Một ngày trước khi xuất phát, Chúc Thúy Tây đến chỗ ở của An Sơ Ngu giúp cô thu xếp đồ. Cô kéo hai chiếc vali màu trắng bạc lớn từ góc ra, đẩy vào phòng thay đồ, mở ra và đặt nó trên mặt đất.
Chúc Thúy Tây đã kiểm tra thời tiết ở Nam Kinh trước, dựa theo nhu cầu mà thu dọn quần áo cho cô, bởi vì quay phim lâu dài nên phải mang theo nhiều quần áo hơn.
Chúc Thúy Tây vừa đẩy cửa kính trong tủ quần áo ra đã bị quần áo đàn ông bên trong làm cho kinh ngạc, đồ bình thường và đồ vest chiếm một nửa, cộng lại cũng đã chiếm gần một phần ba của tủ quần áo.
Chúc Thúy Tây lấy quần áo của An Sơ Ngu ra, gấp lại để vào trong vali, sau đó thuận miệng nói: "Gần đây anh Tịch đều ở đây sao ạ?" Cô ấy phải xem xét kỹ để không lấy của quần áo của anh TỊch đi.
"Em có ý nghĩ này từ đâu..." An Sơ Ngu còn chưa dứt lời đã dừng lại, hiển nhiên Chúc Thúy Tây đã nhìn thấy quần áo của Tịch Tranh, cô cứng miệng nói: "Không thể là của chị sao?”
Chúc Thúy Tây hé miệng cười trộm, chị Ngu Ngu thỉnh thoảng cũng mặc đồ nam, cái này thì không có gì nghi ngờ, nhưng mà hàng đồ nam trong phòng thay đồ kia rất rõ ràng không phải size của chị ấy.
"Dạ, là em sai." Chúc Thúy Tây cười hì hì.
"Đừng nghĩ vớ vẩn nữa, mau sắp xếp đi, sáng ngày mai lên máy bay sớm." An Sơ Ngu cũng đang đi lấy một ít đồ định mang đi và bỏ vào trong một cái túi Dior cỡ lớn.
"Được rồi."
Chúc Thúy Tây đã xếp đầy một cái vali, kéo khóa dựng đứng lên, đẩy sang một bên, bắt đầu xếp tới cái kia.
Chuông cửa vang lên, Chúc Thúy Tây chống đầu gối đứng dậy, cô ấy bước qua vali hành lý và chạy ra mở cửa.
Tịch Tranh xách theo một túi đồ trong tay đứng ở ngoài cửa, khó có được một lần không bấm mật mã đi thẳng vào, người anh chờ mong tới mở cửa là An Sơ Ngu, trong đầu không khỏi tưởng tượng dáng vẻ vui mừng của cô khi nhìn thấy anh.
Ngay cả nụ cười anh cũng đã trưng ra, kết quả người mở cửa lại là Chúc Thúy Tây.
"Anh, anh Tịch?" Chúc Thúy Tây vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt anh thay đổi, từ vui vẻ sang âm trầm, cô ấy còn nghĩ rằng mình làm sai cái gì đó.
Cô ấy chỉ là một người làm công nào dám đυ.ng chạm đến anh anh? Nhưng mà vẻ mặt của anh thật sự rất khó coi.
Tịch Tranh điều chỉnh lại sắc mặt, khóe miệng nhếch lên nở ra nụ cười thân thiện: "Ngu Ngu có ở nhà không?”
"Dạ có." Chúc Thúy Tây vội vàng lùi sang một bên rồi bảo anh vào nhà: "Bọn em đang sắp xếp đồ đạc, ngày mai phải bay đến Nam Kinh rồi.”
"Ừm, tôi biết."
Chúc Thúy Tây đóng cửa lại, chợt hiểu ra ý đồ của anh là cố ý tới đây để tiễn chị Ngu đúng không? Họ sẽ không được gặp nhau trong nhiều tháng tiếp theo.
Chúc Thúy Tây cảm thấy mình hơi dư thừa.
"Chị Ngu Ngu, anh Tịch đến rồi." Cô ấy chạy vào phòng thay đồ, nói với An Sơ Ngu đang thu xếp lại các loại dây đồ điện tử.
An Sơ Ngu nhét dây đã quấn chặt vào trong túi rồi quay đầu liếc cô ấy, khó hiểu hỏi: "Sao trông em vui quá vậy?”
"Vậy sao?" Chúc Thúy Tây che gương mặt nhỏ nhắn của mình: "Em đang suy nghĩ em có nên đi trước không? "Bóng đèn như cô có công suất tương đối lớn, như vậy sẽ cản trở các cặp vợ chồng mới cưới.
"Đi ngay bây giờ à? Em đã thu xếp hết mọi thứ chưa? "An Sơ Ngu nhìn vali trải trên sàn nhà, bên trong còn chất đống quần áo: "Còn lại là dành cho chị à?”
"Không phải." Chúc Thúy Tây lắc đầu: "Em sẽ tăng tốc, cam đoan không quấy rầy thời gian ở chung của hai người.”
An Sơ Ngu thật muốn cạy đầu con bé này ra, nhìn xem bên trong chứa cái gì. Cô đâu nói câu nào có ý thúc giục đâu? Xem ra khả năng nghe nói đọc hiểu của con bé này được dạy từ cùng một giáo viên với Tịch Tranh rồi?
Tịch Tranh vào phòng bếp để đồ xong rồi lại đến xem, khách sáo nói: "Có gì cần tôi giúp đỡ không?”
Chúc Thúy Tây vội vàng đáp lại: "Không có, anh Tịch anh cứ chơi với chị Ngu Ngu đi, chỗ này giao cho em là được rồi.”
Tịch Tranh cảm thấy chỉ số EQ của trợ lý nhỏ này rất cao. Anh kéo An Sơ Ngu ra khỏi phòng thay đồ.
"Anh đừng kéo tôi, tôi còn có đồ còn chưa chuẩn bị xong." An Sơ Ngu bị anh kéo ra, sống chết giãy giụa không chịu nhưng đành đi theo bước chân của anh vào phòng bếp.
"Trợ lý của em đã nói, một mình cô ấy có thể xử lý." Tịch Tranh tựa vào bên cạnh bồn rửa chén, buông tay cô ra: "Tôi muốn nấu đồ ăn, em giúp tôi đi.”
An Sơ Ngu nhìn lướt qua một đống nguyên liệu nấu ăn bày ở mặt bàn, thành thật trả lời: "Tôi không biết làm.”
Nhà bếp trong nhà đối với cô là một nơi trang trí, mỗi năm không sử dụng tới ba lần.
Tịch Tranh đã nhìn ra tài nấu nướng của cô bằng không nên không trông cậy vào việc để cô làm công việc có kỹ thuật. Anh ném cho cô một bó rau cần và nói: "Em biết lặt rau chứ? Bỏ lá cũ và sau đó bỏ các sợi bên trong, hương vị sẽ ngon hơn.”
An Sơ Ngu không nói gì, mở dây thừng ra, lấy ra một cây cần tây, túm lấy lá rau.
Tịch Tranh bắt đầu xử lý thịt: "Bộ phim này quay trong bao lâu?"
"Bốn năm tháng." An Sơ Ngu không quá chắc chắn.
Mỗi đạo diễn đều có tiết tấu riêng của mình, cô không xác định được, trên thông báo gửi tới viết thời gian quay là hơn bốn tháng.
Tịch Tranh trầm mặc, bốn bỏ năm lên thì làm tròn tính ra là nửa năm, vậy chẳng phải lại trở về trạng thái trước đó sao, nửa năm không gặp mặt, lúc gặp lại ngay cả mặt anh cô cũng quên mất.
Tịch Tranh liếc cô một cái, thấy cô đang tập trung túm lấy lá rau, lặt từng lá một, giống như không có chuyện gì vậy, không có một chút luyến tiếc chia tay, điều này khiến trong lòng anh có cảm giác khó chịu.
Nếu anh đến thăm đoàn làm phim, với thái độ nghiêm túc của cô đối với sự nghiệp thì chắc hẳn cô sẽ không vui.
"Anh có thể đến thăm đoàn làm phim không?" Tịch Tranh hỏi ra mới ý thức được vấn đề này dường như quá hèn mọn.
Động tác cầm lá rau của An Sơ Ngu dừng lại vài giây, cô hiểu được ý anh nói, quả nhiên đã từ chối anh: "Tốt nhất là anh không nên đến, sẽ dễ dàng bị chụp được.”
Tịch Tranh: "Bị chụp được thì có làm sao?”
Chồng đi thăm đoàn làm phim của vợ cũng không phải là một vấn đề không thể công khai.
An Sơ Ngu ném cần tây trần trụi vào bồn rửa rau, rửa tay, lau sạch giọt nước trên tay, hai tay khoanh ngực nhìn anh: "Thứ nhất, trong quá trình quay phim mà bị lên hot search sẽ ảnh hưởng đến bộ phim, đạo diễn sẽ không thích. Thứ hai, chúng ta đã nói là kết hôn bí mật. Đó là yêu cầu duy nhất của tôi và anh đã đồng ý.”
Tịch Tranh đầu hàng, cúi đầu cắt thịt bò.
An Sơ Ngu nhìn chằm chằm gương mặt nghiêng tuấn tú của anh, liên tưởng đến cảnh tượng trong phim mới, quyết định không làm quá mức: "Thăm đoàn làm phim thì không được, nhưng anh có thể lén tới gặp tôi.”
Đôi mắt u ám sáng lên ngay lập tức, Tịch Tranh cắt xuống một nhát, miếng thịt bò kia so với những miếng khác dày hơn rất nhiều.
Anh cười nói: "Cái gì gọi là lén?”
"Chính là lúc tôi cần anh."
Chính An Sơ Ngu cũng không phát hiện, lời này nói ra có bao nhiêu ý nghĩa khác.
——
Cơm chiều đã xong, Chúc Thúy Tây vừa khéo cũng thu xếp xong, mệt đến đầu đầy mồ hôi, thắt lưng sắp không đứng dậy nổi, không ngừng thở dốc.
An Sơ Ngu bưng một đĩa thịt bò xào thơm ngon đặt lên bàn ăn. Thịt bò vốn không có nhiều calo, nếu nấu ít dầu ít muối, An Sơ Ngu cũng có thể chấp nhận được.
"Tịch Tranh nấu ăn, em ở lại ăn xong rồi đi." An Sơ Ngu nói.
Chúc Thúy Tây đeo balo lên vai: "Không cần ạ, em về nhà ăn.”
"Lại đây ngồi." An Sơ Ngu gõ bàn, không cho phép cô ấy từ chối.
Chúc Thúy Tây đành phải cung kính không bằng tuân mệnh, cô ấy đặt balo lên ghế sô pha, từ từ di chuyển đến bên cạnh bàn ăn. Tịch Tranh từ phòng bếp bưng canh thanh đạm ra, Chúc Thúy Tây ngại ngùng cười nói: "Anh Tịch, vậy em xin làm phiền ạ.”
Ánh mắt An Sơ Ngu trở nên kỳ lạ: "Đây là nhà chị, em khách sáo với anh ta làm gì?”
Tịch Tranh mỉm cười nói: "Không phiền, ngồi đi.”
Chúc Thúy Tây vào bếp lấy chén đũa, ngồi ở vị trí đối diện hai người, nếm thử những món ăn do Tịch Tranh làm, xong liền giơ ngón tay cái lên khen ngợi: "Ngon lắm ạ!”
"Thích thì ăn nhiều một chút, chị Ngu Ngu của cô phải khống chế cân nặng, buổi tối ăn không nhiều đâu." Nói xong, Tịch Tranh gắp cho An Sơ Ngu một đống thức ăn, tiến đến bên tai cô nói: "Lâu lâu buông thả một chút cũng không sao.”
Lại là câu nói này.
Từ khi Tịch Tranh đến nhà ba ngày, cô không biết mình đã buông thả bao nhiêu lần, cũng may cô dùng phương thức rèn luyện để khống chế, nếu không thì cân nặng đã tăng vọt từ lâu rồi.
Chúc Thúy Tây cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại xuống, mặt sắp vùi vào trong chén, con ngươi đảo quanh, quét qua nhìn lại giữa hai người. Chị Ngu Ngu luôn nhấn mạnh chị ấy và anh Tịch chỉ là liên hôn gia tộc, nhưng đây đâu giống như không có tình cảm chứ?
Đặc biệt là ánh mắt anh Tịch, sắp hòa tan vào người rồi.
Chúc Thúy Tây vội vàng ôm chén cơm, cơm nước xong liền ôm ba lô chạy mất, nhường không gian cho hai vợ chồng bọn họ chia tay. Cô đứng ở trước cửa vừa thay giày vừa nói: "Chị Ngu Ngu em đi rồi, không cần tiễn em. Nhân tiện, tối chị nhớ đặt chuông báo thức nhé. Mặc dù sáng mai em sẽ đến gọi cho chị.”
Giọng của Tịch Tranh truyền đến từ bên kia bàn ăn: "Yên tâm, tôi sẽ gọi cô ấy dậy.”
An Sơ Ngu: "..."
Chúc Thúy Tây liên tục gật đầu, khom lưng kéo ủng, mở cửa rồi đóng cửa, động tác liền mạch và biến mất ngay trong chớp mắt.
Trong phòng không còn bóng đèn, bầu không khí lập tức trở nên khác hẳn. Tịch Tranh nhìn về phía An Sơ Ngu, đôi mắt sâu thẳm phóng điện, trong không khí phảng phất như có tiếng xẹt xẹt của dòng điện.
An Sơ Ngu cũng ăn xong, cô đặt đũa xuống, người đàn ông bên cạnh cũng buông đũa.
Tịch Tranh thu dọn bàn ăn xong, thả tay áo xắn lên xuống, đi đến phòng khách, nơi đó đã không còn bóng dáng Của An Sơ Ngu. Anh nhướng mày và đi thẳng vào phòng ngủ.
An Sơ Ngu đưa lưng về phía anh, đang kiểm tra đồ trong túi, cô đang kiểm tra xem có để quên gì hay không thì sau lưng đột nhiên dán lên một l*иg ngực.
Cơ thể An Sơ Ngu run lên một cái.
Cô đã từng than phiền Tịch Tranh đi không có tiếng động không chỉ một lần, như vậy khiến cô rất dễ bị dọa.
Không có người thứ ba ở đây, Tịch Tranh làm càn hơn, bàn tay từ thắt lưng chuyển đến bả vai cô. Hôm nay cô mặc một chiếc áo len màu trắng màu be cổ chữ V rộng, ngón tay gạt một cái, cổ áo liền dễ dàng trượt khỏi đầu vai.
Anh hôn lên đó một cái rồi thì thầm: "Đồ không có lương tâm, đã một tuần không gặp, nếu tôi không đến tìm em thì có phải em cũng không định gặp tôi trước khi rời đi không?"
Cô bảo anh tuần này không nên tới tìm cô, sẽ ảnh hưởng cô nghiên cứu kịch bản, vì vậy anh liền ngoan ngoãn không đến. Cô thì lại nhẫn tâm, sáng mai đi rồi, hôm nay cũng không gọi điện thoại cho anh, anh đành phải không mời mà đến.
An Sơ Ngu không thương xót sự tủi thân của anh mà chỉ nói sự thật: "Tuần trước tôi đã nói với anh rồi.”
“Vậy đã coi như là tạm biệt à?”
An Sơ Ngu bị những nụ hôn nóng bỏng của anh làm cho cả người không được tự nhiên, cô bắt đầu tin tưởng thân thể giống như đại não có ký ức. Cô cảm thấy vô cùng quen thuộc với những cú chạm của anh. Bộ não vẫn không chống cự, cơ thể người là thứ đầu tiên đưa ra phản ứng trung thực nhất.
Cô ngửa đầu hít sâu một hơi, nghiêng người, cô giơ tay kéo cổ áo lên thì lại bị anh bắt lấy tay ngăn cản.
Tịch Tranh cứ thế ôm người qua để cô đối mặt với mình, sau đó không nói một lời nào mà sáp lại gần hôn lên môi cô.
Hô hấp An Sơ Ngu trở nên rối loạn, đôi mắt khẽ híp lại và nói một cách mơ hồ: "Sáng mai tôi bay rồi. Tịch Tranh, anh... Đừng quậy nữa.."
"Bây giờ còn sớm, đảm bảo sẽ không để cho em bị trễ."
Tịch Tranh nghĩ từ giây phút này trở đi, dù cô nói cái gì cũng không có tác dụng.