Tương Vương không trốn vào Tuyết Lão thành.
Cho dù hắn muốn làm như vậy, cũng không có thuộc hạ nào đi theo hắn.
Cho nên nói đúng ra, hắn không phải là phản bội rồi, mà là làm phản.
Hắn mang theo hai vạn đại quân chuẩn bị cho chiến tranh của Ủng Tuyết quan, binh lâm kinh đô, yêu cầu Hoàng Đế Bệ Hạ thối vị.
Bởi vì tin tức này, quân doanh trở nên vô cùng hỗn loạn, trên thảo nguyên xuất hiện rất nhiều tọa kỵ lao nhanh, rất nhiều tầm mắt rơi vào trong lều của tây lộ quân.
Tương Vương không phải đang bị thương nặng dưỡng thương sao? Làm sao bỗng nhiên xuất hiện tại kinh đô cách xa mấy vạn dặm?
Trừ kỵ binh chỉ huy giám thị Tuyết Lão thành, tối hôm đó Nhân tộc quân đội toàn bộ tướng lãnh cùng với Quốc Giáo đại nhân vật còn có tu hành tông phái đại biểu, tề tụ trong trung quân doanh trướng.
Hách Minh thần tướng đứng trước sa bàn, trên mặt chiếu đến ánh đèn, có chút âm tình bất định.
Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung ngồi ở phía sau, không nói gì.
Trong lều an tĩnh dị thường, không khí càng ngày càng bị đè nén, cho đến khi bên ngoài có thanh âm vang lên.
Một trung niên nam tử mặc áo xốc xếch bị bắt đi vào, chính là Tương Vương.
Mọi người rất giật mình, nhìn kỹ một chút mới phát hiện người này cùng Tương Vương dung mạo, hình thể, thần thái cũng cực kỳ tương tự, nhưng lại chỉ là thế thân.
Tương Vương chính là cường giả thần thánh lĩnh vực, dưới bề ngoài nhìn như mập mạp tức cười, tự có một cỗ khí thế cường giả ẩn mà không phát, thế thân này lại là không có.
"Tên lường gạt!"
Không biết nơi nào vang lên một tiếng mắng oán hận.
Từ thời khắc xác nhận Tương Vương là một thế thân, mọi người đã chắc chắn tin tức làm phản ở phía nam là chân thật.
Lúc này rất nhiều người mới nhớ tới, vài ngày trước trong một cuộc chiến đấu ở phía bắc Tinh Tinh Hạp, Trung Sơn Vương anh dũng tác chiến, bất hạnh bị thương nặng, cũng được đưa về phía nam.
Trong doanh trướng mọi người nhìn nhau, muốn xác định trừ Tương Vương cùng Trung Sơn Vương còn có ai đã đi, ai lưu lại.
Có ba vị vương gia của Trần gia ở trong lều, sắc mặt của bọn họ có chút tái nhợt, không phải lo lắng mình có hiềm nghi, mà là xác định mình là người bị Tương Vương vứt bỏ.
Bành Thập Hải đám người sắc mặt đặc biệt khó coi, bọn họ cùng Tương Vương quan hệ mật thiết, thậm chí có thể nói là thân thiết, ai có thể ngờ được, Tương Vương hẳn là ngay cả bọn họ cũng dấu diếm rồi.
Chính mình mang theo binh lính ở tiền tuyến chiến đấu hăng hái đẫm máu, Tương Vương đám người đó lại mang binh phản bội chuẩn bị tiến công kinh đô, loại đối lập này có thể nào không làm người ta tức giận chứ?
"Bọn họ muốn làm gì? Cho là thay đổi triều đại chính là chuyện dễ dàng như vậy ư?"
Ti Nguyên đạo nhân ánh mắt vô cùng sâu thẳm, giống như quỷ nhìn Bành Thập Hải.
Bành Thập Hải hừ lạnh một tiếng, muốn nói điều gì đó, cuối cùng cũng không nói gì.
"Tầm Dương thành bên kia tại sao không có tin tức tới?"
Có người bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Tầm Dương thành chính là đại bản doanh Bắc Phạt Ma tộc lần này, nhập ngũ giới lương thảo cho đến binh lính bổ sung, cũng từ nơi này mà bắt đầu, vị trí trọng yếu phi thường, trước khi chiến đấu đã trải qua nhiều mặt đánh giá, cuối cùng quyết định do cường giả thần thánh Tào Vân Bình khắp các phe cũng tín nhiệm tự mình trấn giữ.
Tương Vương gạt Thương âm thầm lẻn về Ủng Tuyết quan tổ chức quân phản loạn, đối với hắn mà nói cũng không phải là chuyện rất khó khăn, nhưng quân phản loạn muốn tới kinh đô, tất nhiên phải đi qua Tầm Dương thành. Lấy cảnh giới thực lực của Tào Vân Bình cộng thêm quân coi giữ Tầm Dương thành, cho dù không thể tiêu diệt quân phản loạn, ít nhất có thể kéo chân đối phương một thời gian ngắn, tuyệt không đến nỗi ngay cả cảnh báo cũng không kịp phát ra.
Phản bội hẳn là đã xảy ra một thời gian ngắn, Tầm Dương thành trầm mặc chỉ có thể đại biểu khả năng nào đó vô cùng không tốt.
"Có người tận mắt thấy Tào Vân Bình cùng Tương Vương ở chung một chỗ."
Hách Minh thần tướng vẫn cúi đầu nhìn sa bàn, nhìn như tùy ý nói: "Đang ở ngoài kinh đô."
Nghe những lời này, trong lều lần nữa lâm vào trầm mặc.
Đại Chu vương triều toàn bộ quân đội đều ở trước Tuyết Lão thành, toàn bộ cường giả cũng ở nơi đây, khi Tào Vân Bình cũng đầu phục Tương Vương, như vậy không còn ai có thể ngăn cản quân phản loạn.
Kinh đô không có tường thành.
Nếu như muốn tiêu diệt phản loạn, muốn cứu Hoàng Đế Bệ Hạ, lui binh sẽ trở thành lựa chọn duy nhất. Nhưng Tuyết Lão thành đang ở trước mắt, cửa thành đã phá, Ma tộc mắt thấy sắp sửa diệt vong, nếu như Nhân tộc quân đội rút đi, Ma tộc đạt được cơ hội thở dốc, ai biết lịch sử sẽ phát triển như thế nào đây?
Có ai dám gánh chịu trách nhiệm như vậy?
Không thể không nói, Tương Vương phát động thời cơ phản bội, thật sự quá tốt, hoặc là nói quá xấu.
"Hắn muốn làm một gã tội nhân thiên cổ ư?"
Thanh âm bánh xe chèn lên đá sỏi từ ngoài mành truyền tới, đồng thời còn có một giọng già nua.
Đường lão thái gia đi vào doanh trướng, nhìn thế thân của Tương Vương, ánh mắt rất hờ hững, tựa như đang nhìn một người chết.
Ai cũng biết, vô luận kết cục cuối cùng của chuyện này như thế nào, người này tuyệt đối không sống được.
Tương Vương thế thân từ trên mặt đất bò dậy, sửa sang lại áo, nhìn Đường lão thái gia cười nói: "Ngài nói sai rồi."
Hắn tự nhiên cũng đã sớm chuẩn bị phải chết, nhưng có thể biểu hiện bình tĩnh như thế, không thể không nói có chút tiêu sái.
"Vương gia dĩ nhiên không muốn vì chuyện của mình mà ảnh hưởng đến cơ nghiệp thiên thu của Nhân tộc."
Tương Vương thế thân nhìn khắp bốn phía nói: "Hắn để ta chuyển cáo chư vị, ở trước lúc chư vị tiến vào Tuyết Lão thành, thiêu hủy Ma Cung, đại quân tuyệt đối sẽ không bước vào kinh đô một bước."
Bành Thập Hải lớn tiếng nói: "Vậy nếu như chúng ta lập tức nam quy thì sao? Chẳng lẽ hắn sẽ làm ra chuyện đại nghịch bất đạo? Muốn dùng chuyện này uy hϊếp chúng ta sao?"
Tương Vương thế thân nghiêm nghị nói: "Lại sai! Vương gia nói, nếu chư vị lựa chọn nam quy, như vậy hắn sẽ bó tay chịu trói, chẳng qua là sẽ coi thường các ngươi."
Trong trướng vang lên mấy tiếng cười khan, sau đó rất nhanh dừng lại, bởi vì... đây không phải thời khắc bật cười, cũng bởi vì tinh tế đánh giá, trong lời nói có phần lạnh lẽo.
"Chẳng lẽ Vương gia thật sự cho là mình sẽ thành công ư?"
Hách Minh thần tướng ngẩng đầu lên, quan sát ánh mắt tên thế thân kia nói: "Chẳng lẽ ngươi cũng tin tưởng hắn sẽ thành công?"
Tên thế thân kia mỉm cười nói: "Lúc đầu, ta cũng cảm thấy đây là người điên nói mê, nhưng sau đó Vương gia đã thuyết phục được ta."
Hiện tại toàn bộ lực lượng của Đại Chu vương triều đều ở Tuyết Lão thành. Nếu như mục tiêu của Tương Vương chẳng qua là đánh vào kinh đô, chiếm lĩnh hoàng cung, bức bách Hoàng Đế Bệ Hạ thối vị, như vậy quả thật rất dễ dàng thành công. Vấn đề là sau đó hắn có thể có được bao nhiêu người ủng hộ?
Trần Trường Sinh tất nhiên sẽ mang theo Quốc Giáo khởi xướng phản công, hơn nữa hắn có Thánh Nữ phong, Ly Sơn kiếm tông đại biểu các tu hành tông phái, Đường gia đại biểu thế gia ủng hộ. Cho dù Tương Vương tạm thời không cần lo lắng tương lai hắn cùng với nữ hoàng Yêu tộc có thầy trò quan hệ, chỉ riêng những thứ này cũng đã rất khó ngăn cản rồi.
Vậy vì sao Tương Vương dám phát động trận làm phản này? Trừ phi hắn tin chắc Trần Trường Sinh cùng Ly cung còn có các thế lực này sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng đối với hắn.
Sự tin tưởng của hắn rốt cuộc đến từ nơi nào?
Vô luận đánh giá thế nào, điều kiện đầu tiên chính là Thương Hành Chu tỏ thái độ đứng về phía hắn.
Rất nhiều tầm mắt rơi vào trên cỗ xe nhỏ ngoài trướng.
Tương Vương thế thân mỉm cười nói: "Vương gia xin Đạo Tôn yên tâm, hắn nhất định lấy thiên hạ làm trọng, tuyệt đối sẽ không làm loạn."
Xem ra Tương Vương thật sự đem hi vọng ký thác trên người Thương Hành Chu.
Quả thật cũng chỉ có Thương Hành Chu mới có thể làm Trần Trường Sinh kinh sợ, vô luận là thân phận lão sư hay là bối phận tại Quốc Giáo.
Hơn nữa toàn bộ đại lục cũng biết, Thương Hành Chu không thích Trần Trường Sinh.
Chỉ cần Nhân tộc có thể nhất thống thiên hạ, chỉ cần trên ngôi vị hoàng đế vẫn là tử tôn của Thái Tông, tựa như ai tới làm Hoàng Đế cũng không trọng yếu.
Dư Nhân đã chết, như vậy không nghi ngờ chút nào Tương Vương là người thích hợp nhất để làm tân quân.
Nhưng toàn bộ đại lục cũng biết, Thương Hành Chu thích Dư Nhân.
Tại sao Tương Vương dám đánh cuộc Thương Hành Chu sẽ ủng hộ chính mình?
Trong lều trở nên vô cùng an tĩnh, tất cả mọi người nhìn cỗ xe nhỏ này, chờ Thương Hành Chu đưa ra quyết định.
Đường lão thái gia bỗng nhiên rời lều, bởi vì hắn biết Thương Hành Chu sẽ làm thế nào, đổi thành chính hắn, hắn cũng sẽ lựa chọn như vậy.
Tiểu đạo sĩ kia vén lên rèm vải, từ trên xe nhảy xuống, nhìn tướng lãnh cùng các cường giả trong lều, dùng thanh âm non nớt, giọng nói không xác định nói: "Lão tổ nói, thành phá đã ngay trước mắt, chuyện nhỏ không trọng yếu này sau này bàn tiếp."
Trong lều an tĩnh vang lên mấy đạo thanh âm hít một hơi lãnh khí.
Mọi người rất khϊếp sợ.
Học sinh mà Thương yêu nhất sẽ chết trong một cuộc phản loạn vô sỉ, vậy mà hắn lại thờ ơ như thế...
Ở trong mắt Đạo Tôn, để cho Ma tộc diệt vong quả nhiên trọng yếu hơn so với hết thảy.
Tôn trọng là một chuyện, phục tùng lại là một chuyện khác, không phải tất cả mọi người đều nghe theo ý kiến của Thương Hành Chu, rất nhiều tướng lãnh nhìn về Hách Minh thần tướng.
Hách Minh thần tướng là chủ tướng do Hoàng Đế Bệ Hạ đích thân đề đạt, đối với lựa chọn của hắn như thế nào rất nhiều người mơ hồ có điều phỏng đoán.
"Bệ Hạ chính miệng đã nói, tướng ở bên ngoài, quân mệnh có thể không nghe, hắn cũng sẽ không chỉ huy bừa bãi."
Hách Minh thần tướng nói: "Huống chi kinh đô chưa có thánh chỉ tới đây."
Trong lều một mảnh xôn xao, không ai nghĩ tới hắn lại có thái độ như vậy.
Tiết Hà thái dương khẽ nổi lên, rõ ràng đã tức giận chí cực.
Lăng Hải chi vương sắc mặt lại càng âm trầm, tay ở trong tay áo khẽ run, đã chuẩn bị sẵn sàng xuất thủ.
Có người nhìn về một góc hẻo lánh, Vương Phá vẫn lẳng lặng đứng ở nơi đó, Ngô gia Gia chủ cùng với Ly sơn kiếm đường trưởng lão thì ở địa phương không xa.
Bọn họ thủy chung vẫn duy trì trầm mặc, cũng không nhìn Trần Trường Sinh một cái, nhưng ai cũng biết, bọn họ sẽ cùng Trần Trường Sinh đứng chung một chỗ, cũng có lẽ là cùng Từ Hữu Dung đứng chung một chỗ.
Trần Trường Sinh không nhìn Từ Hữu Dung, mà lẳng lặng nhìn tiểu đạo sĩ bên cạnh xe kia, không biết nghĩ đến điều gì, có chút thất thần.
Có người ho khan một tiếng.
Hắn giật mình, nói: "Vậy cứ như thế sao."