An Sơ Ngu ngủ không yên, có lẽ do buổi sáng và buổi tối đều suy nghĩ đến bộ phim kia, hao phí quá nhiều tinh thần, sau khi chìm vào giấc ngủ còn mơ thấy đang đóng phim.
Cảnh tượng xung quanh cô không thể không quen thuộc hơn, căn phòng tối tăm, bàn trang điểm cổ xưa. Cô mặc váy thắt lưng màu đen ngồi trên bàn trang điểm, cả người đắm chìm trong bộ phim, nâng mặt nam chính lên, hốc mắt đỏ bừng nói với anh về tình yêu thầm kín của mình.
Nam diễn viên ôm cô hôn, không nói một lời nào.
Cô nhắm mắt rồi lại mở ra, hình ảnh vừa chuyển, nam chính diễn với cô không phải là thầy Quý, mà là Tịch Tranh với đôi mắt đen thâm tình dịu dàng nhìn cô.
Họ chuyển từ bàn trang điểm lên giường...
An Sơ Ngu bị chuông báo đánh thức.
Trong chăn có mùi xa lạ, cô mơ màng mở mắt ra, nhớ lại tối hôm qua, Tịch Tranh ở lại chỗ này. Anh sử dụng sữa tắm của cô, nhưng mùi hương không giống cô.
Người bên cạnh đã không còn nữa, An Sơ Ngu cầm lấy điện thoại di động xem thời gian, chưa tới tám giờ, cô nghĩ cô sẽ không ngủ được bao lâu nhưng trên thực tế đã ngủ cả đêm.
An Sơ Ngu rời giường rửa mặt xong thì đi ra khỏi phòng, chợt nghe thấy trong phòng bếp có động tĩnh.
"Chúc Thúy Tây, không phải em nói gần tối mới tới sao..."
Cô đi qua mới nhìn thấy người trong phòng bếp là Tịch Tranh đang xóc chảo, trên người anh là áo hoodie ngủ tối hôm qua, khăn tắm phía dưới đổi thành quần tây.
Tịch Tranh không quay đầu lại, chỉ nói trong tiếng chiên dầu: "Nhà em là nhà mới à? Không có cái gì trong tủ lạnh, hộp sữa duy nhất cũng hết hạn.”
Anh lục lọi trong nhà bếp và chỉ tìm thấy một nửa túi bột mì với một chai dầu hành.
An Sơ Ngu đi vào phòng bếp với vẻ mặt quái dị, không ngờ Tịch Tranh vẫn còn ở đây.
Tịch Tranh quay đầu, An Sơ Ngu đối diện với tầm mắt của anh liền không nhịn được nhớ đến cảnh tượng trong mộng, biểu tình càng trở nên kỳ quái: "Anh đang làm cái gì vậy?”
"Chỉ là làm bánh kếp ăn sáng bình thường thôi." Anh đặt bánh trước mặt An Sơ Ngu.
*烙饼(Laobing): là một loại bánh mì dẹt không men phổ biến ở các vùng phía bắc Trung Quốc, bao gồm cả Bắc Kinh. Nó đôi khi được gọi là một bánh kếp Trung Quốc. Laobing có thể có kích thước của một chiếc bánh pizza lớn, dày khoảng một cm, và có kết cấu nhão và dai.
An Sơ Ngu có chút đói bụng, gần tối mới quay lại cảnh quay đó, bây giờ ăn chút lượng calo đến buổi chiều chắc cũng tiêu hóa hết, huống hồ lát nữa cô còn phải đến phòng gym.
"Cám ơn." An Sơ Ngu bưng đĩa ra phòng ăn.
Cô cắn một miếng bánh mì vẻ ngoài có chút khó coi nhưng hương vị lại ngon không tưởng, bên trong quấn hành lá, nhai cảm thấy rất thơm.
Tịch Tranh bưng một cái bánh khác tới, rồi rót cho cô một ly nước: "Em nên may mắn vì tôi tìm ra một chai dầu hành chưa hết hạn trong tủ.”
An Sơ Ngu gật đầu: "Hẳn là trợ lý của tôi mua.”
Tịch Tranh nhướng mày, hỏi cô: "Hương vị thế nào?”
"Cũng không tệ lắm."
Tịch Tranh mất tự nhiên cười: "Chỉ là cũng không tệ lắm sao? Kỹ thuật bánh kếp của tôi ngay cả mẹ tôi cũng tự thẹn không bằng. Bình thường tôi không thể hiện tay nghề trước mặt người ngoài đâu.”
An Sơ Ngu lau dầu trên môi, giả vờ suy nghĩ: "Vậy anh muốn tôi khen thế nào? Ừm, anh làm bánh rất giỏi, là Võ Đại Lang chuyển thế. Như vậy sao?”
Tịch Tranh không nói gì, chỉ muốn nhét bánh vào miệng cô để cô câm miệng.
An Sơ Ngu bị vẻ mặt ăn quả đắng của anh chọc cười.
Tịch Tranh nhìn thấy cô nở nụ cười vui vẻ, bỗng nhiên không còn tức giận nữa, chỉ cảm thấy trái tim giống như một quả bóng bay thổi đầy hơi, theo gió thổi lên.
Nhưng anh không có nhiều thời gian ở với cô, hôm nay là thứ Hai, anh còn phải đến công ty để họp. Bây giờ đi chắc chắn đã muộn rồi.
Tịch Tranh ăn sáng xong, mượn bàn ủi trong nhà An Sơ Ngu, ủi phẳng áo sơ mi đã giặt sạch sấy khô, rồi thay đồ, khôi phục lại bộ dạng âu phục giày da anh tuấn.
Sửa xoạn xong, anh lấy áo khoác mắc trên khuỷu tay, chuẩn bị rời đi. An Sơ Ngu đang xem điện thoại di động, không chú ý tới anh.
Tịch Tranh mở cửa lớn, quay đầu nhìn cô một cái, có chút bất đắc dĩ gọi tên cô: "An Sơ Ngu, lại đây một chút. ”
An Sơ Ngu đang nói chuyện với đạo diễn về buổi chiều quay phim, không tình nguyện buông điện thoại xuống, đi dép lê lẹt xét đến chỗ huyền quan: "Sao..."
Môi vừa mở ra, một tay Tịch Tranh đã giữ chặt ót cô, kéo vào trong ngực, cúi đầu hôn lên môi cô, vô cùng hung mãnh, như gió thổi mạnh, làm cho người ta không thở nổi.
An Sơ Ngu một giây trước còn đang suy nghĩ đến chuyện quay phim, lúc anh hôn lên môi, cô căn bản không kịp phản ứng.
Cả người cô đều bị bịt kín, bàn tay đặt lên vai Tịch Tranh, còn chưa dùng sức đẩy anh đã chủ động buông ra, tiếng thở dốc nặng nề cùng với lời nói của anh lướt qua bên tai cô: "Nếu nhớ tôi có thể gọi video cho tôi. Chúng ta là vợ chồng, lúc em cần tôi sẽ không rời đi.”
Đầu óc An Sơ Ngu choáng váng, một lúc lâu sau vẫn không hiểu anh đang nói cái gì.
Cuối cùng Tịch Tranh sờ tóc cô, sửa sang lại vạt áo, vừa ra khỏi cửa thì liền nhìn thấy ở góc tường có một bóng dáng nhỏ gầy đang trốn, che mặt úp vào tường.
Tịch Tranh giật mình ngây ngẩn cả người.
Chúc Thúy Tây thấy trốn không thoát, đành phải bước tùng bước đến trước mặt anh, lắp bắp chào: "Xin…xin chào anh Tịch, tôi là trợ lý của Ngu Ngu.”
Tịch Tranh mỉm cười: "Xin chào. ”
Chúc Thúy Tây vừa nhìn vào ánh mắt An Sơ Ngu ở cạnh cửa thì liền vội vàng né tránh, làm bộ nhìn trần nhà.
Tịch Tranh nhịn cười, quay đầu vẫy tay với An Sơ Ngu, rồi lướt qua Chúc Thúy Tây, ấn nút thang máy. Thang máy vừa vặn dừng ở tầng này, cửa mở ra, anh bước vào.
Hai bên gò má Chúc Thúy Tây đỏ lên, giống như treo hai quả táo đỏ, trước khi An Sơ Ngu mở miệng hỏi, lập tức nhận sai trước: "Thực xin lỗi, chị Ngu Ngu, không phải em cố ý muốn nhìn trộm đâu. Em đi ra khỏi thang máy, đi vài bước thì đã…nhìn thấy rồi.”
An Sơ Ngu khoanh tay dựa vào khung cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm cô ấy.
Chúc Thúy Tây lập tức ý thức được mình nói sai, trên mặt hiện lên một tia ảo não. Cô ấy thật ngốc, phải nói là "Em không thấy gì cả."
"Sao em lại tới đây, không phải nói gần tối mới đến đón sao?" An Sơ Ngu buông tha cô ấy.
Chúc Thúy Tây lắc đồ trong tay: "Tối hôm qua chị gọi điện thoại cho em, em sợ chị có chuyện gì nên tới sớm, thuận tiện mang bữa sáng cho chị luôn.”
An Sơ Ngu nói: "Chị đã ăn rồi, em ăn đi.”
"À, dạ." Chúc Thúy Tây chớp mắt nhìn trộm cô: "Chị, chị và chồng chị..."
An Sơ Ngu véo khuôn mặt tròn trịa của cô ấy, uy hϊếp nói: "Cái gì cũng đừng hỏi, bằng không thời gian làm việc của em ở chỗ chị sẽ không quá nửa năm.”
Chúc Thúy Tây lập tức ngậm chặt miệng. Mấy tháng trước, công ty tuyển trợ lý mới, cô thông qua bằng nỗ lực, cạnh trnh mới đến được bên cạnh An Sơ Ngu. Cơ hội hiếm có như vậy, cô phải biết quý trọng.
Nhưng tối hôm qua chị Ngu Ngu gọi điện thoại hỏi chăn dự phòng của chị ấy ở đâu, thật sự rất khó làm cho não bổ người ta không nghĩ tới vài hình ảnh không trong sáng.
——
Chúc Thúy Tây cảm thấy quan hệ giữa An Sơ Ngu và chồng cô không kém như cô đã nói lúc trước, cái gì mà liên hôn gia tộc, không có nền tảng tình cảm, có thể sẽ ly hôn rất nhanh…
Quan hệ giữa bọn họ tốt như vậy, lần trước ở Paris còn qua đêm với nhau, lần này lại...
Chúc Thúy Tây biết, An Sơ Ngu đã nghe theo đề nghị của mình, tìm anh Tịch tới hỗ trợ diễn xuất, hai người đối mặt nhau liền thuận lý thành chương tiến thêm một bước.
Diễn cảnh triền miên ái muội này, đàn ông bình thường đều khó kiềm chế được.
Chúc Thúy Tây ở cửa không chỉ nhìn thấy hình ảnh bọn họ hôn môi, còn nghe anh Tịch nói với An Sơ Ngu: Chúng ta là vợ chồng, khi em cần tôi, tôi sẽ không rời đi.
Lời nói thâm tình chân thành như vậy, phụ nữ bình thường rất dễ động tâm.
Cho nên, hai người này rõ ràng là tình chàng ý thϊếp!
Chúc Thúy Tây có quá nhiều vấn đề muốn hỏi An Sơ Ngu, nhưng nhớ đến lời cảnh cáo, đành phải thu hồi lòng hiếu kỳ, chỉ nói với cô: "Lần trước em không nhìn kỹ, chỉ nhớ rõ ánh mắt anh Tịch rất đẹp, lần này quan sát gần, chị Ngu Ngu, chồng chị thật sự rất đẹp trai! Ngũ quan hoàn mỹ, tỷ lệ vóc dáng cũng hoàn mỹ, không thua kém ngôi sao nam trong giới.”
An Sơ Ngu nhìn cô ấy, dáng vẻ không nói lời nào rất hù dọa người khác.
Chúc Thúy Tây bĩu môi: "Em sai rồi, em không nói nữa.”
An Sơ Ngu lấy tay gãi tóc, tâm tình buồn bực. Cô chưa kịp chuẩn bị đã bị Tịch Tranh kéo hôn đến đầu óc choáng váng, đúng là gặp quỷ mà.
Trở về phòng thay một bộ quần áo thể thao, cô nhắn trên WeChat nói người hướng dẫn cá nhân chờ một lát, sau đó thì phát hiện tên Tịch Tranh xuất hiện trong danh sách tin nhắn.
Cô có bị mất trí nhớ không? Cô chấp nhận kết bạn khi nào chứ?
An Sơ Ngu bấm vào, không có lịch sử trò chuyện, chỉ có tin nhắn hệ thống nhắc nhở đã chấp nhận.
Nhìn thời gian hiển thị trên cùng là rạng sáng hôm qua, lúc cô đang ngủ.
An Sơ Ngu có chút tức giận, gửi một dấu chấm hỏi qua.
Tịch Tranh không trả lời, có thể là đang bận.
An Sơ Ngu tức giận gửi thêm nhiều dấu chấm hỏi.
Đến phòng gym tập hơn một tiếng đồng hồ, lúc nghỉ ngơi giữa chừng thì nhận được tin trả lời của Tịch Tranh: "Tôi không nhìn những thứ khác trong điện thoại di động của em, chỉ có nhấn chấp nhận kết bạn thôi.”
An Sơ Ngu: "Làm sao anh mở khóa được?”
Tịch Tranh: "Vân tay.”
An Sơ Ngu: "..."
Tịch Tranh không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này với cô, sợ chọc cô không vui: "Buổi tối có thời gian không? Đưa em đi ăn tối.”
An Sơ Ngu: "Không có, phải quay phim. ”
——
Hơn bốn giờ chiều, trời mùa đông đã có chút tối, bóng cây ở hai bên đường đang lay động, một chiếc xe bảo mẫu xuyên qua dòng xe cộ.
Khi đến ngôi nhà cũ cũng gần đã năm giờ, đây là ngôi nhà cho thuê để quay phim. May mắn đóng máy chưa được mấy ngày, chưa hết thời hạn thuê nhà, còn có thể quay lại.
Đến trường quay, còn có cả đạo diễn, nhϊếp ảnh gia, thợ chiếu sáng đã làm việc cùng nhau trong suốt nhiều tháng.
Giang Quảng Lăng ngồi trên ghế lật kịch bản, nghe trợ lý nói An Sơ Ngu đã tới, ông cuộn kịch bản ngẩng đầu cười với cô: "Còn chưa chúc mừng cô đạt được giải Kim Kê. Cô diễn trong phim 《 đông thiền 》 rất tuyệt vời và xứng đáng có một giải thưởng ảnh hậu.”
An Sơ Ngu ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh ông: "Tôi đang định nói đạo diễn Giang đúng là nhà tiên tri, trước khi đi lễ trao giải, có phải ông đã chúc tôi nhận được giải thưởng không?”
Giang Quảng Lăng cười ha ha, chỉ cô, nói cô là một người rất thú vị.
An Sơ Ngu ngồi một lát rồi đứng dậy đi thay quần áo, sau khi đi ra, chuyên gia trang điểm liền bước tới tạo hình. Giang Quảng Lăng cầm tấm ảnh tới, đưa cho chuyên gia trang điểm: "Tạo hình phải phù hợp với cái này, đừng để lúc quay lộ ra máy quay phim. ”
Chuyên gia trang điểm dán ảnh lên vị trí dễ thấy, rồi đáp lại: "Vâng, đạo diễn Giang.”
An Sơ Ngu nhìn chung quanh: "Thầy Quý còn chưa tới sao?”
Giang Quảng Lăng nhìn đồng hồ: "Chắc cũng sắp đến rồi.”
Vừa dứt lời, phía sau truyền đến tiếng bước chân, Giang Quảng Lăng quay đầu lại, một thân ảnh cao lớn tiến vào tầm mắt. Giang Quảng Lăng cười nói: "Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.”
Quý Dư Đường mặc áo khoác màu cà ri đậm, hai tay bỏ vào túi, lông mày cau lại, trên sống mũi là một cặp kính, trông như thầy dạy học ngày xưa.
Theo sau anh ta là trợ lý, trên vai ướt mưa, oán giận nói: "Thời tiết quỷ quái này, gần tháng mười hai rồi, đã không có tuyết mà còn mưa.”
Giang Quảng Lăng vỗ tay, ý bảo mọi người bắt đầu công việc: "Mọi người đều đã đến đông đủ, chúng ta mau bắt đầu công việc. Vừa lúc trời mưa, phía sau bàn trang điểm là cửa sổ thủy tinh, nước mưa rơi trên đó, cảnh càng đẹp hơn.”
Quý Dư Đường chào hỏi đạo diễn Giang rồi cũng đi thay quần áo trang điểm.
Giang Quảng Lăng phân phó xong, đứng bên cạnh An Sơ Ngu, nhìn cô trong gương: "Trang điểm xong, cô có thể thử diễn trước không? Tôi sợ cô sẽ không thích nghi được.”
Ánh mắt An Sơ Ngu kiên định: "Không cần đâu đạo diễn Giang, tôi có thể.”