Những lời này rất hà khắc, rất hàn lãnh.
Trần Trường Sinh đứng dậy, nhìn tên giáo dụ của Thiên Đạo viện, trầm mặc không nói. Lạc Lạc rất tức giận, nhưng thấy hắn không nói lời nào, không thể làm gì khác đành phải trầm mặc theo —— tiên sinh không nói lời nào, không ra chỉ thị, nàng cho rằng mình là đệ tử không thể nào tự ý làm việc được.
Người vừa tới đứng ở cửa tang thư quán, nói hai câu nói cực kỳ vô lễ, nhìn như không đầu không đuôi, nhưng Trần Trường Sinh nghe thấy ba chữ Thanh Đằng yến trong đó, liên tưởng đến chuyện đêm qua Đường Tam Thập Lục đã nói, lập tức hiểu được nguyên do của chuyện này.
Hắn chưa từng nghĩ tới việc Thanh Đằng yến lại liên quan tới mình, bởi vì hắn giống như rất nhiều người đã quên mất Quốc Giáo học viện cũng là một trong các học viện của Thanh Đằng Lục Viện, nhưng sự thật rất rõ ràng, không phải toàn bộ thế giới đều quên lãng sự thật này, hơn nữa còn là sau khi Quốc Giáo học viện có them một tân sinh như hắn.
Trần Trường Sinh nhìn về phía trung niên nam tử mặc giáo bào đang đứng cạnh Thiên Đạo viện giáo dụ, phát hiện mình nhận ra đối phương, chính là Tân giáo sĩ của giáo khu xử, mặc dù đã rất nhiều ngày không gặp lại, nhưng công việc sửa chữa Quốc Giáo học viện đều do vị giáo sĩ này xử lý.
Tân giáo sĩ cảm nhận được ánh mắt của hắn, gật đầu thăm hỏi, chẳng qua vẻ mặt lộ ra chút lúng túng.
Hắn nhìn sang Thiên Đạo viện giáo dụ, khuyên: "Dĩ vãng Quốc Giáo học viện không có học sinh đương nhiên không cần tham gia, hiện tại đã có học sinh đương nhiên là phải tham gia, triều đình và Quốc Giáo cũng đã phê chuẩn, Bành giáo dụ, hay là làm cho xong trình tự chứng thực rồi đi thôi."
Thiên Đạo viện chính là học viện quan trọng trong Quốc Giáo những năm gần đây, địa vị cực kỳ quan trọng, giáo dụ của Thiên Đạo viện tự nhiên có địa vị cực cao, không phải các giáo sĩ bình thường ở giáo khu xử có thể sánh bằng. Nếu như gặp phải tình huống khác, nhìn thấy giáo dụ đại nhân biểu hiện như thế, Tân giáo sĩ nhất định sẽ nhảy múa theo lời của hắn, chẳng qua là. . . Hắn rõ ràng hơn bất luận người nào, thiếu niên nhìn như bình thường tầm thường trước mắt, mơ hồ bối cảnh cực kỳ mạnh mẽ, hắn không dám đắc tội, cho nên không thể làm gì khác đành phải liều mạng giảng hòa.
"Ngươi thật sự xác nhận để cho loại phế vật này tham gia Thanh Đằng yến sao?" Tên Thiên Đạo viện giáo dụ họ Bành vẻ mặt âm hàn nói.
Tân giáo sĩ bất đắc dĩ nói: "Đây là quy định, ta cũng không có biện pháp nào không phải hay sao?"
"Quy định ư? Chuyện gì cũng phải nói quy định sao? Vậy để ta đây tới nói một chút quy định!"
Thiên Đạo viện giáo dụ cười lạnh nói: "Dựa theo quy định, Thanh Đằng yến theo quy chế của đại triêu thí, phân ra hai trường văn thí vũ thí, học sinh các viện đã thông qua dự khoa khảo thí được chọn một người để tham gia, bây giờ nhìn lại, học viện tan hoang này chỉ có một tên học sinh phế vật này, làm sao tham gia đợc?"
Tân giáo sĩ lập tức im lặng, nhớ tới Thanh Đằng yến quả thật có quy định như vậy, chẳng qua trước khi đến, hắn chỉ nghĩ cách để cho Bành giáo dụ cùng Trần Trường Sinh không phát sinh xung đột, hoàn toàn quên đi điều khoản này, không khỏi có chút lo lắng, nghĩ thầm đã như vậy, vì sao lúc trước ngươi không nói thẳng?
"Muốn tham gia Thanh Đằng yến, ít nhất cần hai tên học sinh. . . Hiện tại chỉ có một tên phế vật, ngươi muốn bổn quan chứng thực như thế nào đây?"
Thiên Đạo viện giáo dụ mặt không chút thay đổi vừa nói, trong thanh âm tràn đầy ý vị đùa cợt "Giáo sĩ đại nhân, ngươi cho rằng bổn quan thật sự không chịu nổi áp lực của giáo khu xử mới đến đây sao? Không, ta chỉ muốn tới để xem một chút, Quốc Giáo học viện chuyện cười này có thể làm cho ta cười được đến khi nào thôi!"
Hắn đứng ở cửa tàng thư quán, nhìn Quốc Giáo học viện u tĩnh không tiếng động, mặc dù đã được sửa chữa nhưng vẫn vòn nhiều đổ nát, lạnh giọng cảm khái nói: "Quốc Giáo học viện. . . Năm đó oai phong thật lớn! Nhưng hiện tại thì sao? Chẳng qua là một nấm mộ mà thôi!"
"Dù sửa thế nào, nơi này vẫn là một nấm mộ thôi!"
Thiên Đạo viện giáo dụ thanh âm càng ngày càng hàn lãnh: "Gần nhất kinh đô có lời đồn đãi, nói Giáo Hoàng đại nhân muốn trọng khải Quốc Giáo học viện? Chớ nói tới việc này hoang đường đến thế nào, cho dù là thật, cũng phải xem xem mấy lão nhân chúng ta có đồng ý hay không!"
Hắn xoay người nhìn Trần Trường Sinh, trong tròng mắt thiêu đốt lên ngọn lửa âm trầm, quát lên: "Ta muốn cho thế nhân biết được, đồn đãi chính là đồn đãi! Quốc Giáo học viện chính là phế viên! Phế vật chính là phế vật! Đừng hòng có kẻ nào thay đổi được chuyện này!"
Quốc Giáo học viện hoàn toàn yên tĩnh, cỏ dạ sau lầu còn chưa được nhổ hết, tràn ngập mùi vị hoang vu.
Trần Trường Sinh lẳng lặng nhìn Thiên Đạo viện giáo dụ, bỗng nhiên đi về phía trước một bước.
Phế vật. . . Chuyện cười. . . Phế viên. . . Nấm mộ.
Những lời này còn vang vọng trong tàng thư quán.
Hắn không biết tại sao tên Thiên Đạo viện giáo dụ này đối với Quốc Giáo học viện, đối với mình có hận ý sâu như vậy, nhưng hắn chỉ biết một sự thật —— hắn là học sinh của Quốc Giáo học viện, học sinh duy nhất, hắn ở nơi này sinh sống thời gian không lâu, nhưng bởi vì chỉ có mình hắn, Quốc Giáo học viện này chính là của hắn, từng bông hoa từng cọng cây ngọn cỏ từng viên gạch ngói ở nơi này, đều là của hắn, hắn nhìn nơi đây tái hiện lại sinh cơ, hắn ở chỗ này an tĩnh học sinh, nơi này là nơi sinh hoạt của hắn, mà không phải phế viên.
Hắn không thích bị người ta sỉ nhục, càng không thích Quốc Giáo học viện bị người ta sỉ nhục.
Hắn nhớ tới lúc tiến vào kinh đô gặp phải chút ít nhục nhã, nhớ tới Sương Nhi lúc trước vừa mới rời đi, quyết định làm chút chuyện.
"Ta sẽ tham gia Thanh Đằng yến."
Hắn nhìn tên Thiên Đạo viện giáo dụ kia, nói: "Ta không biết tại sao tiên sinh ngài đối với ta cùng với học viện của ta có thành kiến lớn như thế, nhưng nếu như ngươi muốn đem ta ngăn ở ngoài Thanh Đằng yến, ta chỉ có thể tiếc nuối nói cho ngươi biết, ngươi không thể thành công, bởi vì thái độ của ngài vô cùng không lễ phép."
Thiên Đạo viện giáo dụ vẻ mặt hờ hững nói: "Tham gia Thanh Đằng yến cần có hai học sinh, hoặc là. . . Hai phế vật, cho dù ngươi có lá gan đi tham gia, ta cũng chỉ có thể đáng tiếc nói cho ngươi biết, ngươi không thể nào thành công, bởi vì toàn bộ đại lục không người nào nguyện ý tiến vào Quốc Giáo học viện, trừ kẻ ngu ngốc như ngươi ra."
Tân giáo sĩ không nói gì, nhưng hắn biết Thiên Đạo viện giáo dụ nói là sự thật, không có ai nguyện ý tiến vào Quốc Giáo học viện —— Trần Trường Sinh hoặc là bị một vài đại nhân vật lưu đày đến đây, hoặc là hắn gánh vác trách nhiệm gì đặc biệt, nhưng người như thế sẽ không có người thứ hai.
Tàng thư quán rất an tĩnh.
Trần Trường Sinh nhìn sàn nhà trước mặt đen nhánh sáng ngời, đột nhiên hỏi: "Ngươi còn kiên định chứ?"
Một thanh âm non nớt mà kiên định vang lên: "Ta kiên định."
"Ta không dạy ngươi được điều gì."
"Tiên sinh đã dạy ta rất nhiều."
"Trở thành học sinh của Quốc Giáo học viện, có thể ngươi sẽ phải đón nhận người khác xem thường."
"Tiên sinh, ta rất giỏi phản kháng."
"Ngươi có thể. . . thừa nhận rất nhiều nhục nhã và chèn ép."
"Tiên sinh, không có người nào dám hạ nhục ta."
Đoạn đối thoại này đã kết thúc.
Trần Trường Sinh nở nụ cười, nhìn sang bên cạnh, nói: "Ta còn không biết tên của ngươi."
Lạc Lạc ánh mắt sáng ngời, tay trái nắm ống tay áo của hắn càng chặt hơn, rất lo lắng hắn sẽ đổi ý, nói: "Tiên sinh, ta tên là Lạc Hành."
Trần Trường Sinh đưa tay nắm chặt lấy tay trái của nàng, sau đó nhìn về tên Thiên Đạo viện giáo dụ kia nói: "Ngươi xem xem, hiện tại, chúng ta đã có hai người."
Lạc Lạc có chút xấu hổ, nép vào cánh tay phải của hắn, giống như con vẹt đang học nói lặp lại: "Đúng vậy, hai người."
Tân giáo sĩ ngơ ngẩn.
Tên Thiên Đạo viện giáo dụ kia tức giận đến chí cực, khiển trách: "Buồn cười! Địa phương rách nát này lúc nào lại có them học sinh mới! Ngươi cho rằng ngươi là ai! Ngươi cho rằng ngươi nói nàng là học sinh nơi này, nàng có thể trở thành học sinh nơi này sao!"
Trần Trường Sinh không để ý tới hắn, ý bảo Lạc Lạc từ trong sương phòng lấy ra danh sách cùng với văn chương.
Hắn ở trên danh sách thêm tên Lạc Lạc, rất ngưng trọng, cũng rất trịnh trọng.
Lạc Lạc giơ lên, hướng về phía ánh mặt trời, khuôn mặt nhỏ nhắn khua lên, dùng sức mà thổi, hi vọng nó có thể khô nhanh hơn một chút.
Dưới ánh mặt trời, danh sách bị chiếu rọi cực kỳ rõ ràng, chỉ có hai cái tên, nhưng hai cái tên đã đủ rồi.
"Danh sách ở nơi này của ta, ta thêm tên ai vào, người đó chính là học sinh của Quốc Giáo học viện."
Trần Trường Sinh chỉ vào danh sách, nhìn Thiên Đạo viện giáo dụ nói: "Cho dù ngươi là Giáo Hoàng đại nhân, cũng không thể thay đổi được sự thật này."
. . .
. . .
Tân giáo sĩ vội vàng giảng hòa, cho Thiên Đạo viện giáo dụ một cơ hội để xuống thang, đồng thời mời hắn chứng thực tư cách tham gia Thanh Đằng yến của Trần Trường Sinh hai người. Thiên Đạo viện giáo dụ trầm mặc thời gian rất lâu, ở trên hồ sơ trong tay Tân giáo sĩ hạ xuống ấn giám của mình.
Chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Thiên Đạo viện giáo dụ nhìn Trần Trường Sinh cùng Lạc Lạc, mặt không chút thay đổi nói: "Thanh Đằng yến, phàm là học sinh thông qua dự khoa khảo thí đều có tư cách tham gia, có rất nhiều người đến từ khắp nơi trên đại lục, phế vật giống như các ngươi, đi tới chẳng phải làm cho Đại Chu triều mất mặt hay sao?"
Trần Trường Sinh suy nghĩ một lát, chuẩn bị nói điều gì đó.
Lúc này, Lạc Lạc ở bên cạnh kéo kéo ống tay áo của hắn, nhút nhát hỏi: "Tiên sinh, ta có thể nói chuyện được không?"
Trần Trường Sinh nói: "Ngươi bây giờ cũng là học sinh của Quốc Giáo học viện, dĩ nhiên là có thể."
Lạc Lạc nhìn về phía tên Thiên Đạo viện giáo dụ kia, thật tình hỏi: "Nhưng chuyện này liên quan gì tới ngươi?"
Thiên Đạo viện giáo dụ cũng không phải là Quốc Giáo học viện giáo dụ, có tư cách gì để quản giáo học sinh của Quốc Giáo học viện chứ? Lạc Lạc nhìn qua chỉ như một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi, nàng nói rất thật tình, giọng nói mang theo ngây thơ, hết sức đáng yêu, nhưng lời này lại đánh thẳng vào trọng tâm, Thiên Đạo viện giáo dụ nghe vậy hơi chậm lại, tức giận chí cực, lại không biết nói tiếp thế nào.
"Tốt! Tốt! Tốt!"
Hắn tức quá mà cười, lạnh giọng quát lên: "Bản thân ta muốn xem xem Quốc Giáo học viện quật khởi ra sao! Ngày sau Thanh Đằng yến, các ngươi một đám phế vật xuất thân từ phế viên bị người ta nhục nhã, trở thành trò cười cho toàn bộ đại lục, đừng trách bổn quan hôm nay không cảnh cáo trước!'
Nói xong câu đó, hắn phẩy tay áo bỏ đi.
Tân giáo sĩ không có đi theo, hắn đi vào tàng thư quán, hạ giọng giải thích vài câu với Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh lúc này mới hiểu, thì ra Thanh Đằng yến do Thanh Đằng Lục Viện thay phiên nhau chủ trì, năm nay vừa vặn đến phiên Thiên Đạo viện, do Thiên Đạo viện giáo dụ chịu trách nhiệm thẩm định thành viên tham gia yến hội, Quốc Giáo học viện đã nhiều năm không có học sinh tham gia Thanh Đằng yến, đã bị người quên lãng, nhưng tình huống năm nay bất đồng, dĩ nhiên, đây nhất định không phải nguyên nhân tên Thiên Đạo viện giáo dụ kia thái độ ác liệt, hơn nữa buông lời sỉ nhục hắn như thế, mà nguyên nhân chủ yếu là ở quy định của Đại Chu triều.
Ở bên trong quy định này, một học viện nếu liên tục nhiều năm không thể chiêu mộ thành công một tên đệ tử, sẽ bị thủ tiêu tư cách học viện cùng với toàn bộ các chính sách bảo vệ. Quốc Giáo học viện đã nhiều năm không thu nhận học sinh, nếu như thêm một năm nữa, sẽ lặng yên không một tiếng động biến mất trong lịch sử trường hà, nhưng ai có thể ngờ. . . một năm cuối cùng, Quốc Giáo học viện lại xuất hiện một học sinh tên là Trần Trường Sinh.
"Cũng vì chuyện này sao?" Trần Trường Sinh hỏi.
Tân giáo sĩ trầm mặc một lát sau nói: "Năm ấy Quốc Giáo học viện gặp chuyện không may. . . ba vị sư huynh của Bành giáo dụ đã chết ở chỗ này."
Trần Trường Sinh trầm mặc, nghĩ thầm nếu như đổi lại là mình, khẳng định cũng sẽ hi vọng Quốc Giáo học viện đóng cửa sau đó biến mất, đối với một tên học sinh bỗng nhiên xuất hiện, thay đổi vận mệnh của Quốc Giáo học viện, thái độ tự nhiên cũng không thể tốt đẹp được, chỉ hận không thể đuổi đối phương khỏi nơi này.
"Nhưng ngươi không cần lo lắng quá mức, dù sao thời điểm Thanh Đằng yến chỉ cần không ra trận, Bành giáo dụ cùng đám lão nhân năm đó, cũng không có biện pháp làm gì ngươi."
Tân giáo sĩ an ủi hai câu, liếc nhìn Lạc Lạc yên lặng đứng bên cạnh hắn, cười vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Ngươi có thể a."
. . .
. . .
Bốn chữ này có ý gì, Lạc Lạc không hiểu nổi, Trần Trường Sinh cũng không hiểu nổi.
Dù sao hai người đều chỉ mới mười bốn tuổi, mà Trần Trường Sinh cho tới bây giờ còn tưởng rằng Lạc Lạc là một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi.
Trần Trường Sinh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Lạc, bỗng nhiên có chút do dự, bởi vì cho đến lúc này, hắn mới chú ý tiểu cô nương này thật xinh đẹp dễ nhìn.
Lạc Lạc bắt lấy ống tay áo của hắn, nói: "Tiên sinh, ngươi không thể hối hận a."
Trần Trường Sinh bất đắc dĩ nhức đầu, nghĩ nửa ngày, sau đó mới nặn ra một câu nói: "Ngươi. . . Ăn chưa?"
Lạc Lạc mở mắt thật to, có chút khó hiểu: "Buổi sáng không phải ăn mì hoành thánh cùng tiên sinh sao?"
"Phải. . . bây giờ cũng đã buổi trưa."
Trần Trường Sinh liếc nhìn ngoài cửa sổ, nói: "Nên ăn cơm trưa."
Lạc Lạc nghe vậy, đem tay đưa trước người hành lễ, vô cùng ôn nhu nói: "Ta sẽ đi nấu cơm cho tiên sinh ăn."
"Mua đi." Trần Trường Sinh nói.
Lạc Lạc xin chỉ thị: "Mì hoành thánh?"
Trần Trường Sinh suy nghĩ một lát, nói: "Trong ngõ trừ mì hoành thánh còn có một tiệm mì, mùi vị không tồi, đúng rồi, cho ít giá đi, thêm nhiều một chút hạt tiêu."
Lạc Lạc vội chạy đi, trên đường hoan thanh tiếu ngữ, đuôi ngựa lúc lắc đáng yêu.
Trên bờ tường, Kim trường sử cùng Lý nữ quan vẫn đang nhìn chăm chú.
"Vui như vậy sao?
"Ta thấy rất vui."
. . .
. . .
Ăn mì xong, đã đến sau giờ ngọ, gió xuân như thêm hương vị cho thiên nhiên, tựa như men say làm cho người ta muốn ngủ.
Trần Trường Sinh nhìn Lạc Lạc, nói: "Hôm nay mới hỏi tên của ngươi, thật là ngại."
Lạc Lạc cười cười, không nói gì.
"Đem dạ minh châu cùng những đồ vật đó lấy về đi, ta thật không nhận được."
"Tiên sinh, không phải ngươi lại muốn đổi ý sao?"
"Dĩ nhiên. . . Không phải."
"Vậy. . . làm sao có thể trả lễ bái sư."
"Lúc trước không phải ngươi đã mua mì cho ta sao?"
Nụ cười của Lạc Lạc biến mất, khẽ nâng làn váy, chậm rãi quỳ gối trên sàn nhà đen nhánh.
Trần Trường Sinh trầm mặc chốc lát, hướng về phương hướng Tây Ninh trấn quỳ gối, sau đó cùng nàng đối bái.
Cảnh xuân tươi đẹp, hồ lặng như gương, chợt có gió từ ngoài phòng lướt tới, thổi qua giá sách, làm rơi tóc mai.
Trần Trường Sinh đứng thẳng người, đem nàng đỡ dậy.
Lạc Lạc nói: "Cảm ơn."
Trần Trường Sinh không biết phải nói gì, nghĩ nửa ngày, giống như trước nói: "Cảm ơn."