tay vào, ngồi sô pha nghỉ ngơi đi, thầy Tiểu Du à.”
Trên bàn trong phòng khách vẫn còn dư nửa đĩa cam, giọng nữ nhẹ nhàng trong loa bên cạnh vẫn đang hát, Du Lượng ngồi trên sô pha, vừa gọt cam vừa ăn.
“Em ấy đến rồi à?”
“Ừ, đứa nhỏ vừa đi khỏi.” trong bếp, Thời Quang nấu món canh cuối cùng, rửa tay bước ra nhìn thấy Du Lượng đang đút cam vào miệng, lại bắt đầu cằn nhằn “Ôi chao, thầy Tiểu Du, anh vừa từ ngoài trời lạnh về có thể ăn thứ gì ấm nóng chút không, anh không nghe lời em nói gì hết vậy, ngày mai là Giáng sinh rồi, mà anh vẫn mặc cái áo khoác mỏng te, lúc này cần nhiệt độ chứ không phải phong độ. Đã gần ba mươi rồi, tưởng mình còn trẻ lắm sao … dĩ nhiên, em không chê anh già, thầy Tiểu Du của chúng ta vẫn là người đẹp trai nhất giới cờ vây, và là anh chàng đẹp trai biết chơi cờ vây …”
Du Lượng không nói gì, chỉ tự mình rót một tách trà nóng, vừa uống vừa nghe Thời Quang huyên thuyên.
“Du Lượng, em nói anh nghe, trẻ con thật sự rất khó chiều, cũng may là chúng ta không có con, nếu không phiền chết em mất.”
Du Lượng chăm chú nghe lời than thở nghiêm túc của cậu về bản thân mười năm trước, anh tiếp lời “Chuyện này em nói đúng thật đó, anh nhớ mười năm trước em thật sự rất phiền phức.”
“Này, nói gì đó.” Thời Quang giả vờ tức giận đập vào tay anh cái bép “Em phiền phức, thế người nào khi biết em không muốn chơi cờ nữa, lại một khóc hai nháo cả ngày cứ bám theo em vậy?”
Thời Quang ngồi trên sô pha cố tình siết cổ anh “Anh nói xem là ai vậy hả, thầy Tiểu Du.”
“Bây giờ, em càng phiền hơn.” Du Lượng né sang một bên, nhưng trong mắt lại hiện lên ý cười.
“Phiền thì phiền, dù sao thì anh cũng phải nhịn.” Thời Quang bình tĩnh tiếp nhận sự đánh giá của Du Lượng.
Hai quả cam còn lại trên bàn bị Thời Quang ăn sạch, cậu đặt đĩa sang một bên, lấy khăn ăn lau tay, sau đó cúi xuống cởi dép bông trên chân Du Lượng, quả nhiên hai chân vẫn còn chưa ấm lên, Thời Quang dùng tay ủ ấm một lát, cảm thấy không được nên trực tiếp mở áo sơ mi của mình ra, đặt bàn chân đông cứng của Du Lượng lên bụng mình để sưởi ấm.
“Hì hì …” Thời Quang bị lạnh nổi hết da gà, nhưng cậu vẫn giữ chặt chân Du Lượng. Du Lượng kinh ngạc trợn to hai mắt, mặt lập tức đỏ bừng “Em làm gì vậy, không lạnh à?”
“Em sưởi ấm cho anh, ơ, đừng trốn! Ngâm chân trong nước nóng rất dễ bị bỏng, chi bằng để em trực tiếp làm ấm cho anh. Thế anh có biết khí lạnh xâm nhập từ bàn chân không, mang da giày vào những ngày tuyết rơi, định đóng ‘Nữ hoàng băng giá’ đấy à … oh huh!”
Du Lượng đạp nhẹ cậu một phát.
Thời Quang ôm hai chân anh dựa lưng vào ghế sô pha “Thiếu gia, tổ tông, là lỗi của tôi, là do tôi đây phục vụ không tốt, lần sau tôi sẽ cõng ngài trên lưng, hôm nay để ngài giẫm lên tuyết là sơ suất của tôi.”
Du Lượng bị mồm mép láu lỉnh của cậu chọc cười “Cứ nói năng tùy tiện như vậy, em so với mười năm trước càng phiền hơn.”
Sau bữa tối, hai người dọn dẹp phòng bếp, Du Lượng bước vào phòng ngủ, thu dọn quần áo trên ghế, phát hiện hộp đựng khuy măng sét trên đầu giường dường như đã bị di chuyển.
Anh nhìn kỹ hơn thì phát hiện cặp khuy áo ở giữa đã biến mất.
“Thời Quang, hôm nay em dùng cặp khuy áo em tặng anh rồi à? Sao anh không tìm thấy.”
Nghe tiếng từ trong phòng ngủ truyền đến, sắc mặt Thời Quang vẫn như thường, cậu vào phòng nói “À, cặp đó hả, hôm nay mất rồi, không sao, em đã đặt một cặp mới y hệt cho anh rồi.”
Anh lục tìm trong chiếc tủ bên cạnh mới phát hiện một chiếc hộp màu xanh đậm đã được đóng gói ghi chữ tặng Du Lượng.
Du Lượng cầm lấy chiếc hộp, đầu óc trống rỗng, nhìn cậu đầy hoài nghi.
“Em làm … làm sao biết được hôm nay sẽ mất?”
Vô số cảnh tượng hiện lên trong đầu anh, lần đó Thời Quang tặng anh cặp khuy măng sét này mà nước mắt lưng tròng, anh từng đeo cặp khuy măng sét này tham gia vô số giải đấu, còn cả khi anh hỏi Thời Quang có sẵn lòng ở cạnh anh trọn đời không, Thời Quang nói với anh, sao đến tận bây giờ anh mới mở lời, em đã thổ lộ rất lâu rồi …
Anh mới hỏi lại, em nói gì vậy, rõ ràng bây giờ, anh đang nói với em trước.
Trí nhớ hỗn loạn của Du Lượng cuối cùng đã dừng ở cách đây vài ngày. Thời Quang nói với anh vào đêm Giáng sinh năm 2016, bản thân em ấy mười năm trước sẽ đến đây. Hôm đó, em ấy sẽ xin nghỉ nửa ngày, không chỉ tiện để tiếp đãi đứa trẻ mà em ấy cũng có thể về nhà trước nấu cơm, đợi anh về cùng nhau đón lễ.
“.…… là em?”
Thời Quang nằm trên giường mỉm cười nhìn anh “Đúng vậy, em lấy đi đó, thầy Tiểu Du à, em đã sớm nói với anh là em ngỏ lời cầu hôn trước, nhưng anh cứ không chịu – thừa – nhận.”
“Anh nghĩ lúc đó em tặng anh cái này chỉ để làm anh vui thôi sao.”
Du Lượng mở hộp ra, bên trong là đôi khuy măng sét đính kim cương, nhưng điểm khác biệt là mặt sau có khắc những ký tự nhỏ, một là Akira và một là Hikaru.
Phút chốc mọi loại cảm xúc tràn ngập trong lòng Du Lượng, anh mấp máy môi nhưng không nói được gì, chỉ dịu dàng nhìn Thời Quang.
“Du Lượng, đừng nhìn em như thế, em không thể chịu được dáng vẻ này của anh, anh cứ nhìn em như vậy, em …”
—– em sẽ nhịn không được mà muốn hôn anh.
Cậu ngượng ngùng không nói ra được những lời này, nhưng Du Lượng dường như đã biết, anh ngồi xuống mép giường, cúi xuống trao cho cậu một nụ hôn dài.
“Suỵt, đừng nói gì hết.”
“Tuyết ngừng rồi.”
— HOÀN —