Chương 2: Gặp gỡ chính thất

Mẫn Nhu vừa tắm xong, đang ngồi trên bàn trang điểm lau tóc, nước da trắng nõn dưới cổ còn những giọt nước lau chưa khô khiến cô lúc này thực sự quyến rũ. Chính Mẫn Nhu cũng cảm thấy rằng cô sinh ra đã trở thành một vưu vật để đàn ông ngắm nhìn. Cô thường tự dành thời gian ra để ngắm toàn bộ thân hình của mình trong gương. Đột nhiên lúc này bụng cô kêu réo "ọt..ọt", chính lúc này cô mới nhận ra mình vậy mà cả ngày chưa có ăn gì. Vừa nghĩ liền cảm thấy toàn thân đói bụng, muốn đi ra ngoài cửa hàng tiện lợi mua một chút đồ ăn, tiện thể cũng mua một chút đồ cá nhân. Lúc này Tô Lâm đang bận rộn trong bếp để chuẩn bị bữa tối cho gia đình nhỏ của mình, nói thật cô là một phóng viên lúc nào cũng bận rộn chạy đi chạy lại giữa các thành phố khác nhau để lấy tin tức, tình cảm vợ chồng với Phó Thần cũng gọi là tương kính như tân.

Phó Thần là một người đàn ông tốt, anh lúc nào cũng dịu dàng nhẹ nhàng và thông cảm cho công việc của cô. Từ khi sinh Ninh Ninh có thời gian nghỉ phép cô mới lại có cơ hội ở nhà chăm sóc gia đình nhỏ của mình.

Phó Thần đang chơi với Ninh Ninh tại phòng khách rất vui vẻ "Ba..ba...cầm"

"Ninh Ninh muốn ba cầm cái này hả", Phó Thần trầm giọng nói chuyện với Ninh Ninh. Hai cha con nói chuyện khá vui vẻ, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười khanh khách của Ninh Ninh.

Thật ra công việc của Phó Thần rất bận, anh là giáo sư chuyên ngành kinh tế tại một trường đại học đứng đầu của thành phố. Ngoài việc giảng dạy cho sinh viên, anh còn có một công ty chứng khoán, nhưng anh không đứng ra thụ lý mà là người cố vấn đứng sau. Công việc bận rộn khiến anh không có thời gian với gia đình.

Năm nay anh 31, việc có một gia đình khiến người nhà anh cảm thấy an tâm hơn; hơn nữa công việc anh và vợ đều rất bận hai người cũng không có cơ hội để gần gũi riêng với nhau nên từ khi có Ninh Ninh anh càng cảm thấy mình nên để tâm tới gia đình nhiều hơn thay vì công việc.

"Chồng à, em ra cửa hàng tiện lợi mua một ít đồ, anh ở nhà trông Ninh Ninh nhé" . Tô Lâm vừa nói vừa đi ra cửa, trước khi đi còn chạy lại ôm Ninh Ninh một cái rồi chạy ra ngoài. Phó Thần thấy cô vừa đi Ninh Ninh liền có dấu hiệu sắp khóc anh liền bế bé lên dỗ dành "Ninh Ninh à, mẹ đi ra ngoài mua đồ về làm cơm cho chúng ta, vì thế con phải ngoan, hửm"

Dưới cửa hàng tiện lợi Mẫn Nhu đang lựa một số đồ cá nhân, đi qua khu vực đồ dùng gia đình liền thấy Tô Lâm, cô liền nhớ ra đây là vợ của anh chàng kia, vậy há chẳng phải ông trời đang giúp cô sao.

Thấy Tô Lâm đang dần đi đến chỗ mình cô liền hỏi: "Chị ơi, chị có biết kệ để bvs chỗ nào không ạ?"

Vừa ngước mắt Tô Lâm liền thấy một cô gái xinh đẹp, đôi mắt long lanh lộ chút bối rối khi phải làm phiền người khác. Cô liền mỉm cười trả lời: "Em đi thẳng đến cuối hàng thứ ba liền có thể thấy nhé".

Mẫn Nhu mỉm cười cúi đầu cảm ơn rồi đi thẳng đến chỗ mình vừa hỏi, khóe môi dương dương tự đắc, khuôn mặt kia cũng vì thế mà ngày càng sinh động