Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trạch Thiên Ký

Quyển 7 - Chương 121: Vào thành gặp phải phiền toái

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mấy chục vạn đại quân Nhân tộc đi tới Tuyết Lão thành, đi lại vô cùng trầm mặc, không phát ra quá nhiều thanh âm, nhưng cũng không có không khí khác thường, chẳng qua chỉ là bình tĩnh.

Nhìn qua cảnh này không giống như người thắng tiến quân, mà giống như du tử về nhà, hình ảnh thật sự có chút quỷ dị.

Vinh hạnh đặc biệt tiến vào Tuyết Lão thành đầu tiên, được trao tặng cho Quan Phi Bạch.

Ly Sơn kiếm tông ở trong chiến tranh lần này đóng vai trò trọng yếu phi thường, lập ra vô số chiến công, đồng thời đệ tử cũng tử thương rất nhiều.

Dĩ nhiên, điều này đồng nghĩa với rất nguy hiểm, trong cửa thành có thể có mai phục, có lang kỵ đã sớm đỏ mắt.

Quan Phi Bạch cầm kiếm, hướng cửa thành đi tới.

Cửa thành bị bức lửa đốt già lam tự kia hủy diệt, hiện tại chỉ còn lại một chút dàn giáo, cộng thêm những ngày qua không ngừng bị máy ném đá phá hư, lại càng thêm tàn phá.

Quan Phi Bạch đi vào.

Hết thảy đều tùy ý như vậy.

Không có đánh lén, không có mai phục, không có chiến đấu.

Hắn đứng ở cửa thành trống rỗng, khẽ nghiêng đầu, tựa như cũng không ngờ đến.

Sau đó, hắn xoay người lại, hướng về phía bình nguyên phía sau phất phất tay.

Tiếng hoan hô vang lên, xông thẳng tận trời cao.

Tiếng chân như sấm, kỵ binh theo thứ tự vào thành.

Phi liễn ở dưới sự bảo vệ của hồng ưng chậm rãi bay lên tường thành.

Thời khắc tiến vào Tuyết Lão thành, rất nhiều người bao gồm cả Trần Trường Sinh ở bên trong cũng không nhịn được quay đầu lại nhìn về phía nam.

Kinh đô hiện tại thế nào rồi?

...

...

"Ta chưa từng gặp kẻ nào vô liêm sỉ như ngươi!"

Lư Lăng Vương nhìn vị nam tử mặt chữ quốc, không giận tự uy phía xa, oán hận nói: "Cháu ngoại trai của mình cũng muốn phản, trong đầu hắn rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì?"

Thành Quận Vương theo tầm mắt của hắn trông qua, phát hiện là Thiên Hải Thừa Vũ, cười khổ nói: "Lão hồ ly kia xảo quyệt hơn bất cứ người nào, cũng sẽ không đứng nhầm phe đâu."

Lần này Tương Vương giương cờ làm phản, cũng không ai nghĩ tới, Thiên Hải gia mười mấy năm thời gian vẫn cẩn thận ẩn mình lại đi đầu nhảy ra hưởng ứng.

Rất nhiều người cũng nghĩ mãi mà không rõ giống Lư Lăng Vương, phải biết rằng trong thân thể của Hoàng Đế Bệ Hạ cũng có dòng máu của Thiên Hải gia.

Thành Quận Vương nhìn vẻ mặt Lư Lăng Vương, phát hiện hắn vẫn không hiểu được lý do, không thể làm gì khác đành nhẫn nại giải thích nói: "Năm ngoái Bệ Hạ đi Bách Thảo Viên ba lần."

Lư Lăng Vương hơi ngẩn ra, nói: "Vậy thì như thế nào?"

Thành Quận Vương hạ giọng nói: "Vẫn có lời đồn, ban đầu Giáo Hoàng Bệ Hạ đem di thể của Thánh Hậu nương nương chôn ở trong Bách Thảo Viên."

Lư Lăng Vương rốt cuộc hiểu ra, hít một hơi lãnh khí, nói: "Chẳng lẽ Bệ Hạ thật sự chuẩn bị lật lại bản án?"

Thành Quận Vương lắc đầu, nói: "Bệ Hạ cùng Đạo Tôn thầy trò tình thâm, có lẽ sẽ không làm thế. Nhưng hắn cùng nương nương cuối cùng là mẹ con, đi Bách Thảo Viên bái tế, không ai dám nói cái gì, chẳng qua lo lắng hắn đối với nương nương tình cảm càng ngày càng sâu, chuyện kia sẽ phiền toái."

Thiên Hải Thánh Hậu đã chết hơn mười năm, trước đó, Dư Nhân đối với nàng cũng không có quá nhiều trí nhớ, theo đạo lý mà nói cũng không có bao nhiêu tình cảm. Nhưng tình cảm vốn chính là chuyện kỳ diệu nhất, thậm chí chỉ cần đôi câu vài lời của người bên cạnh, cùng với một vài cảnh tượng, sẽ có thể một lần nữa cỏ dại lan tràn.

Hoàng Đế Bệ Hạ đối với Thánh Hậu nương nương sinh ra tình cảm, là chuyện rất tự nhiên, cũng sẽ không có ai lo lắng, trừ Thiên Hải gia.

Năm đó thế nhân phản Thiên Hải, Hoàng Đế Bệ Hạ có thể không hận Thương Hành Chu, không hận đám vương gia Trần gia, không hận các triều thần, nhưng sẽ hận Thiên Hải gia cùng Từ Thế Tích.

Thiên Hải Thừa Vũ tên cáo già kia nhìn nhận rất rõ ràng, Bệ Hạ đối với Thánh Hậu nương nương tình cảm càng sâu, sẽ càng hận Thiên Hải gia, bởi vì bọn họ là phản đồ.

Nếu như nói Từ Thế Tích vì có Từ Hữu Dung còn có thể miễn cưỡng qua ngày ở trong triều, Thiên Hải gia đến lúc đó sẽ phải gánh chịu hậu quả ra sao?

Lạc Thủy đầu thu, hai bờ sông cây xanh thành hàng, trời cao khí sảng.

Quân đội từ phương bắc trở về cùng các vương gia Trần gia cùng cao thủ của Thiên Hải gia đứng ở trên đê, xếp thành hai hàng dầy đặc.

Nếu như lúc này có mấy ngàn tên nỏ tới bắn một lượt, lần làm phản này có lẽ đã lấy một loại tư thái tức cười mà máu tanh kết thúc.

Nhưng đừng bảo kinh đô, coi như tất cả châu quận cộng chung một chỗ, hiện tại cũng không điều động được nhiều tên nỏ như vậy.

Chính bởi vì như vậy, quân phản bội mới có thể tản mạn đứng thành hàng như thế, các vương gia cùng phản tướng còn có thể rảnh rỗi mà trò chuyện.

Quân phản loạn không vây thành, bởi vì kinh đô không có tường thành, căn bản không cách nào vây được.

Ở vài ngày trước trong thời gian chờ đợi trầm mặc, phần lớn dân chúng đã chạy nạn rời đi, tin tưởng hiện tại kinh đô vô cùng vắng lạnh, trên đường phố không thấy một người.

Đây căn bản không giống làm phản, mà giống như đang đạp thanh, quân phản bội tựa như rất buông lỏng, nhưng từ một vài chi tiết vẫn có thể nhìn ra được bọn họ rất khẩn trương.

Tán gẫu không đúng thời điểm này, vốn chính là căn cứ chính xác biểu lộ sự khẩn trương.

Nếu như Tương Vương không thể thắng trong trận đánh cuộc này, bọn họ sẽ chết không có chỗ chôn.

Lúc này, có hồng nhạn từ thiên không bay tới.

Tin tức tiền tuyến đã truyền về kinh đô.

Nhân tộc đại quân rốt cục tấn công vào Tuyết Lão thành.

Lạc Thủy hai bờ sông vang lên hoan hô.

Vô luận là các vương gia hay là tướng sĩ làm phản, cũng lộ ra nụ cười chân thành tha thiết, sau đó rất nhanh biến thành lúng túng.

Bây giờ nhìn lại, bọn họ không cần lo lắng chính mình sẽ trở thành tội nhân lịch sử, gánh chịu danh nhơ thiên thu nữa, nhưng tại sao cảm giác sắc mặt của mình càng thêm khó coi?

"Vương gia, ngài thật sự không để ý tiếng xấu muôn đời ư?"

Ở trong tòa đại liễn phía trước nhất của quân phản loạn, Tào Vân Bình vuốt vuốt gương mặt tròn núc ních, nhìn Tương Vương cười híp mắt hỏi.

Từ tiền tuyến lặng lẽ trở về, Tương Vương ở Ủng Tuyết quan dừng lại một thời gian ngắn, hai lần thương thế trước sau đã khỏi hẳn, nhưng rõ ràng đã gầy hơn trước đây không ít.

"Ngươi thì sao?"

Tương Vương thản nhiên nhìn Tào Vân Bình một cái, nói: "Nếu Thiên Cơ lão nhân còn sống, đại khái sẽ xảy ra xé xác ngươi."

Tào Vân Bình cười hai tiếng, nói: "Ta cần để tâm danh nhơ thiên thu, bởi vì ta là kẻ ngu a."

Tương Vương cười nói: "Có lý, vậy ta chính là người điên."

Một lát sau nụ cười dần biến mất, hắn nhìn hoàng cung phương xa như ẩn như hiện khẽ thở dài, từ từ nói: "Thật ra chỉ là không cam lòng mà thôi."

Hắn thủy chung cho là trong các con của tiên đế, chính mình xuất sắc nhất, ưu tú nhất, đối với Thánh Hậu nương nương cũng có hiếu tâm đáng ngợi khen.

Vô luận từ phương diện nào đến đánh giá hắn cũng nên là Hoàng Đế, chớ đừng nói chi hắn còn có một đứa con càng thêm ưu tú.

Nếu như lần này hắn không nắm lấy cơ hội, khi Ma tộc diệt vong, Nhân tộc nhất thống đại lục, Dư Nhân sẽ đạt được uy vọng trước nay chưa từng có, hắn sẽ mất đi toàn bộ hi vọng.

Chính là đơn giản như vậy.

Tào Vân Bình cảm khái nói: "Cũng không biết chúng ta có thể đánh cuộc thắng hay không."

Tương Vương xoa thịt béo trên đai lưng, nói: "Bệ Hạ muốn lật lại bản án thay cho mẫu thân, Đạo Tôn làm sao có thể dung thứ cho hắn?"

Tào Vân Bình lắc đầu nói: "Cuối cùng không có chuyện đó xảy ra, làm sao có thể dấu diếm được lão nhân gia ông ta?"

Tương Vương nói: "Cho dù như thế, Đạo Tôn cũng chưa chắc sẽ ủng hộ Bệ Hạ, thật ra rất nhiều người chưa từng nghĩ tới, thái độ của hắn đối với Bệ Hạ thật ra càng giống đối với hình chiếu của Thái Tông Hoàng Đế, nói một cách khác, hắn thích Bệ Hạ là thích sự nhân ái thế nhân, trí tuệ anh minh của Bệ Hạ giống trên người Thái Tông Hoàng Đế, vậy vì sao hắn không thể yêu thích ta chứ?"

Tào Vân Bình chỉ vào cái bụng tròn vo của Tương Vương nói: "Chẳng lẽ trên người của ngươi cũng có ưu điểm giống Thái Tông Hoàng Đế ư?"

Tương Vương nghiêm nghị nói: "Dĩ nhiên, giống như ta làm việc can đảm mạo hiểm, cực đoan vô sỉ, chẳng lẽ không phải chính là một mặt khác của Thái Tông Hoàng Đế hay sao?"

Tào Vân Bình ôm bụng nở nụ cười, song không bao lâu, tiếng cười đã dừng lại.

Hắn nhìn Tương Vương, vô cùng nghiêm túc nói: "Ta đột nhiên cảm giác ngươi nói rất có đạo lý."

...

...

Quân phản loạn tiến vào kinh đô không gặp phải bất kỳ chống cự, trên đường phố vắng lạnh quả thật không có một người nào, chẳng qua là thỉnh thoảng có hai ba con mèo hoang từ trong đống rác cảnh giác ngẩng đầu.

Quân coi giữ kinh đô số lượng vô cùng ít, tổng cộng hơn ba ngàn Vũ Lâm Quân cùng Quốc Giáo kỵ binh, đã sớm lui giữ hoàng cung cùng Ly cung hai cái địa phương. Tướng sĩ tham gia làm phản tự nhiên cực kỳ trung thành đối với Tương Vương, số lượng không quá nhiều, bất quá hơn một vạn ba ngàn kỵ, đối mặt với Vũ Lâm Quân và Quốc Giáo kỵ binh có địa lợi cũng không có ưu thế quá lớn, càng chưa nói tới việc khống chế cả kinh đô.

Phần thắng chân chính của quân phản loạn là có hai vị cường giả thần thánh là Tương Vương cùng Tào Vân Bình.

Hoàng thành nguy nga ở ngay trước mắt, cây bạch quả đã bắt đầu rụng lá, ở trên mặt đất quanh Bắc Tân kiều vô cùng bắt mắt.

Tương Vương cùng Tào Vân Bình đứng giữa lá vàng đầy đất nhìn hoàng cung, không để ý thần nỏ uy lực khổng lồ trên tường thành.

Cảm thụ được một đạo khí tức cường đại trong hoàng cung, Tào Vân Bình khẽ cau mày, nói: "Đây chính là hoàng dư đồ ư?"

Tương Vương cũng nhíu chân mày, nói: "Lăng Yên các đã hủy, Bạch Nhật Diễm Hỏa ta xác định đã được đưa tới Tuyết Lão thành, đây chẳng qua là một phần của hoàng dư đồ mà thôi."

Tào Vân Bình híp mắt, tựa như có hai miếng vá trên cái bánh bao, nói: "Có chút phiền phức a."

Vừa lúc đó, trong quân phản loạn lại truyền tới một tin tức khác rất phiền toái.

Tương Vương sắc mặt trở nên có chút khó coi, Tào Vân Bình lại nở nụ cười.
« Chương TrướcChương Tiếp »