Chương 15: Hoa Hồng

Thẩm Tường: "Để chị xem cô ta có năng lực gì.”

An Sơ Ngu không nhịn được cười: "Chuyện tức giận nhất trên đời này, chắc là người ta đi đâu cũng bị chị đem ra so sánh, chị lại còn không coi cô ta là đối thủ. Kiều Lục Phi mà biết chị ở sau lưng nói cô ta như thế, chắc cô ta sẽ tức chết.”

"Lần trước chuyện giẫm váy chị còn chưa tính sổ với cô ta. Cô ta tốt nhất nên ít chọc vào chị đi."

Hai người vừa nói vừa vào nhà, Giang Quảng Lăng không có ở đây, trong phòng chỉ có Phùng Sam cùng trợ lý của ông, còn có một gương mặt xa lạ, nhìn phong thái trí thức của ông ta, chắc là nhà biên kịch.

An Sơ Ngu đi lên trước chào hỏi từng người.

Phùng Sam nâng cằm lên, chỉ vào chỗ trống đối diện, ý bảo cô ngồi: "Lão Giang cho tôi mượn chỗ, ông ấy nói vì tránh hiềm nghi nên không tham gia buổi thử vai của tôi, trốn ở phía sau cắt phim.”

An Sơ Ngu cười một tiếng, mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng có thể hiểu được cách làm của đạo diễn Giang.

Không cho cô nhiều thời gian chuẩn bị, thử vai liền bắt đầu, đạo diễn Phùng chọn ra một cảnh in trên giấy, đưa cho An Sơ Ngu, để cô thử xem.

Bởi vì ngay từ đầu đạo diễn Phùng đã rất hài lòng với cô nên quá trình thử vai suôn sẻ hơn tưởng tượng.

Thẩm Tường vốn rất lo lắng nhưng sau khi nhận được kết quả thử vai thì cũng an tâm không ít. Liên tục cảm ơn đạo diễn Phùng đã thưởng thức, còn liệt kê một đống ưu điểm của An Sơ Ngu, tin tưởng kế tiếp sẽ hợp tác rất vui vẻ.

Phùng Sam uống một ngụm trà, không lập tức đáp ứng lời của chị.

Thẩm Tường rất giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt, trái tim vừa rơi vào xuống lại đột nhiên treo lên. Chị thăm dò hỏi: "Đạo diễn Phùng, ngài có chỗ nào khó xử sao?”

Phùng Sam chậm rãi đặt tách trà xuống, tay gõ ở mép bàn như đang suy tư cái gì đó, mấy người ở đây đều nín thở chờ, không dám lên tiếng quấy rầy.

Ông đột nhiên quay đầu hỏi biên kịch bên cạnh: "Lão Trịnh, ông nghĩ sao? So sánh với người kia?”

Nhà biên kịch cười: "Trong lòng đạo diễn Phùng đã sớm có người, tôi không có cần đánh giá dư thừa.”

Thẩm Tường nghe xong trong lòng liền đánh trống. Người kia là người nào? Kiều Lục Phi vừa rời đi sao? Làm sao có thể? Kiều Lục Phi đóng phim truyền hình cũng được, nhưng trên màn ảnh rộng thì đoán chừng rất khó. Mặc dù bộ phim thương mại cuối cùng của cô ta có doanh thu phòng vé không tệ, nhưng làm sao đạo diễn Phùng có thể quay một bộ phim vì tiền chứ?

Thẩm Tường đứng ngồi không yên, dứt khoát hỏi: "Đạo diễn Phùng, tôi là người thẳng tính, có chuyện gì ngài cứ nói thẳng đi. Nếu như bên chúng tôi có vấn đề, cũng dễ thương lượng.”

Phùng Sam rót cho An Sơ Ngu một tách trà. Cô thủ sủng nhược kinh, vội vàng dùng hai tay nhận lấy tách trà, liếc mắt nhìn vẻ mặt đạo diễn Phùng, suy đoán: "Phía nhà đầu tư?”

Phùng Sam dừng lại, không ngờ cô nhạy cảm như vậy, vừa đoán liền trúng.

"Trước đây nhà đầu tư chưa từng quản chuyện tôi chọn diễn viên, nhưng tối hôm qua nhà đầu tư lớn nhất là tổng giám đốc Tần tự mình gọi điện thoại cho tôi, tiến cử Kiều Lục Phi." Phùng Sam buông ấm trà xuống, gan bàn tay để ở dưới cằm, ngón tay vuốt chòm râu nhỏ quanh môi, vẻ mặt rất bất đắc dĩ: "Không chỉ tổng giám đốc Tần, mấy vị nhà đầu tư khác cũng tiến cử cô ấy. ”

An Sơ Ngu và Thẩm Tường liếc nhau, bừng tỉnh ra, khó trách Kiều Lục Phi lại tự tin như vậy. Nhà đầu tư thực sự là một ngọn núi không thể lay chuyển.

Phùng Sam dựa vào lưng ghế, ánh mắt bình tĩnh nhìn An Sơ Ngu, không uyển chuyển nói nữa: "Vừa rồi chắc các người cũng đã cham mặt, Kiều Lục Phi cũng tới đây thử vai. Diễn xuất của cô ấy quả thật có chênh lệch với cô, nhưng cũng không phải là một tảng đá, nếu được mãi giũa có thể trở thành viên ngọc thô.”

Trái tim Thẩm Tường vừa rơi xuống, một giây sau muốn dựa vài lí lẽ mà biện luận.

Bàn tay Phùng Sam dựng thẳng lên, ý bảo chị bình tĩnh, lời của ông còn chưa nói hết: "Cá nhân tôi kiên định chọn An Sơ Ngu, nhưng ý kiến bên phía nhà đầu tư tôi không thể hoàn toàn làm như không thấy, nên tôi sẽ tận lực thuyết phục.”

Thẩm Tường nghe vậy, cũng không nhận được bao nhiêu an ủi, lời muốn nói không lên không xuống nghẹn ở ngực, so với nhét một cục bông còn khiến chị khó chịu hơn.

An Sơ Ngu bình tĩnh nói: "Cám ơn đạo diễn Phùng, tôi hiểu rồi.”

Phùng Sam nâng tách trà lên, thổi lá trà nổi trên đó: "Không thất vọng sao?”

"Cũng có."

Trong lòng Phùng Sam có tính toán, nghiêng người nháy mắt với trợ lý. Trợ lý hiểu ý, đi lấy kịch bản tới, đặt ở trên bàn gỗ.

Phùng Sam đẩy kịch bản hoàn chỉnh đến trước mặt An Sơ Ngu.

“Nghe lão Giang nói cô có một khuyết điểm trong diễn xuất?” Nói đến đây, Phùng Sam không khỏi nở nụ cười, lại bắt đầu vuốt râu bên mép miệng: "Trong đó có hai bộ phim cần phải cân nhắc thật kỹ. Đợi lát nữa ký một thỏa thuận bảo mật, kịch bản cô cầm về xem trước, gặp phải chỗ nào không hiểu có thể hỏi. Có tin khác tôi sẽ thông báo cho cô. ”

An Sơ Ngu sờ đến một góc kịch bản, vừa kinh ngạc vừa cảm động: "Đạo diễn Phùng, ngài..."

"Tôi đã nói rồi, cá nhân tôi kiên định chọn cô." Phùng Sam liếc mắt nhìn chuông treo tường, xoa bàn tay: "Thời gian không còn sớm nữa, tôi cũng không mời hai người ăn cơm được. Vì tôi đã hẹn với lão Giang ra ngoài quán nhỏ ăn rồi.”

An Sơ Ngu chân thành nói lời cảm ơn, rồi đứng dậy tạm biệt ông.

——

Thẩm Tường vừa sắp ra khỏi tổ hợp viện, nghĩ đến Kiều Lục Phi liền không cam lòng, gọi An Sơ Ngu đi ỏ phía trước: "Em chờ một chút, chị có mấy câu hỏi đạo diễn Phùng.”

An Sơ Ngu đứng tại chỗ, còn chưa kịp hỏi chị muốn nói gì với Đạo diễn Phùng thì đã thấy chị đi giày cao gót tức giận quay lại.

Xe bảo mẫu đậu bên ngoài con hẻm, không lái vào. Chúc Thúy Tây xuyên qua kính chắn gió nhìn thấy bóng dáng An Sơ Ngu, liền đẩy cửa xe xuống, chạy đến trước mặt cô, tóc mái bị gió thổi loạn. Cô ấy kích động hỏi: "Chị Ngu Ngu, kết quả thử vai thế nào rồi?”

An Sơ Ngu ôm kịch bản, híp mắt đứng ở đầu ngọn gió, lạnh đến run rẩy: "Có thể xem là thắng bảy mươi phần trăm rồi?”

"Hả?" Chúc Thúy Tây sờ sờ tóc mái, chớp chớp đôi mắt to nghi hoặc: "Thắng bảy mươi phần trăm là có ý gì?”

"Nghe không hiểu thì thôi."

“Chị Tường đâu rồi?"

"Có chút việc, trở ra ngay, chúng ta chờ chị ấy ở đây."

Thẩm Tường trở vào nhà, Giang Quảng Lăng vừa vặn từ trong phòng đi ra, đang ngồi nói chuyện phiếm với Phùng Sam. Phùng Sam nhìn thấy chị đi rồi lại trở vào, nghĩ rằng chắc là để quên cái gì đó.

"Đạo diễn Phùng, thứ cho tôi mạo muội, tôi muốn hỏi một chút, ngài có biết nguyên nhân nhà đầu tư chọn Kiều Lục Phi không?" Chị phải hiểu rõ ràng, mới nghĩ biện pháp trị đúng bệnh được.

Đạo diễn Phùng sửng sốt, nhớ lại lời tổng giám đốc Tần nói qua điện thoại: "Tôi thật sự cũng không rõ lắm, chỉ nghe nhà đầu tư nói qua miệng. Kiều Lục Phi tựa như có chút quan hệ với tổng giám đốc Tịch." Ông lắc đầu, giọng nặng nề: "Tôi không thích loại người đứng lên dựa vào quan hệ, nhưng có đôi khi cũng rất bất đắc dĩ.”

Giang Quảng Lăng là đồng nghiệp, đối với việc này có đồng cảm sâu sắc.

Vẻ mặt Thẩm Tường cứng đờ, hỏi một câu, sau đó liền rời đi.

Hoàng hôn ở chân trời bị bóng tối nuốt chửng, trên hoa cỏ dại trong viện không còn ánh hoàng hôn nhu hòa, trở nên cực kỳ bình thường. Cành cây đung đưa trong gió, nhưng những chiếc lá mong manh cũng không rơi xuống.

Thẩm Tường bình tĩnh đi ra cửa tụ họp với các cô, vẻ mặt nhìn không ra manh mối, nhưng An Sơ Ngu ở với chị đã lâu, đoán chừng có thể biết được chị lúc này đang rất tức giận.

An Sơ Ngu: "Chị tìm đạo diễn Phùng để hỏi cái gì?”

Thẩm Tường bảo một lời khó mà nói hết: "Lên xe chị nói với em.”

Đèn neon hai bên đường bị tốc độ xe kéo thành từng đoàn ánh sáng mơ hồ, Thẩm Tường cầm bình giữ nhiệt, rót nước táo vào ly, một hơi uống sạch.

"Đạo diễn Phùng nói với chị là Kiều Lục Phi và tổng giám đốc Tịch có quan hệ không tệ, nhà đầu tư lấy mặt mũi tổng giám đốc Tịch ra." Thẩm Tường nhìn kỹ vẻ mặt An Sơ Ngu, khi cô nghe chữ " tổng giám đốc Tịch", đôi mắt chợt lóe lên.

"Chị nói tổng giám đốc Tịch?"

Trên xe đều là người một nhà, An Sơ Ngu không che giấu cảm xúc khϊếp sợ, ngoài ý muốn, khó hiểu, các loại cảm xúc đan xen trên mặt.

"Lúc chị nghe vậy, phản ứng cũng giống như em. Chị còn cố ý hỏi đạo diễn Phùng, là tổng giám đốc Tịch của Duyệt Đình kia sao? Ông ấy trả lời là đúng." Thẩm Tường giận không chỗ phát tiết, nhíu mày nói: "Nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này là tổng giám đốc Tần, tập đoàn Quảng Hải sau lưng ông ta đang lo không tìm được cơ hội hợp tác với Duyệt Đình, vì thế thuận nước đẩy thuyền, muốn thông qua Kiều Lục Phi để lôi kéo..."

Sắc mặt An Sơ Ngu khó chịu, Thẩm Sắc không tiếp tục nói nữa.

Nhưng có một số lời chị thật sự là không nói sẽ rất khó chịu, trầm mặc một lúc lâu, sau khi hít sâu một hơi, chị tức giận nói: "Vị thái tử gia Duyệt Đình kia rốt cuộc là có ý gì? Ra tay giúp đổi thủ một mất một còn của vợ mình, liên hôn gia tộc cũng không thèm nể mặt mũi vợ mình.”

Thẩm Tường đang tức giận, Chúc Thúy Tây cẩn thận xen vào: "Trong chuyện này có phải có hiểu lầm gì rồi không? Anh Tịch không giống người như vậy, quan hệ giữa anh ta với chị Ngu Ngu rất tốt.”

Thẩm Tường không quản cuộc sống riêng tư của An Sơ Ngu, không dám tin nói: "Phải không?" Khi chị hỏi, còn cố ý nhìn về phía An Sơ Ngu.

An Sơ Ngu không trả lời.

Thẩm Tường không rõ quan hệ vợ chồng bọn họ như thế nào, chỉ nói chuyện hôm nay, chị cảm thấy rất phẫn nộ bất bình: "Kiều Lục Phi thật sự không liên quan gì đến tổng giám đốc Tịch, nhà đầu tư lại lấy mặt mũi lớn như vậy? Đã gọi tới chỗ Đạo diễn Phùng, nếu không phải Đạo diễn Phùng kiên trì, ngay cả cơ hội thử vai của em chắc cũng sẽ không có!”

An Sơ Ngu mở kịch bản đặt ở trên đùi, bắt đầu lật xem từ trang đầu tiên, tỏ ý không tham gia thảo luận chuyện này.

Thẩm Tường còn định biết rõ nguyên nhân sau đó sẽ suy nghĩ đối sách, bây giờ biết người ở phía sau là Tịch Tranh, chị một biện pháp cũng không có.

Lúc chị không còn cách nào khác thì nghe thấy An Sơ Ngu không nóng không lạnh nói: "Chị Tường, chị đừng phát sầu nữa, chuyện này giao cho em, tối này sẽ có câu trả lời chắc chắn cho chị.”

"Em sẽ làm gì?"

Tầm mắt An Sơ Ngu không rời khỏi kịch bản, đọc kỹ từng câu từng chữ, lời nói lại không chút để ý: "Oan có đầu nợ có chủ, đương nhiên là ai gây chuyện thì tìm người đó tính sổ.”

Thẩm Tường kinh ngạc: "Em muốn tìm Tịch Tranh tính sổ sao? Em định làm gì?”

An Sơ Ngu ngước mắt nhìn cô: "Em có thể không trả lời không?”

Hai tay Thẩm Tường khoanh ngực dựa vào lưng ghế, hít vào thở ra, ám chỉ mình muốn bình tâm lại: "Được, em nói em sẽ giải quyết vậy thì giao cho em. " Chị tự trêu chọc mình: "Từ khi biết thân phận của em, chị đã cảm thấy người quản lý như chị thật có chút dư thừa.”

An Sơ Ngu lắc đầu: "Chị Tường nói đùa rồi.”

Xe chạy trên đường gần một tiếng, cuối cùng cũng đến khu chung cư An Sơ Ngu ở.

Thẩm Tường ngồi trong xe, tay bám vào cửa xe nói: "Chị sẽ không đi cùng em vào, cho em nghỉ vài ngày lấy lại tinh thần. Nhớ nghiêm túc nghiên cứu kịch bản, đừng để đạo diễn Phùng thất vọng.”

An Sơ Ngu vâng một tiếng rồi đeo khẩu trang, khép vạt áo đi vào.

Còn chưa đi vào thang máy, cô đã nghe thấy có người gọi tên cô, quay đầu lại thấy trong lòng cậu thiếu niên trẻ ôm một bó hoa hồng, đang nói chuyện với quản lý dưới lầu.

"Đó có phải là đơn đặt hàng của tôi không? Đưa nó cho tôi. "An Sơ Ngu đi qua, cắt đứt đối thoại của hai người.

Người quản lý nhận ra dù cô đeo khẩu trang, mỉm cười và nói: "Cô An, là hoa của cô. Tôi đang chuẩn bị đăng ký với cậu ta thì vừa khéo cô về.”

Cậu thiếu niên đối chiếu thông tin xong liền đưa hoa cho An Sơ Ngu.

An Sơ Ngu ôm bó hoa hồng kia đi vào thang máy, cho rằng là bạn bè nào đưa tới, cầm tấm thiệp trong hoa lên nhìn thấy là tên Tịch Tranh, vẻ mặt của cô thoáng chốc ngưng đọng lại.