Quyển 7 - Chương 97: Ta muốn đi Tuyết Lão thành

Lương Hồng Trang là đệ đệ của Lương Vương Tôn, hắn cùng với Ly Sơn kiếm tông còn có một tầng quan hệ bí ẩn khác —— hắn chính là tộc nhân của Lương Bán Hồ cùng Lương Tiếu Hiểu.

Hai người trầm mặc không nói, trong thạch thất rất an tĩnh.

Đúng như lúc trước bọn họ thảo luận, lần này có thể sẽ xuất hiện tổn thất không ngờ tới, có chút người trong mắt của bọn họ không đáng chết sớm như vậy... đã chết đi.

Lương Hồng Trang chính là người như vậy, hắn là nhân vật trọng yếu của Lương Vương phủ, lại còn là cao thủ Tụ Tinh cảnh.

Chiến tranh bắt đầu còn chưa được bao nhiêu ngày, dựa theo quy luật xảy ra trong quá khứ mà nói, còn xa mới tới giai đoạn thảm thiết, kết quả hắn cứ như vậy mà chết.

Trần Trường Sinh cùng Lương Hồng Trang chỉ gặp nhau ba lần, nói mười mấy câu, chưa nói tới quen thuộc, nhưng cuối cùng cũng là người quen biết.

Ở trên chiến trường hắn còn có rất nhiều người quen biết, Đường Tam Thập Lục, Lăng Hải chi vương, thầy trò Quốc Giáo học viện, tỷ như Sơ Văn Bân, còn có nàng nữa.

Nhưng Cẩu Hàn Thực cũng có rất nhiều người quen biết, Quan Phi Bạch, Lương Bán Hồ, Bạch Thái, sư thúc kiếm đường, đồng đạo thiên nam.

"Xin lỗi, không nên để ngươi tới khuyên ta." Trần Trường Sinh nói với Cẩu Hàn Thực.

Cẩu Hàn Thực nói: "Ngươi hẳn là đoán được, những lời này là do Hữu Dung muốn ta nói với ngươi."

Trần Trường Sinh nhìn chuỗi thạch châu trên cổ tay nói: "Những lời này nàng có thể chính miệng nói với ta."

...

...

Tầm Dương thành thủ tiền nhiệm Phụng Khuê Quân từng lo lắng có thể sống sót qua nổi một đêm công kích của Ma tộc hay không, có thể thấy được nắng sớm ngày hôm sau hay không.

Sự thật chứng minh những điều lo lắng này của hắn đều là dư thừa.

Đội ngũ của hắn không thể sống nổi qua đợt công kích thứ nhất, ngay khi bóng đêm vừa tới, đã bị binh lính Ma tộc điên cuồng đột phá qua tầng phòng ngự.

Số lượng binh lính Ma tộc thật sự nhiều lắm.

Mượn tinh quang nhìn thấy đạo hắc triều trên bình nguyên kia, hắn cùng với toàn bộ binh lính Nhân tộc đều khẽ kêu rên trong lòng.

Lương Hồng Trang không rêи ɾỉ, trên mặt không có vẻ sợ hãi, không có thanh tiếu hay hét lên, cũng không hát một khúc ca hào hùng cường tráng, mà lao thẳng về phía đạo hắc triều kia.

Giống như trước vẫn là sự thật chứng minh, người dũng cảm cuối cùng sẽ nhận được phúc báo.

Cứu viện đến rất kịp thời, Bành Thập Hải thần tướng tự mình suất lĩnh kỵ binh thành công thay đổi cả chiến cuộc, cứu vãn các tướng sĩ khổ cực thủ vững hai ngày hai đêm.

Trên thảo nguyên khắp nơi đều là chiến đấu thảm thiết, đại đa số tình huống đều là mỗi nơi độc lập chiến đấu, nơi này có thể nhận được cứu viện tự nhiên có liên quan tới việc nơi này có nhân vật trọng yếu.

Mặc dù là triều đình phái đi chịu chết, nhưng triều đình cũng không muốn thấy thành thủ Tầm Dương chết sớm như vậy, chớ đừng nói chi nơi này còn có Lương Hồng Trang.

Lửa trại một lần nữa được đốt lên, chiếu sáng mặt cỏ.

Ma tộc binh lính đã đánh mất lý trí, cho nên không cần lo lắng chúng đánh lén.

Quân sĩ sống sót vây quanh bên cạnh đống lửa, trên mặt tràn đầy huyết thủy, không hề có chút cảm xúc nào.

Hơn mười đóa đồ lễ màu trắng phất phới ở trên bãi cỏ, nhìn giống như những đóa hoa trắng xinh đẹp, hấp dẫn rất nhiều tầm mắt.

Thanh Diệu Thập Tam ti thầy trò sưu tầm người bị thương may mắn còn sống sót khắp chung quanh, dùng dược vật cứu trị kịp thời, thỉnh thoảng còn có thể thấy Thánh Quang Thuật mang theo thanh quang lóe sáng.

Tiếc nuối chính là, ở trong chiến tranh thảm liệt như vậy, rất khó tìm được quá nhiều người bị thương, mặt cỏ khắp nơi đều là di thể binh lính Nhân Tộc.

Cho đến cuối cùng, cũng không có ai tìm được Lương Hồng Trang.

Thời điểm Tầm Dương thành thủ tiền nhiệm Phụng Khuê Quân bị tìm được, trên thân khắp nơi đều là máu, vẻ mặt phá lệ ngơ ngẩn, thất hồn lạc phách không ngừng lầm bầm cái gì đó.

"Ai, ai... Cần gì thế, cần gì như vậy..."

Không ai hiểu được hắn rốt cuộc muốn nói điều gì, cũng không ai biết tại sao hắn lại biến thành bộ dáng này.

Phụng Khuê Quân nhớ rất rõ ràng chuyện đã xảy ra mới vừa rồi.

Lương Hồng Trang cầm thiết thương hướng hắc triều binh lính Ma tộc tạo thành xông tới, rất nhanh đã bị chôn vùi không thấy nữa.

Sống an nhàn sung sướиɠ nhiều năm, hắn quả thật rất sợ hãi, hận không thể xoay người bỏ chạy, nhưng kinh nghiệm những ngày qua nói cho hắn biết, hiện tại binh lính Ma tộc đã biến thành dã thú chân chính, không có chút lý tính nào, nếu như không đem đối phương gϊếŧ sạch, chúng sẽ vẫn mãi đuổi theo ngươi.

Hơn nữa hắn dù sao cũng là thành thủ Tầm Dương.

Đã từng là thành thủ Tầm Dương.

Bây giờ là một vị tướng quân.

Hắn hô to một tiếng, mang theo tướng sĩ bốn phía hướng binh lính Ma tộc gϊếŧ tới.

Chuyện sau đó, hắn cơ bản cũng đã quên, chỉ nhớ rõ chính mình càng không ngừng huy động đao phong, càng không ngừng ngã nhào, sau đó bò dậy, ban đầu còn có thể cảm nhận được trên thân thể truyền đến đau đớn, sau đó ngay cả đau đớn cũng cảm thụ không được nữa rồi, chẳng qua là cảm thấy đao trong tay càng ngày càng nặng, hô hấp cũng trở nên càng ngày càng nặng.

Đang ở thời điểm hắn mỏi mệt không chịu nổi, hận không thể buông xuôi tất cả, cứ như vậy ngủ đi, chợt nghe trong bóng đêm phương xa truyền đến thanh âm.

Viện quân đến!

Tinh thần hắn rung lên, bức ra khí lực cuối cùng hướng bên ngoài phóng tới, cũng ở trên mặt cỏ lâm vào tuyệt vọng.

Mười mấy tên binh lính Ma tộc mới từ trong bóng đêm lao tới bên này, trong miệng hình dạng giống người phun đầy nước bọt tanh hôi, hai mắt huyết hồng.

Ngay ở thời điểm hắn cho là mình cùng thân binh tùy thân hẳn phải chết không thể nghi ngờ, hắn bỗng nhiên thấy được một người ở trong đám binh lính Ma tộc.

Lương Hồng Trang đứng lên, chống thiết thương, lảo đảo sắp ngã.

Phụng Khuê Quân muốn hô Lương Hồng Trang chạy đi, nhưng không phát ra được thanh âm nào.

Lương Hồng Trang không chạy.

Hắn lựa chọn tự bạo.

Chân nguyên trong một trăm lẻ tám khí khiếu trong u phủ, đồng thời bắn tung tóe ra ngoài.

Một viên pháo hoa màu bạc chiếu sáng khắp mặt cỏ.

Tinh huy nóng bỏng mà thần thánh, trong nháy mắt xé rách thân thể binh lính Ma tộc.

Đối với người tu đạo mà nói, đây là kiểu chết thảm thiết nhất, là lời cáo biệt thống khổ nhất.

...

...

"Cần gì phải vậy, không phải là một cái chết ư."

"Ta cũng không nói không muốn chết, cần gì đem mình làm đau như vậy như vậy?"

Phụng Khuê Quân thất hồn lạc phách ngồi ở trên cỏ.

"Phụng Tướng quân?"

Một cô gái mặc đồ lễ màu trắng đi tới trước người của hắn.

Duy mạo che phủ mặt của nàng, để cho thanh âm của nàng cũng trở nên mơ hồ khó có thể nắm lấy.

Phụng Khuê Quân không để ý tới nàng.

Một đạo ánh sáng màu đen hiện lên.

Lòng bàn tay của Phụng Khuê Quân bị một cây trâm nhỏ màu đen đâm thủng, lưu lại một lỗ máu nhỏ.

Thống khổ ập tới rốt cục làm cho hắn tỉnh lại, cũng không để cho hắn kêu lên thảm thiết.

Vẫn là mượn tinh quang, lần này không nhìn thấy Ma tộc binh lính như thủy triều nữa, mà là thấy được một gương mặt vô cùng xinh đẹp, nhưng giống như trước làm hắn khϊếp sợ.

"Là.. Ngài sao?"

Phụng Khuê Quân dùng thanh âm run rẩy hỏi, sau một khắc liền khóc lên.

"Ngài nên tới cứu hắn a."

Người nữ tử này không để ý tới hắn, lạnh nhạt nói: "Chúc mừng ngươi, ngươi hiện tại có hai lựa chọn, ngươi đã chứng minh được sự tác chiến dũng cảm của mình, tội danh ngươi từng phạm phải đã được xóa bỏ, ngươi có thể trở về Tầm Dương thành, dĩ nhiên không thể làm thành thủ nữa, nhưng có thể làm một người dân chúng bình thường sống tiếp."

Phụng Khuê Quân vẻ mặt hơi ngơ ngẩn, hỏi: "Thứ hai là?"

Người nữ tử này nói: "Ngươi có thể lưu lại, đợi dưỡng thương tốt sẽ theo quân đội tiếp tục đi về phía bắc."

Phụng Khuê Quân thời gian rất lâu cũng không nói gì.

Đổi lại bất luận kẻ nào cũng nên biết lựa chọn thế nào trong hai lựa chọn này.

Nếu như là nửa canh giờ trước, hắn cũng sẽ phi thường dễ dàng đưa ra quyết định.

Hiện tại, hắn lại cảm thấy vô cùng khó khăn.

Hắn biết đối phương sẽ không lừa gạt mình, bởi vì đây là việc đối phương khinh thường không thèm làm.

"Ta chọn cái thứ hai."

Thanh âm của hắn khẽ run, rõ ràng vẫn sợ hãi bất an.

Cô gái kia có chút bất ngờ, hỏi: "Tại sao?"

Phụng Khuê Quân ngẩng đầu lên, nhìn nàng thật tình hỏi: "Nghe nói Tuyết Lão thành có ca kịch ư?"

Cô gái kia gật đầu.

Phụng Khuê Quân nói: "Ta muốn tới đó nghe một chút, rốt cuộc cùng giọng hát của Lư Lăng Kim thị cùng kết thủy trương có điểm gì không giống."

...

...

Phụng Khuê Quân cùng người trọng thương được phát hiện đều được mang đến đại doanh phía nam chữa thương.

Thương thế tốt lên, bọn họ có thể lựa chọn về đội, cũng có thể lựa chọn về nhà.

Thanh Diệu Thập Tam ti thầy trò lại lưu tại trên chiến trường, tiếp tục tìm kiếm người bị thương, trị thương cho binh lính.

Ở một vài thời khắc, mùi dược thảo nhàn nhạt thậm chí át đi mùi máu tươi cùng mùi hôi thối.

Làm người ta cảm thấy bình tĩnh cùng an bình nhất vẫn là thánh quang.

Công việc cứu trị vẫn kéo dài đến ban ngày.

Bất kể là bị thương nặng cỡ nào, chỉ cần để các nàng tìm được, trên căn bản đều có thể trị lành, thậm chí có lúc đã gần như kỳ tích.

Chiến sự ngưng nghỉ.

Ma tộc binh lính phương viên hơn trăm dặm bị gϊếŧ sạch.

Tiền phong quân ngay tại chỗ chỉnh đốn, nhưng kỳ quái chính là, trừ hồng ưng đi hướng đại doanh, còn có rất nhiều hồng nhạn rơi vào phiến cỏ dại này, sau giờ ngọ lại có rất nhiều khoái mã lục tục tới.

Một tin tức dần dần ở trong mấy vạn tướng sĩ lưu truyền.

Thánh Nữ Điện hạ ở trên phiến cỏ dại kia.

...

...

Từ Hữu Dung đi tới phía trước mặt cỏ.

Nơi nàng đi qua, ngọn lửa kim hoàng sắc đem thi thể binh lính Ma tộc đốt thành khói xanh.

Đã bị phát hiện thân phận, tự nhiên không cần che dấu nữa.

Gió mát nhè nhẹ, phất đi khói khí, thảo nguyên trở lại một mảnh thanh minh.

Hơn mười tên kỵ binh ở phía trước chờ.

Hai bên bãi cỏ quỳ đầy binh lính, người bị thương cũng giãy dụa quỳ xuống, trên mặt tràn đầy thần sắc thành kính cùng may mắn.

Có thể có được Thánh Nữ đích thân trị liệu, đây là phúc duyên tu luyện mấy đời mới có thể được đây?

Mà kỵ binh từ các nơi chạy tới, đại biểu ý tứ rất nhiều thần tướng, trong đó cũng có ý tứ một vài đại nhân vật ở kinh đô.

Bọn họ đều là sứ giả, muốn khuyên Từ Hữu Dung mau mau hồi kinh.

Nguyên nhân trọng yếu nhất, đương nhiên là bởi vì an toàn.

Ai cũng biết, Thánh Nữ chính là Thiên Phượng huyết mạch, là thiên tài tu đạo, mặc dù trẻ tuổi, cũng đã nửa bước thần thánh.

Nhưng nơi này là chiến trường tràn đầy tử vong cùng gϊếŧ chóc, Giáo Hoàng không có ở bên cạnh nàng, khiến người ta cảm thấy có chút không yên lòng.

Còn có một nguyên nhân trọng yếu chính là Nam Khê trai kiếm trận cũng không ở bên cạnh nàng.

Nam Khê trai đệ tử lúc này cũng không ở đại doanh phía nam, mà là đang ở trung quân trướng xa xôi hơn cũng là tối trọng yếu hơn, chịu trách nhiệm bảo vệ chủ soái Bắc Phạt lần này.

Các kỵ binh vội vàng quỳ xuống, đau khổ cầu khẩn Thánh Nữ sớm ngày quy kinh.

Từ Hữu Dung nhìn cũng không nhìn bọn hắn một cái, từ trong tay một nữ đệ tử Nam Khê trai nhận lấy một phong thơ.

Nữ đệ tử kia ngày đêm kiên trình mà đến, đã cực kỳ mỏi mệt, tự ngồi vào trên mặt đất bắt đầu minh tưởng, có thể đoán được phong thư này trọng yếu phi thường.

Phong thư này đến từ trung quân trướng, nhưng cũng không phải đến từ chủ soái, cũng không liên quan tới kinh đô, mà là do Diệp Tiểu Liên viết.

Nam Khê trai kiếm trận bảo vệ trung quân trướng hiện tại do nàng phụ trách chỉ huy, bởi vì nguyên nhân đó nên nàng biết rất nhiều tin tức bí ẩn.

Dĩ nhiên, cũng không thể loại bỏ tình huống một vài đại nhân vật muốn thông qua nàng đem tin tức truyền lại cho Từ Hữu Dung.

...

...

Rất nhiều đại nhân vật, bao gồm thần tướng, vẫn biết Thánh Nữ đang ở trên chiến trường.

Ở chiến đấu thảm thiết vài ngày trước, nàng mang theo Thanh Diệu Thập Tam ti thầy trò, bôn tẩu khắp các chiến trường, không biết cứu vãn tánh mạng bao nhiêu binh lính.

Tại sao ngày đó, những đại nhân vật này không vạch trần chuyện này, hôm nay lại đứng dậy, hơn nữa dùng danh nghĩa an toàn đau khổ cầu khẩn nàng hồi kinh?

Diệp Tiểu Liên trong thơ đưa ra giải thích là, hôm nay Từ Hữu Dung ở trên chiến trường đã cứu người bị thương quá nhiều.

Muốn cứu sống nhiều người trọng thương sắp chết như vậy, không thể nào chỉ dựa vào Thánh Quang Thuật, Thánh Nữ tất nhiên đã dùng loại dược vật kia.

Vài ngày trước, nàng cũng dùng loại thuốc này, nhưng dùng số lượng không tính quá nhiều, mọi người còn có thể nhịn được.

Hôm nay, nàng dùng thuốc quá nhiều, mọi người thật sự có chút không nhịn được, mới muốn mời nàng rời đi.

Trên thực tế, mọi người cho là quyền lực phân bố loại dược vật này vốn không nên ở trong tay của nàng —— Thánh Nữ nhân ái thế nhân, thấy ai bị thương cũng muốn không tiếc giá nào cứu giúp, nhưng nếu loại thuốc này dùng hết trên người binh sĩ bình thường, sau này thần tướng bị thương làm sao bây giờ? Vương gia sắp chết làm sao bây giờ?

Chuyện này nghe có vẻ rất lãnh khốc, nhưng nơi này là chiến trường, đây là chiến tranh, phân phối bất kỳ tài nguyên nào cũng cần có quy tắc, chết sống có số nhưng tuyệt đối có nặng nhẹ.

Những năm qua không có chiến sự, Ly cung hủy bỏ quy củ phân phối Chu Sa đan theo tháng, chỉ cần tiến hành tính toán đơn giản, liền có thể nghĩ đến hiện tại đã tích góp bao nhiêu Chu Sa đan.

Quyền lực phân phối Chu Sa đan ở trong tay Ly cung, nhưng lúc cụ thể thi hành dù sao cũng cần hỏi ý kiến tiền tuyến tướng lãnh một chút.

Nếu như là thời kỳ hòa bình, đám kỵ binh đại biểu ý chí của các đại nhân vật này hợp ở chung một chỗ cũng không cách nào rung chuyển nàng chút nào. Nhưng bây giờ là thời kỳ chiến tranh, địa vị quân đội càng ngày càng cao, hơn nữa các tướng lĩnh ý đồ từ loại góc độ nào đó đến xem là hợp lý, bọn họ cũng đã đưa cho nàng đầy đủ tôn kính.

Như vậy nàng sẽ đưa ra trả lời như thế nào?

Từ Hữu Dung đưa tay chậm rãi cởi duy mạo, lộ ra gương mặt hoàn mỹ.

Bốn phía thảo nguyên trở nên càng thêm an tĩnh.

Chỉ có thiếu nữ Nam Khê trai đứng ở bên cạnh mới có thể thấy sự mỏi mệt trên thần sắc của nàng.

Nàng nhìn về đám kỵ binh.

Gió mát thổi lất phất cỏ dại trên bình nguyên, phát ra thanh âm ba đào.