- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Trách Tôi Diễn Quá Sâu
- Chương 27: Tôi Mong Anh Đến Nam Kinh
Trách Tôi Diễn Quá Sâu
Chương 27: Tôi Mong Anh Đến Nam Kinh
Bình thường khi chờ An Sơ Ngu quay phim xong, Chúc Thúy Tây sẽ lập tức nói cho cô biết là ai gọi điện thoại để cô kịp thời gọi lại cho người ta.
An Sơ Ngu ngồi trên xe bảo mẫu, trên đường trở về khách sạn, Chúc Thúy Tây đưa điện thoại di động cho cô và báo cáo: "Hôm nay chị Tường gọi điện thoại một lần, em có nghe giúp chị, chị ấy cũng không có việc gì quan trọng, chỉ bảo em chăm sóc chị thật tốt, sẵn tiện theo dõi tiến độ quay phim, một cuộc điện thoại khác nữa là của anh Tịch gọi tới.”
An Sơ Ngu chỉ để điện thoại ở trong tay, không còn sức để xem. Cô rất mệt mỏi, ngồi chưa được hai phút đã ngã xuống ghế rộng rãi nhắm mắt nghỉ ngơi, sau đó lười biếng mở miệng: "Anh ấy có nói tìm chị để làm gì không?”
"Không có." Chúc Thúy Tây mở chăn đắp lên cho cô: "Anh ấy nghe thấy em nhận điện thoại thì không nói gì nữa.”
"Ừm." Giọng An Sơ Ngu mơ hồ như sắp ngủ thϊếp đi.
Chúc Thúy Tây bất giác nói nhỏ tiếng lại: "Chị có muốn gọi lại cho anh ấy không?”
An Sơ Ngu không trả lời. Chúc Thúy Tây cho rằng cô đang ngủ nên không nói gì với cô nữa.
Bây giờ đã là nửa đêm, xe cộ trên đường thưa thớt, chỉ có đèn đường tản ra ánh sáng. Trong mấy chiếc xe trước sau đều là thành viên của đoàn làm phim, chạy cùng một hướng.
Khi đến khách sạn, An Sơ Ngu mệt mỏi đến không mở mắt nổi, Chúc Thúy Tây gọi cô vài tiếng, cô mới nắm tay vịn ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, là bãi đỗ xe ngầm.
"Chúc Thúy Tây, trong vali em có mang cao dán giảm đau lưu thông máu không?" Trong thang máy đang đi lên, An Sơ Ngu dựa lưng vào thành thang máy, nghiêng đầu hỏi.
"Có." Chúc Thúy Tây lấy lại tinh thần, nhìn cô từ trên xuống dưới: "Chị bị thương à?”
"Lúc quay phim tay bị trật một chút, lúc đó không có cảm giác gì, bây giờ thì có hơi đau." Tay trái An Sơ Ngu nắm cổ tay phải, cơn đau không ngừng lan ra khiến thần kinh trong đầu cũng căng thẳng.
Chúc Thúy Tây kéo tay cô nhìn kỹ thì không thấy gì, cô ấy bèn căng thẳng nói: "Có nghiêm trọng không? Nếu không thì chúng ta đến phòng y tế của đoàn phim để xem sao.”
"Không tổn thương đến xương cốt, chắc chỉ là trật gân, không nghiêm trọng lắm đâu."
"Trong hộp thuốc có cao dán giảm đau, còn có lọ thuốc xịt, chị muốn loại nào? Em sẽ đi lấy liền.”
"Cái nào hiệu quả tốt hơn?"
Chúc Thúy Tây sờ cổ tay cô, nhíu mày nói: "Phải xem mức độ bong gân của chị, thuốc tốt đến đâu cũng phải dùng liên tục mấy ngày mới có tác dụng, không có thần kỳ đến mức vừa dùng xong thì liền khỏi hẳn.”
An Sơ Ngu ra khỏi thang máy rồi nói: "Vậy thì dùng cao dán giảm đau đi. Sáng mai không có lịch quay nên có thể dán, hiệu quả tốt hơn so với thuốc xịt.”
Sau khi trở về Chúc Thúy Tây liền lấy hộp thuốc ra, tìm một túi thuốc giảm đau rồi mang đến phòng An Sơ Ngu.
An Sơ Ngu vừa tắm rửa xong và đi ra từ trong phòng tắm, cô chỉ mặc áo ngủ bằng bông nằm sấp trên giường, lông mày nhíu chặt, chắc là chỗ bị bong gân đang rất đau. Chúc Thúy Tây vô cùng đau lòng. Chị Ngu Ngu luôn nhẫn nhịn như vậy, lúc trước bị thương nửa tháng, đội ngũ y tế đi theo đoàn làm phim không có cách xử lý, lúc gọi xe cứu thương tới, cô đau đến trán đổ mồ hôi nhưng cũng không nói một tiếng.
"Chị duỗi tay ra đi, em dán giúp chị." Chúc Thúy Tây ngồi ở bên giường, xé cao dán ra.
An Sơ Ngu vươn tay phải ra, xắn tay áo lên trên, chỉ vào chỗ cổ tay hướng bên trái một chút: "Dán ở chỗ này.”
Tay trái nhàn rỗi lấy kịch bản từ tủ đầu giường, lật đến phần ngày mai chuẩn bị quay, ôn lời thoại một lần nữa. Mặc dù cô đã thuộc hết toàn bộ lời thoại trong kịch bản rồi.
Vì cô chỉ muốn tìm một cái gì đó để làm, đánh lạc hướng sự chú ý của mình, nếu không sự chú ý sẽ luôn đặt ở trên cổ tay.
Lúc đầu cô không cảm thấy đau nhiều, bởi vì đang tập trung tinh thần quay phim, bây giờ thân thể đã thả lỏng thì tay đau đến mức nhấc lên cũng hơi khó khăn. Cô vừa nghĩ đến thì tâm trạng liền cảm thấy buồn bực, lỡ như ngày mai tình trạng càng nghiêm trọng hơn, không thể quay phim thì hỏng rồi.
Chúc Thúy Tây cầm miếng cao dán màu nâu nhạt dán lên: "Vừa mới dán lên sẽ có hơi đau nhưng từ từ về sau sẽ bớt.”
An Sơ Ngu xoay người ngồi dậy: "Chị biết rồi, đây không phải là lần đầu tiên chị dán thứ này. Em về phòng ngủ đi, ngày mai khỏi dậy sớm, chị không ăn sáng đâu.”
"Vậy không được, sáng mai em sẽ tới, chị nhất định phải ăn bữa sáng."
Chúc Thúy Tây đứng lên đi ra ngoài, vừa đi vừa dông dài bảo cô cố gắng hạn chế không dùng tay phải nâng vật nặng, để tránh bị nặng thêm, có việc thì kêu cô ấy một tiếng.
An Sơ Ngu kéo bước chân mệt mỏi đi khóa cửa lại, thuốc giảm đau dán trên cổ tay từ từ phát huy tác dụng, thuốc thẩm thấu vào từng cơn đau đớn giống như bị ong mật đâm vậy.
Một mùi thuốc khó ngửi tràn ngập trong khoang mũi khiến tâm trạng cô càng thêm phiền não.
Có lẽ đêm nay cho dù mệt đến chết cũng không ngủ được.
An Sơ Ngu đang nghĩ như vậy thì điện thoại di động không đúng lúc lại vang lên, tiếng rung ong ong đẩy tâm trạng tồi tệ của cô lên đến đỉnh điểm. Cô tự ngã vào chăn và đưa tay lấy điện thoại di động.
Tịch Tranh gọi điện thoại, cô híp mắt nhận cuộc gọi nhưng không mở miệng nói chuyện.
Lúc này người bình thường đã ngủ rồi, vậy rõ ràng là Tịch Tranh đang chờ cô, tuy rằng cô rất không muốn để ý tới anh nhưng bọn họ tốt xấu gì cũng ở chung dưới mái nhà một thời gian.
Chúc Thúy Tây thường nói cô là người nói năng chua ngoa nhưng lòng lại rất yếu mềm. Cô thừa nhận cô đúng là như vậy.
Mỗi lần An Trí Hòa chọc giận cô, đến cuối cùng cô vẫn lựa chọn tha thứ cho ông, sau đó lại cãi vã một lần nữa, chiến tranh lạnh, cô mãi mãi vẫn không học được dáng vẻ cứng rắn.
Bởi vì Đỗ Lung Thu là một người phụ nữ dịu dàng, khi còn bé đã chịu nhiều khổ cực, trong lòng vừa cứng cỏi lạ dịu dàng, chỉ có điều bề ngoài quá mạnh mẽ nên nhìn bà trông hơi khó gần. Từ nhỏ cô đã được Đỗ Lung Thu dạy dỗ, tính tình giống như bà, đương nhiên cũng có thể là yếu tố di truyền.
An Trí Hoà là một người đàn ông đầy mùi tiền, không biết làm thế nào lại bắt được trái tim của ảnh hậu Đỗ...
Suy nghĩ An Sơ Ngu bay xa, giọng nói đứt quãng của Tịch Tranh truyền vào tai cô: "Còn chưa ngủ à? Vốn không định gọi cho em muộn như vậy, sợ làm phiền em nghỉ ngơi. Lịch trình hàng ngày của em sắp xếp lộn xộn, tôi không biết khi nào em rảnh rỗi. Quay phim đến hơn nửa đêm chắc chắn rất mệt mỏi. Này, em đã ăn gì chưa? Tôi thật sự đang nghi ngờ em đang đi quay phim hay là bị bắt cóc, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, mỗi lần đều là Chúc Thúy Tây nhận điện thoại..."
Đêm khuya vắng lặng, giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại của Tịch Tranh người ta bất giác cảm thấy an tâm.
Dừng một giây, giọng điệu của Tịch Tranh lại vang lên: "Ngu Ngu, em có đang nghe không?”
An Sơ Ngu nghiêng mặt nằm sấp trên gối đầu, ánh mắt chớp chớp, cổ tay quá đau, đau đến đầu cô trở nên trì trệ, cô chậm chạp trả lời: "Ừm.”
Một chữ "Ừm" đơn giản khiến Tịch Tranh nghe ra có gì đó không ổn, anh hỏi cô có phải không thoải mái chỗ nào không hay là do quay phim quá mệt mỏi.
An Sơ Ngu nghiêng đầu sang một bên, kịch bản cuộn dựng đứng bên gối, đèn bàn chiếu lên hàng chữ nhỏ phía trên.
"Tịch Tranh." Cô dùng tay trái cầm lấy điện thoại di động, giơ lên trước mắt, nhìn chằm chằm vào ID người gọi, nỉ non tên anh.
Tịch Tranh sửng sốt một hồi mới đáp lại: "Sao vậy?”
"Ngày mai anh có rảnh rỗi đến Nam Kinh được không?" Giọng An Sơ Ngu rất nhỏ, nghe có vẻ yếu đuối.
Tịch Tranh hẳn là đang nở nụ cười. An Sơ Ngu nhìn không thấy mặt anh, nhưng có thể nghe được tiếng cười khẽ, dù cách một nơi xa xôi cũng có thể làm cho lỗ tai cô đỏ lên.
Cô đã quay rất nhiều bộ phim tình cảm, cũng không phải chưa từng có tình cảm, vốn không nên mất tự nhiên như vậy.
Tịch Tranh rất khó hình dung tâm trạng lúc này của mình, từ khi An Sơ Ngu vào đoàn quay phim, anh đã cảm thấy trong lòng trống rỗng, mỗi ngày đều không vui, việc thích làm nhất chính là kiểm tra lịch trong điện thoại di động, sau đó lại đếm ngày.
Khi đếm thì lại có cảm giác sao lại sống chậm như vậy, mỗi một ngày đều dài dằng dặc.
Anh cho rằng bản thân mình sẽ không nhịn được mà bay đến Nam Kinh tìm cô, cho dù chọc giận cô, bị cô mắng vài câu, anh cũng muốn đi. Nhưng cô chủ động nói với anh: Ngày mai anh có rảnh rỗi đến Nam Kinh được không?
Ý là tôi hy vọng anh đến Nam Kinh, tôi nhớ anh.
Tịch Tranh cảm thấy vô cùng thỏa mãn, trong lòng rót đầy mật ong, ước gì có thể bay tới Nam Kinh ở bên cạnh cô ngay trong một giây này.
Tịch Tranh nói: "Em ngủ một giấc đi, ngày mai là có thể gặp được tôi.”
An Sơ Ngu kéo chăn quấn lấy mình, sau đó đã phát hiện ra một chuyện, Tịch Tranh anh chưa từng từ chối bất kỳ yêu cầu nào của cô.
Trước khi kết hôn trong thỏa thuận không bắt buộc người chồng phải tuân theo người vợ, và điều này cũng không có trong các điều kiện bổ sung bằng miệng. Anh thực sự hoàn toàn có thể từ chối cô nhưng anh lại không làm vậy.
An Sơ Ngu bỗng trở nên tốt bụng nói: "Anh không cần bắt chuyến bay gần nhất, buổi sáng tôi phải ngủ bù, buổi chiều còn quay phim. Sau khi anh đặt vé máy bay thì anh gọi cho tài xế của tôi, yêu cầu cậu ta đến sân bay trước để đón anh, anh đến thẳng khách sạn. Buổi tối tôi không có lịch trình, buổi chiều quay phim suôn sẻ thì khoảng sáu giờ sẽ kết thúc.”
Tịch Tranh vừa nghe vừa cười: "Em đã sắp xếp hết cho tôi, còn hỏi tôi có đến Nam Kinh hay không, chẳng phải là làm điều thừa rồi sao.”
"Không có." An Sơ Ngu nói thật: "Nếu anh không đến, tôi sẽ không sắp xếp.”
"Ai nói tôi không đến." Tịch Tranh cầm di động đến trước mắt xem thời gian: "Ngu Ngu, trễ rồi, chúng ta không nói chuyện nữa. Em đi ngủ đi, tôi xem vé máy bay trước.”
An Sơ Ngu không nói câu tạm biệt, vừa cúp điện thoại liền ngủ thϊếp đi, quên mất tắt đèn.
Tay vẫn rất đau, nhưng đã có chỗ nào đó hơi khác biệt, giống như đã cảm thấy thoải mái bởi một điều gì đó.
——
Tịch Tranh đặt vé lúc 10 giờ sáng, hai tiếng sau đến sân bay Lộc Khẩu. Cuối cùng giữa anh và An Sơ Ngu không còn cách xa một dải ngân hà nữa. Bây giờ họ hít thở không khí trong cùng một thành phố và nhìn cùng một cảnh.
Người lái xe đến sân bay trước một giờ và đưa anh đến khách sạn.
Tịch Tranh hỏi tài xế: "Ngu Ngu đang quay phim à?”
Lần trước tài xế đến nhà An Sơ Ngu đón người đã gặp Tịch Tranh một lần, vì vậy cũng đã sớm hiểu rõ quan hệ giữa anh và An Sơ Ngu, anh ta khách sáo nói: "Cô ấy ăn cơm trưa ở khách sạn rồi đến trường quay. Trường quay cách khách sạn không xa, anh Tịch muốn đi qua phải gọi điện thoại hỏi Thuý Tây một tiếng, vì đoàn làm phim quản lý rất nghiêm ngặt.”
Tịch Tranh không định đến phim trường, thân phận anh nhạy cảm, quan hệ với An Sơ Ngu chưa được công khai, tùy tiện tới sẽ gây thêm phiền toái cho cô.
"Không cần, chúng ta về khách sạn trước."
Cho dù anh muốn đi xem An Sơ Ngu quay phim cũng phải hỏi ý kiến của cô trước.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Trách Tôi Diễn Quá Sâu
- Chương 27: Tôi Mong Anh Đến Nam Kinh