- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Trách Tôi Diễn Quá Sâu
- Chương 19: Chị Có Thể Gửi Cho Anh Rể Xem
Trách Tôi Diễn Quá Sâu
Chương 19: Chị Có Thể Gửi Cho Anh Rể Xem
Một tuần sau, đạo diễn Phùng Sam gửi đến tin tốt và hẹn người đại diện của An Sơ Ngu bàn chi tiết hợp đồng, nguyên nhân là do nhà đầu tư không hiểu sao lại buông tay và không nhúng tay vào việc chọn diễn viên nữa.
Thẩm Tường hẹn thời gian gặp đối phương rồi vội vàng gọi điện thoại cho An Sơ Ngu giải thích việc này, An Sơ Ngu không hề cảm thấy bất ngờ đối với kết quả này.
Thẩm Tường ở đầu dây bên kia im lặng mấy giây, khi không nhận được phản ứng như dự đoán, cô ấy bèn cười nói: "Em đã biết từ lâu rồi à?”
An Sơ Ngu ngồi xếp bằng trên thảm yoga, trước ngực sau lưng đều toát mồ hôi do vận động, làn da ửng hồng, lúc nói chuyện còn mang theo tiếng thở dốc: "Chị quên em đã bảo rằng em sẽ giải quyết chuyện này rồi à? Hơn nữa chẳng phải chị đã sớm biết chuyện kia của Kiều Lục Phi chỉ là hiểu lầm rồi sao?”
“Chị không nghĩ tới hiệu suất lại nhanh đến như vậy!” Thẩm Tường kích động nói.
"Nhanh sao?" An Sơ Ngu đứng dậy rót một ly nước, cô uống hơn phân nửa ly rồi nói: "Nếu không có Kiều Lục Phi chen ngang thì không chừng lúc này em đã ở đoàn làm phim rồi. Hôm trước khi trò chuyện với đạo diễn Phùng, em mới biết các vai diễn khác trong phim đều đã được quyết định, chỉ thiếu vai nữ chính là chưa quyết định thôi.”
Thẩm Tường nói: "Em còn nói chuyện riêng với đạo diễn Phùng nữa à?”
"Dĩ nhiên."
"Xem ra vai nữ chính của ông ta không phải em thì không được rồi." Trong lòng Thẩm Tường cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, bọn họ lại thắng Kiều Lục Phi, có thể xem là đánh một trận thắng đẹp, cô ấy thật muốn mở party chúc mừng.
"Nếu không có việc gì em cúp máy trước đây, còn một phần tập chưa xong." An Sơ Ngu nói.
An Sơ Ngu rất nghiêm khắc với chính mình về phương diện quản lý vóc dáng, Thẩm Tường chưa từng lo lắng về điều này bao giờ, thậm chí cô ấy còn lên tiếng khuyên cô: "Đừng quá mệt mỏi, nếu đạo diễn Phùng không đưa ra yêu cầu gì với em thì chính là muốn em giữ nguyên ngoại hình bây giờ. À đúng rồi, vài ngày nữa có đêm từ thiện của một tạp chí hàng đầu, em phải tham dự, đừng quên đấy. Tối nay chị sẽ bảo Thúy Tây mang váy qua cho em.”
"Được, em biết rồi."
An Sơ Ngu bỏ điện thoại di động xuống, nhấn nút tạm dừng trên máy tính bảng, sau đó hoàn thành phần động tác cuối cùng theo giáo viên trong video , cô nằm duỗi như cái bánh lớn trên thảm yoga.
Khi cô nhận được kịch bản, chị Tường nói cho cô nghỉ vài ngày, nhưng mấy ngày nay cô cũng không rảnh rỗi, chụp bìa tạp chí, phỏng vấn, quay quảng cáo, không có ngày nào được thả lỏng.
An Trí Hòa không gọi điện thoại cho cô nữa, chắc cũng đoán được cô sẽ không trở về.
An Sơ Ngu nhắm mắt lại, nằm thật lâu trên thảm yoga, lúc sắp ngủ thì chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, đánh thức cô dậy.
Tịch Tranh gọi đến bằng Wechat, An Sơ Ngu giơ cao điện thoại ở trước mặt, cô híp mắt nhìn chằm chằm màn hình một lúc rồi mới bắt máy.
Bệnh cảm của anh đã khỏi, giọng nói êm tai truyền đến: "Buổi tối muốn ăn gì? Tôi sẽ mang đến cho em.”
Một tay An Sơ Ngu đắp lên mặt, nói với giọng điệu lười biếng: "Tuỳ anh.” Sợ anh không biết, cô thêm một câu:”Lượng calo thấp là được. ”
"Em lại muốn gặm rau xanh à? Tôi nói này, thỏ còn ăn phong phú hơn em đấy.” Tịch Tranh đề nghị: "Nếu không thì tôi đi siêu thị mua đồ ăn, buổi tối cải thiện bữa ăn cho em được không?”
An Sơ Ngu đã lâu không ăn đồ nóng xào trong nhà, sắp không nhớ được mùi vị gì rồi. Anh vừa nói như vậy, cô liền bị gợi lên cảm giác thèm thuồng, rất muốn ăn.
Nhưng cô phải kiềm chế, bộ phim mới sắp bắt đầu quay, qua hai ngày nữa còn phải đi thảm đỏ, kích thước lễ phục đều đã định sẵn, không thể sửa lại được, lỡ như chật quá chẳng phải sẽ trở thành chuyện cười sao.
An Sơ Ngu nuốt nước miếng, quyết đoán đuổi người "làm dao động lòng quân" này: "Tôi không ăn, anh cũng đừng tới, cúp máy đây.”
Nói chuyện không hợp ý liền đuổi người ra xa ngàn dặm, Tịch Tranh đã được trải nghiệm nên cũng đã miễn dịch với những lời trái lương tâm của cô từ lâu, anh cũng tự động bỏ qua và nói một cách tự nhiên: "Thỉnh thoảng buông thả một lần thì có vấn đề gì đâu. Con người chỉ sống ngắn ngủi mấy chục năm, nếu ngay cả ăn cơm cũng không thể ăn thoải mái, vậy cuộc đời còn có ý nghĩa gì nữa. Vậy đi, tôi sẽ cố gắng kiểm soát lượng calo, được không?”
Anh đã nói rõ sẽ cố gắng kiểm soát lượng calo, nhưng khi đến nhà An Sơ Ngu, anh lại xách theo hai túi đồ lớn đầy ụ, có mặn có chay, còn có đồ ăn vặt.
An Sơ Ngu tắm rửa xong thay quần áo rộng thùng thình ở nhà, cô ngồi trên sô pha xem TV, trong mắt đều là bóng dáng Tịch Tranh, anh đã đi qua đi lại rất nhiều lần.
Tịch Tranh bước tới và đưa cho cô một chai sữa chua: "Sữa chua lên men, thúc đẩy tiêu hóa, được chứ?”
An Sơ Ngu nhận lấy, thấy anh cởϊ áσ khoác dày, mặc áo sơ mi nhung bên trong, anh xắn cao tay áo và tháo đồng hồ đặt lên bàn trà, một quá trình với những động tác lưu loát khiến người ta cảm thấy thích mắt. Làn da của cánh tay rất trắng, tương phản với tay áo màu đen. Anh trông có vẻ khá gầy gò, nhưng lại có thể nắm bắt những đường nét tuyệt vời trong từng động tác của anh.
An Sơ Ngu bình tĩnh thu tầm mắt, cô mở nắp sữa chua uống một ngụm, sau đó liếʍ vết dính màu trắng ở môi dưới: "Tôi nhận ra bây giờ anh ra vào nhà tôi còn thành thạo hơn cả tôi, có thể nói là đi tới đi lui một cách rất tự nhiên. Anh đã có mật mã thang máy, ngay cả mật khẩu nhà anh cũng biết, tôi nhớ tôi chưa từng nói với anh mà.”
Bình thường cô vào cửa sẽ quét vân tay, anh không có cách nào nhìn thấy quá trình nhấn mật mã, nhưng lúc nãy anh không gõ cửa mà là đi thẳng vào.
Đôi chân dài của Tịch Tranh vòng qua bàn trà, anh khom người xuống, hai tay chống lên lưng ghế sô pha phía sau cô, vây cô ở trong ngực và nở một nụ cười lưu manh: "Sinh nhật của em, thử một lần là ra.”
An Sơ Ngu còn chưa tiếp lời, ngay sau đó anh lại nói: "Có phải em định hỏi sao tôi biết sinh nhật em đúng không? Trên giấy chứng nhận kết hôn có viết.”
An Sơ Ngu không khỏi nhớ lại đoạn thời gian trước cô muốn biết anh bao nhiêu tuổi, sững sờ ngây người không nhớ ra trên giấy đăng ký kết hôn có ngày sinh, sau đó cô cũng lười đi tìm quyển sổ chứng nhận mà không biết mình đã ném đi đâu rồi.
Anh lại nhớ rõ ràng như vậy.
——
Tối ngày 13 tháng 12, An Sơ Ngu trang điểm, lên xe bảo mẫu đến hội trường.
Hằng năm khi đến cuối năm sẽ có rất nhiều lễ trao giải, hai tay cũng không đếm hết được, cũng như đưa tới không ít thư mời nhưng không phải cái nào An Sơ Ngu cũng đi.
Ban tổ chức đêm từ thiện tối nay là một tạp chí đã làm việc với cô rất nhiều lần trong quá khứ, trên lịch trình đã đánh dấu sao nói rằng cô nhất định phải tham dự.
Chúc Thúy Tây ngồi bên cạnh An Sơ Ngu, cô ấy cúi đầu thưởng thức bức ảnh chụp trước khi xuất phát: "Hôm nay chị Ngu Ngu thật xinh đẹp! Chắc chắn sẽ nổi bật nhất trong toàn hội trường!”
Đêm nay An Sơ Ngu mặc một chiếc váy dài màu đỏ, làn váy xẻ tà, kéo dài từ rìa bắp đùi trái đến mắt cá chân phải, mép váy được thêu thêm lông vũ màu vàng. Để phù hợp với màu vàng rực rỡ này, quai váy được làm bằng dây xích vàng. Một nửa phần lưng được để hở, hai sợi dây vàng giống hệt nhau giao nhau qua xương bướm.
So với chiếc váy lễ phục dài chấm đất thì chiếc váy trông nhẹ nhàng hơn rất nhiều, trong sự tao nhã lộ ra vài nét gợi cảm, vừa đủ để thể hiện vẻ đẹp tuyệt vời của cô.
"Đưa chị xem." An Sơ Ngu đưa tay ra.
Chúc Thúy Tây nhanh chóng kéo đến bức đầu tiên rồi đưa điện thoại cho cô: "Tất cả những bức ảnh mà em chụp đều không hề chỉnh sửa, không gắn filter. Chờ nhϊếp ảnh gia của chúng ta chỉnh sửa xong, phòng làm việc sẽ đăng lên Weibo, buổi tối chị nhớ tương tác với fan một chút nha.”
"Không cần em nhắc nhở, chị biết." An Sơ Ngu lướt xuống phía sau: "Chụp cũng không tệ lắm.”
Chúc Thúy Tây ôm mặt nói: “Có cần em gửi cho chị không? Chị có thể gửi cho anh rể xem. Hình ảnh được đăng trên Weibo có ký hiệu, không tiện lưu lại.”
An Sơ Ngu liếc nhìn cô ấy một cái: "Em gọi ai là anh rể đó?”
Chúc Thúy Tây ngơ ngác nói: "Còn có ai nữa?”
Đêm hôm đó khi cô ấy đi đưa lễ phục cho chị Ngu Ngu, thời gian cơm chiều vừa qua không bao lâu, không biết hai vợ chồng bọn họ đang chơi trò gì, lúc cô ấy gõ cửa, là Tịch Tranh tới mở cửa. Hô hấp của người đàn ông rất rối loạn, cổ áo sơ mi lệch sang một bên, lộ ra một nửa xương quai xanh, miệng hồng hào, giống như bôi son môi. Cô ấy lại nhìn An Sơ Ngu trên sô pha, mái tóc dài lộn xộn, đang đưa lưng về phía cô ấy và cài nút áo...
Chúc Thúy Tây chưa từng yêu đương, nhưng trong giây phút đó cô ấy đã hiểu ngay lập tức, cô liền mặt đỏ tai hồng đặt lễ phục xuống rồi rời đi, chưa kịp giúp cô treo lên.
Sau khi đi thang máy xuống lầu, Chúc Thúy Tây suy nghĩ lại, chị Ngu Ngu bây giờ là người đã có chồng, cô ấy không thể bất cứ lúc nào cũng tới cửa quấy rầy cô giống như trước kia nữa.
An Sơ Ngu khép lại tấm chăn ở trên vai, kéo lại suy nghĩ của Chúc Thúy Tây: "Anh ta đã cho em lợi ích gì rồi?”
Chúc Thúy Tây liều mạng lắc đầu: "Em thề, tuyệt đối không có! Chẳng qua em không biết nên gọi anh ấy là gì, em cũng không thể gọi anh Tịch mãi được, cảm thấy không được tự nhiên nên chỉ có thể gọi là anh rể.”
An Sơ Ngu trợn mắt: "Ngày mai chị sẽ bảo chị Tường sa thải em.”
Chúc Thúy Tây biết cô đang nói đùa liền cười hì hì, cô ấy ôm điện thoại lướt Weibo, còn không sợ chết mà hỏi lần: nữa: "Thật sự không cần gửi cho chị sao? Chị có thể giữ nó để làm hình nền cho mình.”
An Sơ Ngu: "Chị không có tự kỷ như vậy.”
Chúc Thúy Tây nhếch miệng lẩm bẩm: "Dùng ảnh của mình làm hình nền cũng không tính là tự kỷ mà. ”
——
An Sơ Ngu hầu như chưa từng thua ai khi đi trên thảm đỏ, cô đi thảm đỏ dưới ánh đèn với vẻ đẹp của mình, dừng lại trước bảng chữ ký, phối hợp chụp ảnh với các nhà truyền thông dưới sân khấu.
“Sơ Ngu, nhìn bên này."
"Vẫy tay một chút được không? Ở đây.”
Chụp ảnh xong, một cô gái lễ phép đưa cho cô bút ký màu vàng, hai tay An Sơ Ngu tiếp nhận, viết tên lên bảng chữ ký có logo của ban tổ chức rồi bước vào nội trường.
Mùa đông của BJ lạnh hơn nhiều so với Hạ Môn,nhiệt độ ban đêm ở ngoài trời trong những ngày gần đây là âm 13 hoặc 14 độ. Lần trải nghiệm thảm đỏ này không thoải mái như lần trước tại giải Kim Kê, suốt quá trình An Sơ Ngu lạnh đến run rẩy, cô còn phải ở trước ống kính lộ ra nụ cười khéo léo.
Vào trong hội trường thì ấm hơn nhiều, An Sơ Ngu tìm được chỗ ngồi xuống và chào hỏi với mấy đồng nghiệp bên cạnh.
Triệu Nhất Trữ cũng ở đây, cô ấy ngồi phía sau, hai người nhìn nhau một cái và mỉm cười với nhau.
Ban tổ chức đã chuẩn bị không ít hoạt động, nhưng nói chung là rất nhàm chán. An Sơ Ngu thừa dịp thời gian nghỉ ngơi giữa chương trình, ánh đèn chung quanh mờ đi, không ai chú ý đến cô liền xách làn váy lặng lẽ rời đi.
Chúc Thúy Tây trốn ở xa để ý tới hướng đi của cô, cô ấy khom lưng xuống tránh né ống kính đang chuyển động ở xung quanh, sau đó đi tới bên cạnh cô hỏi: "Chị Ngu Ngu, chị cần gì sao?”
Bình thường trong trường hợp này, trợ lý sẽ luôn luôn chú ý đến tình hình của nghệ sĩ nhà mình, như đưa một cái gì đó hoặc gọi người trang điểm đến trang điểm lại là chuyện rất phổ biến.
An Sơ Ngu nhỏ tiếng nói: "Chị muốn đi toilet.”
"Em đi với chị."
"Không cần, ca sĩ em thích sắp đến rồi, em cứ ở lại xem đi, chị đi một mình."
An Sơ Ngu cầm túi xách lê và hỏi nhân viên công tác tại hậu trường, cô rẽ trái lượn phải ra khỏi hậu trường rồi mới đi tới toilet. Bên trong rất sạch sẽ, trong không khí phảng phất mùi chanh tươi nhàn nhạt, dường như không có người nào cả.
Cạch một tiếng, một tấm vách ngăn trong đó bị đẩy ra, Kiều Lục Phi bước ra, bên cạnh còn có trợ lý đi theo.
Lễ phục trên người cô ta có kiểu dáng khá phiền toái, từng lớp váy xếp chồng lên nhau giống như một đám mây khói màu hồng, kéo lê trên gạch men rất khó xử lý, vì vậy khi đi vệ sinh cần trợ lý giúp đỡ xách làn váy.
Ngoài mặt An Sơ Ngu tỏ ra bình tĩnh, trong lòng lại thầm nghĩ đúng là oan gia ngõ hẹp.
Kiều Lục Phi thì khác, ánh mắt lộ rõ vẻ oán giận, hận cũ thù mới cộng lại với nhau, cho dù như thế nào cô ta cũng không thể bày ra vẻ mặt tốt.
"An Sơ Ngu, còn chưa chúc mừng cô đã nhận được vai nữ chính trong bộ phim mới của đạo diễn Phùng." Kiều Lục Phi nhìn người phụ nữ ở trong gương, làn da trắng nõn, đôi môi đỏ mọng, búi tóc nửa rũ nửa búi, lớp trang điểm đậm nhưng tuyệt đẹp cũng không thể che giấu được nét khí phái giữa đôi lông mày của cô.
Sao An Sơ Ngu lại không nghe ra giọng điệu châm chọc của cô ta chứ, cô không chịu thua mà trả lời: "Ngày đó cô chúc tôi thử vai thành công, tôi nghĩ chắc là nhờ phúc của cô.”
Kiều Lục Phi giống như pháo đốt bị châm lửa, rầm một tiếng nổ tung.
Đôi giày cao gót giẫm lên nền gạch men kêu cùm cụp, cô ta vài bước đi đến bên cạnh An Sơ Ngu và nói: " Trong lòng cô tự hiểu rõ làm sao cô có thể lấy được vai diễn này. Tôi còn tự hỏi lúc ở Paris cô và Tịch Tranh cư xử kì lạ, hoá ra là cô trèo lên giường của anh ta từ lâu rồi!”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Trách Tôi Diễn Quá Sâu
- Chương 19: Chị Có Thể Gửi Cho Anh Rể Xem