Chương 22: Bài Đăng Bán Thảm

An Sơ Ngu ngủ thϊếp đi trong tiếng cằn nhằn của Tịch Tranh.

Anh cố ý tìm một số đề tài không giới hạn, nói liên tục và thành công dời đi sự chú ý của cô, khiến cô không còn nghĩ đến chuyện của Kiều Lục Phi nữa.

Đợi An Sơ Ngu ngủ say, Tịch Tranh nghiêng đầu nhìn chăm chú vào khuôn mặt ngủ của cô, tay sờ vào điện thoại di động bên gối, ánh mắt thu lại từ trên mặt cô và nhìn về phía màn hình phát ra ánh sáng trắng.

Ánh sáng trên màn hình điện thoại di động chiếu sáng khuôn mặt của anh.

Mười phút trước, phòng làm việc của An Sơ Ngu đã đưa ra tuyên bố về những phát ngôn không đúng sự thật ở trên mạng.

Thẩm Tường biết được từ chỗ An Sơ Ngu, cô không đẩy Kiều Lục Phi, là Kiều Lục Phi tự mình không cẩn thận té ngã, vì vậy trong lời tuyên bố kia tuyệt đối không để lại chút sơ hở để lợi dụng, giải thích rõ chuyện xảy ra trong toilet, chứng minh An Sơ Ngu vô tội.

Fan và người hâm mộ qua đường của An Sơ Ngu bày tỏ sự tin tưởng vào cô.

Nhưng mấy năm gần đây trong giới giải trí động một chút liền thích đăng bài làm sáng tỏ nên đã sớm không có hiệu quả như mấy năm trước, rất nhiều người không mắc bẫy này. Nhất là fan của Kiều Lục Phi, mãnh liệt yêu cầu An Sơ Ngu đích thân ra mặt giải thích. Nếu cô không thẹn với lương tâm thì quay một đoạn video ra tự mình nói rõ ràng, trốn sau lưng phòng làm việc thì tính là cái gì?

Yêu cầu này rất vô lý.

Thẩm Tường vốn không coi chuyện này là quá to tát, cũng không nói cho An Sơ Ngu nghe.

Việc nên làm sáng tỏ bọn họ cũng đã làm, còn lại chính là chờ Kiều Lục Phi tỉnh lại, xem bên kia của cô ta có phản hồi gì. Nếu cô ta dám bịa đặt lung tung vu khống An Sơ Ngu, bọn họ cũng sẽ dùng biện pháp tương ứng để đánh lại.

Dù sao mỗi người nói đều có lý, ai cũng không có chứng cứ chứng minh bản thân nói đúng.

Bây giờ Kiều Lục Phi đang bị thương nặng, dựa vào sự đồng tình của công chúng đối với kẻ yếu thì chắc chắn sẽ hướng về cô ta hơn.

Trên mạng trở nên nháo nhào, An Sơ Ngu cũng không hỏi. Khi cô tỉnh dậy, rèm cửa trong phòng đã được kéo ra, sắc trời xám xịt khiến cô không thể nhìn thấy rõ đường viền của các tòa nhà bên ngoài.

Cô nghĩ rằng còn rất sớm, cô cầm điện thoại lên nhấn nút khóa màn hình, không có phản ứng, vậy là hết pin tự động tắt máy, hoặc là cô tự tắt máy mà quên mất.

An Sơ Ngu ngồi lên đứng bên cửa sổ, dần dần tìm lại ý thức, thì ra là tuyết rơi. Trời có tuyết rơi nên có sắc trời như vậy, mờ mịt u ám, không liên quan đến sớm muộn gì.

"Dậy rồi à?"

Giọng nói đột ngột vang lên sau lưng, An Sơ Ngu đang lười biếng vươn vai được một nửa thì sững người lại.

"Sao vậy?" Tịch Tranh đi tới bên cạnh cô, nhìn vẻ mặt hơi ngơ ngác của cô, bàn tay dính nước lạnh dán lên mặt cô để cô tỉnh táo: "Chưa ngủ đủ à? Ngủ hơn chín tiếng rồi đấy.”

An Sơ Ngu bị lạnh đến run rẩy, nghiêng đầu né tránh ngón tay lạnh lẽo của anh, cô lau nước trên mặt và nói: "Mấy giờ rồi?

“Sắp chín giờ." Tịch Tranh nhìn ra ngoài nói.

"Trễ vậy sao?"

An Sơ Ngu kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô ngủ dậy muộn như vậy. Cho dù không quay phim, cô cũng không có thói quen thức khuya hoặc nằm trên giường mà đều dậy sớm tập thể dục.

Tịch Tranh nói: "Mau đi rửa mặt rồi ra ăn sáng.”

An Sơ Ngu chú ý tới hôm nay anh mặc áo len cùng quần dài màu đen, là phong cách thả lỏng nhàn nhã, lấy sự thoải mái làm chủ. Lúc trước anh bảo cô chuẩn bị cho anh mấy bộ quần áo, cô không để ý tới nên anh đã tự mình mang theo mấy cái tới.

"Anh không đi làm à?" Cô hỏi.

"Hôm nay thứ bảy, không có chuyện quan trọng, không đi cũng được." Tịch Tranh đẩy cô vào phòng vệ sinh, nặn kem đánh răng cho cô, đổ nước vào ly súc miệng, sau đó đi ra ngoài.

Mười phút sau An Sơ Ngu đi vào phòng ăn, trên bàn bày hai tô mì thịt, ăn kèm với dưa chua, trông rất ngon miệng.

Lượng calo trong mì hơi cao, lúc ăn An Sơ Ngu thầm quyết định hôm nay thêm hai phần vận động, sau đó mới an tâm thoải mái ăn một bữa cơm.

Tịch Tranh vừa ăn vừa xem điện thoại di động: "Hôm nay em có lịch trình gì không?”

An Sơ Ngu húp một ngụm nước mì, vớt miếng thịt ở đáy chén: "Không có.”

"Chúng ta đi leo núi đi." Tịch Tranh buông di động xuống, cầm đũa khuấy mì trong bát, nhẹ nhàng nói, không có chút cảm xúc nào lộ ra ngoài.

"Anh đang đùa cái gì vậy, hôm nay có tuyết rơi đó." An Sơ Ngu vớt sạch thịt và dưa chua dưới đáy tô, rồi lại húp một ngụm nước, đặt đũa lên, lau miệng ngẩng đầu nhìn anh.

"Tuyết rơi ở BJ, chỗ khác không có. Chúng ta đi leo núi ở chỗ không có tuyết."

"Cám ơn, không có hứng thú..." An Sơ Ngu dùng chân nhấn vào thùng rác bên chân bàn, ném khăn giấy vào, thì chợt cảm thấy phản ứng của Tịch Tranh không đúng, ánh mắt híp lại nhìn chằm chằm vào anh: "Anh có chuyện giấu tôi à?”

Khóe miệng Tịch Tranh mím lại, bình tĩnh nói: "Không có.”

"Là Kiều Lục Phi đúng không?" An Sơ Ngu thử suy đoán: "Cô ta tỉnh rồi? Đoàn đội của cô ta nói gì đó trên mạng, hại tôi lại bị mắng.”

Tịch Tranh: "..."

An Sơ Ngu đoán đúng, Kiều Lục Phi đã tỉnh lại rồi, có lẽ nên nói là cô ta không có ngất xỉu. Đầu cô ta chỉ bị thương cần phải khâu lại, vì vậy cô ta bị cạo vài sợi tóc và khâu mười ba mũi trên da đầu. Nửa đường bởi vì không bị thuốc tê nên cô ta đau đến chết đi sống lại.

Hình tượng nữ minh tinh rất quan trọng, Kiều Lục Phi không thể tiếp nhận vẻ bề ngoài của mình bị tổn hại được, cả tâm trí đều nghĩ đến vấn đề có bị để lại sẹo hay không, chỗ khâu còn có thể mọc tóc hay không, căn bản không có tâm trạng để ý đến chuyện trên mạng.

Sau một đêm, cuối cùng cô ta cũng suy nghĩ thông suốt và chấp nhận sự thật.

Những gì đã xảy ra không thể quay trở lại, những gì cô ta phải làm chính là khiến người đó phải trả giá.

Kiều Lục Phi chĩa mũi nhọn vào An Sơ Ngu, khóc lóc viết một bài weibo.

@Kiều Lục Phi V: "Cảm ơn sự quan tâm của người hâm mộ và bạn bè. Bây giờ tôi vẫn đang được điều trị ở bệnh viện, đến nay vẫn chưa nhận được lời xin lỗi của An Sơ Ngu, trái lại còn bị trên mạng xuyên tạc sự thật. Tôi biết cô ấy canh cánh trong lòng về chuyện lần trước tôi giẫm lên váy của cô ấy, nhưng tôi cũng đã nói với cô ấy không phải tôi cố ý, không nghĩ tới cô ấy lại để ý như vậy, lâu như vậy rồi vẫn ra tay với tôi. Trên thực tế, trong phòng thay đồ của buổi biểu diễn thời trang Paris, cô ấy đã muốn tát tôi. Xin lỗi, tôi sẽ tránh xa cô, tôi hy vọng cô sẽ bỏ qua.”

Fan vừa đau lòng vì chuyện của cô ta vừa chửi rủa An Sơ Ngu, bảo cô rời khỏi giới giải trí.

——

Tịch Tranh đối mặt với ánh mắt thắc mắc của An Sơ Ngu, không giấu diếm nữa: "Kiều Lục Phi đăng một bài viết bán thảm trên Weibo, mỗi một câu đều tố cáo em gây tổn thương cho cô ta.” Hại An Sơ Ngu bị mắng thảm, anh cũng không thể nuốt trôi bữa sáng.

An Sơ Ngu nói với vẻ mặt bình tĩnh: "Đêm qua tôi đã nghĩ tới chuyện này rồi.”

Tịch Tranh muốn khen cô một câu đúng là người phụ nữ thông minh, nhưng anh không thể nói ra miệng, anh bỏ đũa xuống và tức giận nói: "Em thật sự không cần tôi giúp đỡ sao?”

An Sơ Ngu trả lời: "Chị Tường sẽ có biện pháp đối phó, anh không cần quan tâm.”

Cô vẫn nói những lời này, vẫn có thái độ từ chối và đẩy người ngoài ra xa ngàn dặm.

Đề nghị ra ngoài leo núi bị từ chối, Tịch Tranh muốn ở nhà với An Sơ Ngu, nhưng cô không quen ban ngày ở chung dưới một mái nhà với anh, cô không thể chấp nhận cách sống chung như vợ chồng được.

Cô lấy lý do dọn dẹp nhà cửa mà vô tình đuổi Tịch Tranh ra ngoài.

Tịch Tranh bất đắc dĩ, đành đến công ty.

An Sơ Ngu không quét dọn vệ sinh, cô nằm trên sô pha như xác chết, ước chừng nửa giờ, cuối cùng vẫn không nhịn được, chạy đến phòng cầm lấy điện thoại di động, bật nguồn.

Lời nói của Tịch Tranh cho cô một suy nghĩ. Chính là có thể tìm người làm chứng cho cô.

An Sơ Ngu lập tức gọi điện thoại cho Chúc Thúy Tây.

"Chị Ngu Ngu, chị ăn sáng chưa? Em chuẩn bị mua và đem đến cho chị."Chúc Thúy Tây đang ở ngoài, đi bộ cũng có thể nghe thấy tiếng giẫm tuyết kẽo kẹt.

"Chị đã ăn rồi." An Sơ Ngu nói: "Em ăn xong tìm giúp chị video đi thảm đỏ tối hôm qua, gửi lên WeChat của chị, chị muốn xem một chút.”

Cô không muốn tự mình đi tìm nội dung liên quan đến đêm từ thiện, sẽ tìm ra những thứ không hay, ảnh hưởng đến tâm tình.

Chúc Thúy Tây: "Được, chị đợi em."

Tuy rằng trong cuộc sống hàng ngày Chúc Thúy Tây hơi ngơ ngác ngốc nghếch, nhưng lại vô cùng tận tâm trong công việc, hơn nữa hiệu quả rất cao. Một vài phút sau, toàn bộ video thảm đỏ đã được gửi đến, từ người đầu tiên đến đến người cuối cùng đều có mặt ở trong đó.

An Sơ Ngu ôm máy tính bảng xem kỹ, trong tất cả các nữ minh tinh cũng chỉ có Chung Lộ Hi mặc váy màu tím nhạt.

Chung Lộ Hi, An Sơ Ngu nghiêng đầu suy tư, cô chưa từng tiếp xúc với người này, chỉ nghe nói về tên của cô ta.

Cô lên mạng tìm kiếm về Chung Lộ Hi, biết được đối phương là thành viên của một nhóm nữ, nửa năm đầu vừa lên hai chương trình tạp kỹ, trong đó có một chương trình tạp kỹ là làm khách mời thường xuyên.

Gần đây, từ ngữ liên quan nhiều nhất chính là tin đồn cô ta sẽ tham gia một bộ phim truyền hình ngôn tình cổ đại nổi tiếng, nhưng bản thân cô ta lại bác bỏ tin đồn và nói chỉ là đi thử vai, có hợp tác hay không còn chưa biết, hy vọng fan không nên tuyên truyền bậy bạ.

An Sơ Ngu xuất phát từ sự tò mò, lại đi kiếm thành viên sản xuất phim kia.

Trong lòng cô có suy nghĩ, cô bèn hỏi bạn tốt trong giới, sau vài lần hỏi thăm thì tìm được phương thức liên lạc của Chung Lộ Hi.

Sau khi do dự trong vài giây, cô gọi điện thoại.

Chung Lộ Hi nhận được cuộc gọi xa lạ, vì để cẩn thận nên cô ta đợi một lúc lâu mới bắt máy: "Alo? Ai vậy?”

"Xin chào, tôi là An Sơ Ngu." An Sơ Ngu cố gắng làm cho giọng nghe không có chút cứng nhắc xấu hổ nhưng vẫn mang theo vẻ lễ phép khách khí.

Người ở đầu bên kia điện thoại run lên một chút: "An, An Sơ Ngu?”

Nghe giọng điệu liền biết cô ta bất ngờ đến mức nào.

An Sơ Ngu càng xác định suy đoán trong lòng, tám mươi phần trăm là Chung Lộ Hi biết mục đích cô tìm cô ta, bởi vậy mới trở nên không được tự nhiên, thậm chí còn đang trốn tránh.

Cô cũng không vòng vo, thẳng thắn nói rõ mục đích gọi cuộc điện thoại này: "Khi tôi và Kiều Lục Phi xảy ra cãi vã, cô đang ở trong toilet.”

An Sơ Ngu dùng câu trần thuật.

Chung Lộ Hi hít sâu một hơi.

Quả nhiên, An Sơ Ngu biết mình lại một lần nữa đánh cược đúng rồi: "Cô cũng thấy chuyện trên mạng rồi đó, bởi vì không có bằng chứng nên hai bên đều cho là mình đúng, cãi nhau rất kịch liệt.” Cô thản nhiên nói ra tình hình khốn đốn hiện tại của mình, không hề cảm thấy mất mặt khi nói những lời này ở trước mặt người xa lạ: "So ra mà nói, tình huống trước mắt đối với tôi vô cùng bất lợi. Cô có đồng ý làm nhân chứng cho tôi không?”

An Sơ Ngu biết rõ Chung Lộ Hi sẽ do dự, cô cũng biết đề nghị này hơi ích kỷ.

Chung Lộ Hi làm nhân chứng cho cô, có nghĩa là cô ta sẽ đắc tội với Kiều Lục Phi.

Bọn họ cùng ở trong một giới, so với việc đắc tội một phương thi ở trung lập hai phương không dính vào bên nào mới là cách ổn thỏa nhất.

Vì vậy, cô không có ý định để Chung Lộ Hi giúp cô không công, cô sẽ trả lại ơn nghĩa này. An Sơ Ngu nói: "Bộ phim cô đang thử vai, ông chủ công ty sản xuất phía sau là bạn cũ của tôi, tôi có thể giới thiệu cô để cô có được vai diễn này.”

Chung Lộ Hi suýt chút nữa đã cắn vào đầu lưỡi: "Cái gì, cái gì?”

"Nữ chính phim 《Linh Lung chi cảnh》 là thù lao của việc cô đã giúp tôi làm nhân chứng." An Sơ Ngu kiên nhẫn nói: "Cô xem như vậy được không? Quyền lựa chọn là của cô, cô không muốn cũng không quan trọng.”

Đầu óc Chung Lộ Hi hơi rối loạn, cô ta cần thời gian để suy nghĩ: "Cô để cho tôi suy nghĩ một chút được không?”

"Dĩ nhiên là được." An Sơ Ngu cười nói.