Thiên Đạo viện giáo dụ, hay là cao thủ của Tông Tự sở, đứng ở bốn phía thạch đài, đem Lạc Lạc vây vào giữa, bất cứ một người nào, cũng có thể dễ dàng chế phục nàng, vấn đề là ở, nàng đứng trước mặt Thiên Hải Nha Nhi, chỉ cách mấy xích, tiểu quyền nắm chặc, có phong lôi ẩn trong đó.
Chỉ cần nàng vung quyền, Thiên Hải Nha Nhi sẽ chết, hoặc bị phế đi.
Thiên Đạo viện giáo dụ cùng các cao thủ của Tông Tự sở sắc mặt rất nghiêm trọng, không dám tiến lên một bước, nhưng cũng không thối lui, vẫn duy trì cục diện trước mặt, hy vọng có thể kinh sợ được nàng, bọn họ cho rằng theo thời gian trôi qua, Lạc Lạc từ trạng thái chiến đấu thoát ra, tất nhiên sẽ tĩnh táo hơn nhiều.
Không gian an tĩnh, không người nào nguyện ý nói chuyện kí©h thí©ɧ đến tiểu cô nương này, không người nào nguyện ý thấy hình ảnh máu tanh hơn xuất hiện.
Thiên Hải Nha Nhi chính mình lại không cảm nhận được điều đó, hắn nhìn Lạc Lạc, ho ra máu, mang theo âm điệu khóc lóc nói: "Đừng có gϊếŧ ta... Van cầu ngươi... Đừng có gϊếŧ ta, ta thật rất sợ, rất sợ... Ha ha ha ha!"
Thanh âm cầu xin đáng thương bỗng nhiên biến thành tiếng cười cuồng vọng!
Khuôn mặt là máu nam đồng, vẻ mặt dị thường thô bạo, lộ ra vẻ dữ tợn, hắn tàn bạo quan sát Lạc Lạc, quát: "Ngươi cho rằng ta thật sự sợ ngươi sao! Ta chỉ trêu chọc ngươi thôi! Bởi vì ngươi xong đời! Quốc Giáo học viện cũng xong đời rồi! Xem xem mấy lão gia hỏa đáng xấu hổ kia kìa, bọn họ đầy bụng bẩn thỉu, bất kể là ta đem ngươi đánh thành tàn phế, hay là giống như bây giờ, các ngươi đều xong rồi! Bởi vì không người nào có thể đối với ta như vậy!"
Thiên Đạo viện giáo dụ sắc mặt trở nên có chút khó coi.
Lạc Lạc khẽ cau mày, đem quả đấm giơ cao hơn chút ít, ánh sáng sáng ngời vây quanh ngón tay, rất đẹp, cũng rất kinh khủng.
Thiên Hải Nha Nhi vẻ mặt đột biến, vội vàng kêu lên, hai chân loạn đạp, vẻ mặt điên cuồng chí cực, tựa như hài tử bị cướp đi bình sữa!
"Ngươi muốn làm gì! Chẳng lẽ ngươi thật sự dám ra tay ư! Thánh Hậu nương nương là cô nãi nãi của ta! Trên đại lục này có ai dám ra tay với ta!"
Không gian tĩnh mịch, tất cả mọi người đều biết Tông Tự sở tiểu quái vật nói thật, đừng bảo trong truyền thuyết hắn là đệ tử của Giáo Hoàng đại nhân, chỉ riêng hắn có một vị cô nãi nãi như vậy, như vậy đã không có người nào có thể làm khó hắn, nghĩ tới sau có thể sẽ gặp phải điên cuồng trả thù, ánh mắt mọi người nhìn về Lạc Lạc trở nên có chút thương hại cùng đồng tình.
Bị các tiền bối cường giả vây quanh, bị nam đồng ghê tởm này uy hϊếp, kế tiếp Lạc Lạc sẽ làm thế nào?
Nàng nhìn về dưới góc, nhìn về thiếu niên kia.
Đây là hành động hoặc là nói thói quen trong vô thức của nàng, nàng không cần thiết cần ý kiến của Trần Trường Sinh, nhưng nàng cảm giác mình nên nghe theo ý kiến của Trần Trường Sinh.
Ánh mắt của mọi người cũng theo nàng nhìn vào trong góc, nhìn Trần Trường Sinh.
...
...
Tâm tình Trần Trường Sinh lúc này rất phức tạp.
Hắn cũng không ngờ tới, cũng chưa nói tới vui mừng, những ngày qua ở Quốc Giáo học viện chỉ điểm Lạc Lạc tu hành, hắn biết rõ Tông Tự sở tiểu quái vật mặc dù cường đại, nhưng không thể nào là đối thủ của Lạc Lạc, nếu không lúc trước hắn nhất định sẽ ngăn cản Lạc Lạc đi lên thạch đài, nhưng hắn không ngờ tên Tông Tự sở tiểu quái vật ngu xuẩn như thế, lại dám cùng Lạc Lạc trực tiếp so đấu chân nguyên cường độ, cuối cùng bại thê thảm như thế, thế cho nên hiện tại cần Lạc Lạc tới đưa la lựa chọn cực khó khăn này.
Hắn biết Lạc Lạc muốn lựa chọn điều gì, bởi vì vài ngày trước ở ven hồ trong mắt Lạc Lạc có một hạt cát, tiểu cô nương dùng suốt nửa ngày, đem hạt cát lấy ra mới bằng lòng theo hắn tiếp tục học tập, cuối cùng nàng thành công, nàng đỏ hồng mắt cao hứng ở bên hồ càng không ngừng chạy loạn.
Hắn biết tại sao Lạc Lạc do dự, tại sao phải nhìn chính mình, bởi vì nàng lo lắng có thể cho hắn cùng Quốc Giáo học viện gây ra phiền toái hay không, hơn nữa nàng theo thói quen làm việc gì cũng muốn hỏi ý kiến hắn, vô luận hắn chọn lựa ra sao cũng sẽ làm theo.
Tông Tự sở tiểu quái vật là do Lạc Lạc đánh bại, Lạc Lạc đang trưng cầu ý kiến của mình, Trần Trường Sinh xác nhận hai chuyện này xong, liền biết mình nên lựa chọn thế nào —— hắn quyết định rất trực tiếp đưa ra ý kiến của bản thân, dựa theo lựa chọn mà Lạc Lạc ban đầu suy nghĩ.
Như vậy rất tốt. Trần Trường Sinh nghĩ thầm, việc này để cho chính mình gánh vác, hắn đứng dậy nhìn Thiên Đạo viện giáo dụ trên đài cùng bốn phía mọi người nín thở chờ đợi, trầm mặc một lát, nói: "Mới vừa rồi hắn nói muốn phế Đường Tam Thập Lục."
Thanh âm của hắn hơi khô sáp, giọng nói có chút dừng lại, lộ vẻ rất ngốc, không phải vì sợ, mà là bởi vì hắn không quen nói chuyện trước mặt nhiều người. Nói thật, Thanh Đằng yến hôm nay, nhìn thấy nhiều người như vậy, đối với hắn mà nói tuyệt đối là lần đầu tiên trong cuộc đời.
Hơn nữa hắn quen quyết định dứt khoát, nhưng không am hiểu nói lời dứt khoát.
Hắn suy nghĩ một lát, lý do này hẳn là nguyên vẹn, nói: "Đường Tam Thập Lục là bằng hữu của ta, cho nên..."
...
...
Lạc Lạc đã hiểu ý tứ của hắn, sau đó bỗng nhiên hiểu được mình đã sai rồi —— lúc trước chính mình không nên nhìn tiên sinh, cái nhìn kia tuy là thói quen, là tôn trọng, nhưng chẳng khác gì đem quyền lựa chọn cùng với sau đó trách nhiệm cần gánh chịu, cũng đẩy cho tiên sinh, đây quả thật là chuyện không đúng.
Nàng thu hồi ánh mắt, nhìn Thiên Hải Nha Nhi trước mặt.
Lúc này, Trần Trường Sinh đã nói đến câu kia, Đường Tam Thập Lục là bằng hữu của ta.
Thiên Hải Nha Nhi thấy ánh mắt của nàng, đã hiểu ý của nàng, sắc mặt chợt trở nên cực độ tái nhợt, ánh mắt trở nên cực độ ngơ ngẩn, không rõ tại sao như vậy, sau đó sợ hãi bất an hét lên: "Mau tới cứu ta!"
Hắn thét rất chói tai, đã làm át đi đoạn sau hai chữ cho nên của Trần Trường Sinh.
Nhưng không thể che được quyền phong kinh khủng cùng với âm thanh tia chớp rung động.
Huyết mạch của Lạc Lạc cao quý mà bá đạo, làm cho nàng chán ghét những sinh mệnh nhát gan.
Nghe tiếng kêu cứu hoảng loạn của Thiên Hải Nha Nhi, hai hàng lông mày nàng vén lên , tròng mắt trở nên dị thường sáng ngời.
Một đạo tàn ảnh, như hổ non vượt qua vực sâu!
Quả đấm của nàng rơi vào ngực Thiên Hải Nha Nhi!
Ba một tiếng vang nhỏ, tiếng thét chói tai của Thiên Hải Nha Nhi đột nhiên đứt đoạn!
Một lát sau, tĩnh lặng chợt bị đánh phá, trong tràng vang lên vô số kinh hô cùng kêu to.
Thiên Hải Nha Nhi ngất trong vũng máu, xương sườn vỡ vụn, kinh mạch đứt đoạn, đã bị phế đi.
Lạc Lạc thu hồi quả đấm, cuồng phong vây quanh thân thể kiều tiểu của nàng gào thét mà lên.
Vù vù rung động!
Sợi tóc màu đen ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp xẹt qua, như cành liễu bay trong gió.
Không phải cành liễu, là thảo ngân.
Nàng nhìn vẻ mặt đám người chung quanh yên lặng run sợ.
Phảng phất đứng trong cuồng phong tây bắc, trong đám cỏ dại bao phủ, thời khắc chờ thời cơ một kích gϊếŧ chết.
Một cỗ uy thế khó có thể nói rõ, tự nhiên mà sinh.
...
...
Yên lặng như tờ, mọi người chấn động vô cùng nhìn trên đài.
Tiểu cô nương kia... thật sự phế đi Thiên Hải Nha Nhi! Nàng biết Thiên Hải Nha Nhi là ai chứ? Nàng biết mình đang làm chuyện gì sao?
Trần Trường Sinh rất muốn nói cho toàn thế giới, là ta bảo nàng xuất thủ, nhưng lúc này ánh mắt toàn thế giới, cũng nhìn chăm chú Lạc Lạc, không có ai nhìn hắn. Tỷ như Trang Hoán Vũ, hắn hiện tại trong tầm mắt chỉ có thân ảnh kiều tiểu của Lạc Lạc, trong lòng hắn sinh ra vô hạn thưởng thức cùng khuynh mộ.
Ánh sáng khẽ đung đưa, Thiên Đạo viện giáo dụ cùng mấy tên cường giả Tông Tự sở, vội vàng lướt tới trước mặt Thiên Hải Nha Nhi, dò mạch xét tức, xác nhận hắn còn sống, nhưng... Kinh mạch vỡ vụn, đã phế đến không thể phế, cuối cùng cả đời đều không thể nữa tu hành. Người của Tông Tự sở dùng tốc độ nhanh nhất đem Thiên Hải Nha Nhi ôm xuống thạch đài, sau đó mang đến hoàng cung, chỉ hy vọng cung phụng hoặc là thái y trong cung, có thể giữ lại hy vọng cuối cùng, thật sự không được, nói không chừng thật muốn kinh động tớiThánh Hậu nương nương.
Tông Tự sở chủ giáo cùng các giáo tập cũng rời đi, trước khi rời đi nhìn Thiên Đạo viện giáo dụ một cái, biểu đạt ý tứ rất rõ ràng, chuyện này là ngươi gạt Tông Tự sở, là ngươi lợi dụng Thiên Hải Nha Nhi, như vậy ngươi nhất định phải có câu trả lời rõ ràng.
Thiên Đạo viện giáo dụ nhìn Lạc Lạc, mặt lạnh như sương, thanh âm như mũi đao đâm người: "Hạ thủ tàn nhẫn như thế, tiểu cô nương nhà ngươi thật sự máu lạnh tới cực điểm."
Lạc Lạc nghĩ thầm lúc trước Thiên Hải Nha Nhi đem Hiên Viên Phá đánh trọng thương tàn phế, hắn là Thiên Đạo viện giáo dụ nói như thế nào? Nàng nhớ ra rồi. Lúc ấy Thiên Đạo viện giáo dụ nói Thiên Hải Nha Nhi hạ thủ quá nặng, Thiên Hải Nha Nhi nói mình đáp ứng sẽ không gϊếŧ Hiên Viên Phá, lại không nói sẽ không phế Hiên Viên Phá.
"Ta không có đáp ứng ngươi là không gϊếŧ hắn, huống chi ta chỉ phế hắn thôi."
Lạc Lạc cảm giác mình làm rất đúng đạo lý, lẽ thẳng khí hùng xoay người đi xuống dưới đài.
Thiên Đạo viện giáo dụ ngây người, nhớ tới chính mình lúc trước cùng Thiên Hải Nha Nhi đối thoại, cho là Lạc Lạc cố ý châm chọc chính mình, không khỏi càng thêm tức giận, râu dài ở trong gió đêm cấp tốc phất phơ, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, lớn tiếng quát lên: "Ngươi nghĩ đi như vậy sao!"
Lạc Lạc dừng bước lại.
Thiên Đạo viện giáo dụ nhìn bóng lưng của nàng, không có chút tâm tình nói: "Ta không không cần biết ngươi có lai lịch thế nào, chân chính sư môn là ai, nhưng ngươi phải rõ ràng, nơi này là Đại Chu kinh đô, nơi này là Thiên Đạo viện, ngươi trước mặt mọi người hành hung, chẳng lẽ còn có thể chạy sao?"
Rõ ràng nói như vậy, chân thật ý tứ thật ra tất cả mọi người đều hiểu, bất kể Lạc Lạc thần bí như thế nào, nhưng Thiên Hải Nha Nhi nàng đánh trọng thương là đệ tử của Giáo Hoàng, là cháu trai của Thánh Hậu, như vậy toàn bộ nhân loại thế giới, cũng không ai có thể giữ được nàng.
Thiên Đạo viện giáo dụ tự tiếu phi tiếu nói: "Tiểu cô nương, ngươi thật... Thật to gan a."
Lạc Lạc có chút không vui, hỏi: "Ngươi là ai, lại dám nói chuyện với ta như thế?"
Toàn trường đều yên lặng, cho dù là ai cũng không thể ngờ thời điểm như vậy, tiểu cô nương này chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn mạnh miệng như thế.
Chỉ có rất ít người mơ hồ cảm thấy khác thường, bởi vì tiểu cô nương này phóng ra khí tức, thật rất cường đại.
Đối mặt với Thiên Đạo viện giáo dụ, nàng tựa như đối mặt với một vị lãnh chủ thần thuộc của mình.
Gia thế hoặc là sư môn thế nào mới có thể dạy dỗ nữ sinh như vậy?
Thiên Đạo viện giáo dụ ngây người, tức giận quá mức cười cười, cười cực kỳ hàn lãnh.
Hắn hiện tại rất xác định, lai lịch của tiểu cô nương này tất nhiên bất phàm, nhưng đúng như hắn nói lúc trước, nàng đem Thiên Hải Nha Nhi phế đi... chuyện này ý nghĩa, toàn bộ nhân loại thế giới, không có mấy người có thể thay đổi vận mệnh của nàng.
Một tiếng kêu to, tay phải của hắn tùy ý vung lên.
Không gió cũng không mưa, chỉ có kình khí thẳng tắp thành một đạo, cho dù là vẫn thạch chân thiết, cũng không ngăn được kình khí này!
Đây là thủ đoạn của Tụ Tinh cảnh cường giả!
Thiên Đạo viện giáo dụ là nhân vật bậc nào!
Lạc Lạc dù mạnh mẽ hơn nữa, dù sao vẫn là tiểu cô nương.
Mọi người phảng phất nghe thấy được thanh âm tử vong, giống như có người đang nói tiểu cô nương kia chết chắc rồi.
Ai có thể thay đổi cục diện này?
Có người nhìn về vị trí Quốc Giáo học viện trong góc, muốn nhìn đồng bạn của tiểu cô nương kia.
Một cái bàn đơn lẻ, có đồ ăn có rượu.
Không có ai.