Đường Tam Thập Lục không theo Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung rời đi.
Hắn đứng ở trước cửa Quốc Giáo học viện, nhìn đám người đông nghịt như thuỷ triều hạ mà nhanh chóng tản đi.
Bách Hoa hạng rất nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
Tô Mặc Ngu mang theo Quốc Giáo học viện giáo tập cùng học sinh lần lượt trở về.
Nhìn Phong Lâm các đã biến thành phế tích, tường sụp đổ, rừng cây lộn xộn cùng với dấu vết chiến đấu rõ ràng, tưởng tượng thấy trận chiến kinh thiên lúc trước, mọi người khó tránh khỏi cảm xúc có chút khác thường, cảm thấy giống như đang nằm mơ.
Dĩ nhiên, đây là một giấc mộng đẹp, bởi vì Quốc Giáo học viện hiện tại là Ly cung nhất phái.
Tô Mặc Ngu không để ý đến giáo tập cùng các học sinh tâm tình nhộn nhạo, cũng không có vội vàng đi an bài chuyện tu sửa, mà là quan tâm đến chuyện khác hơn.
"Không có việc gì sao?"
Hắn quan sát ánh mắt của Đường Tam Thập Lục hỏi: "Ta thấy mắt của hắn đỏ rực lợi hại."
Hắn trong những lời này tự nhiên nói chính là Trần Trường Sinh, Tô Mặc Ngu lo lắng có phải hắn bị thương quá nặng hay không.
Đường Tam Thập Lục buông tay im lặng, nghĩ thầm chuyện Trần Trường Sinh cùng Hoàng Đế Bệ Hạ ôm đầu khóc rống cũng phải kể cho ngươi sao?
...
...
Trong thiên điện an tĩnh, nước chảy rơi vào trong ao, tí tách rung động, bầu nước ở phía trên phiêu động, giống như một con thuyền trôi nổi không người.
Tầm mắt của Vương Chi Sách rời khỏi ao nước, nhìn về ngoài điện.
Trời còn chưa có tối, ánh sáng rơi xuống, cảnh vật vô cùng rõ ràng, nhưng hắn không nhìn thấy Ngô Đạo Tử.
Trong thiên địa có một vệt màu trắng, vô cùng thánh khiết, như tuyết cũng như hoa sen, đó là Từ Hữu Dung.
Nàng đứng ở trước cửa Quang Minh chánh điện, nghiêng đầu nhìn vào bên trong, nhìn rất khả ái.
Lăng Hải Chi Vương đám người cùng đi với nàng, trầm mặc không nói, chuẩn bị chiến đấu.
Mấy năm trước, hình ảnh như vậy cũng đã xuất hiện một lần.
Lần đó Trần Trường Sinh từ Hàn Sơn trở về, người bị thương nặng, cùng Giáo Hoàng ở trong tòa điện này nhẹ nhàng nói chuyện.
Lúc ấy Từ Hữu Dung cũng chuẩn bị sẵn sàng xuất thủ.
Hôm nay rất rõ ràng, nàng cũng chuẩn bị sẵn sàng xuất thủ.
Cho dù hôm nay đứng đối diện với Trần Trường Sinh chính là Vương Chi Sách.
...
...
Ở Quốc Giáo học viện, mắt thấy Trần Trường Sinh sắp bị Thương Hành Chu trảm dưới kiếm, Từ Hữu Dung không xuất thủ không được, lại bị Vương Chi Sách ngăn cản.
Nhưng Vương Chi Sách vô cùng thưởng thức ứng đối của nàng, lúc ấy nếu như hắn không nhìn lầm, vậy hẳn là Thiên Hạ Khê Thần Chỉ.
"Ta bội phục nhất chính là, nàng lại không đem toàn bộ thời gian cùng tinh lực đặt ở trên đao pháp của Đại huynh, ngươi cũng giống như vậy."
Lời của Vương Chi Sách vô cùng chân thành.
Bởi vì hắn vô cùng rõ ràng bộ đao pháp tên là Lưỡng Đoạn kia đáng sợ đến cỡ nào.
Không chỉ bởi vì hắn là huynh đệ kết nghĩa với Chu Độc Phu, đây là chuyện toàn bộ đại lục đều biết, là chuyện đã ghi trên sử sách.
Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung không biết ư? Bọn họ dĩ nhiên là biết.
Năm ấy hắn cùng với Vương Phá ở bờ Lạc Thủy đi lại phô bày đao ý của Chu Độc Phu một phen, Vương Phá đã mượn cái này để phá cảnh, một đao chém Thiết Thụ.
Hiện tại Lưỡng Đoạn đao quyết đang ở trong tay hắn cùng với Từ Hữu Dung.
Có Lưỡng Đoạn đao quyết, liền có thể thừa kế truyền thừa của Chu Độc Phu, rất có thể trở thành người mạnh nhất dưới tinh không thứ hai!
Đổi lại người tu đạo khác, ai có thể nhịn được loại hấp dẫn này?
Bọn họ tất nhiên sẽ ngày ngày hướng về phía bộ đao quyết kia khổ luyện không ngừng, đem toàn bộ thời gian thậm chí cả sinh mệnh cũng hao tổn trong đó.
Nhưng Trần Trường Sinh không làm như vậy, Từ Hữu Dung cũng không làm như vậy, trừ từng ở Thiên Thư lăng luyện tập một thời gian ngắn, bọn họ không chuyên môn vì tu hành Lưỡng Đoạn đao quyết mà gặp nhau nữa, thậm chí thường xuyên quên mất chuyện này.
"Lưỡng Đoạn đao quyết quá mức khốc liệt, cảm giác có chút không thoải mái."
Đây chính là Trần Trường Sinh đối với Vương Chi Sách đưa ra giải thích.
Hắn suy nghĩ một chút, vừa bổ sung nói: "Hơn nữa chúng ta có đạo pháp của mình, đó cũng là rất tốt."
Đáp án này rất bình tĩnh, nguyên lai đến từ tự tin.
Vương Chi Sách thưởng thức nhất chính là điều này, không giải thích được cũng là điều này.
Từ Thiên Thư lăng đến kiếm trì đến Chu viên, nhiều kỳ ngộ như vậy, cũng không có thể làm cho tâm cảnh của Trần Trường Sinh biến hóa.
Có ai có thể coi thiên thư bia là thạch châu cứ như vậy tùy tùy tiện tiện đeo trên cổ tay?
Hắn cùng với Từ Hữu Dung trẻ tuổi như vậy, đến tột cùng từ đâu ra sự tự tin để cho thời điểm bọn họ đối mặt thế giới này lại thong dong bình tĩnh như thế?
"Thế giới này là của chúng ta, cũng là của các ngươi, nhưng cuối cùng sẽ là của các ngươi."
Vương Chi Sách nhìn hắn nói: "Ta vốn nghĩ đám các ngươi còn trẻ, có thể đợi chúng ta già đi, không cần mạo hiểm như thế."
Trần Trường Sinh hiểu được hắn đang giải thích tại sao lại đồng ý lời mời của Thương Hành Chu mà hiện thân ở kinh đô.
Hắn không biết nên nói gì.
Bởi vì người giải thích với hắn gọi là Vương Chi Sách.
Sự thật này quả thật rất dễ dàng làm cho người ta cảm thấy ngơ ngẩn luống cuống.
...
...
Từ Hữu Dung xoay người nhìn về mái hiên nhà màu đen sâu trong bầy cung điện.
Xác nhận nói chuyện trong thiên điện rất thuận lợi, nàng tự nhiên sẽ không dùng hỏa phượng phá thạch bích mà lên, Lăng Hải Chi Vương đám người cũng rời đi.
Lúc này nàng nghe được câu nói kia của Vương Chi Sách, dĩ nhiên cũng là bởi vì Vương Chi Sách muốn nàng nghe được.
Câu nói kia làm cho nàng nhướng mày, giống như chuẩn bị dùng lửa đốt trời.
Một đạo nhân ảnh ánh vào mí mắt của nàng.
"Thoạt nhìn, chiến ý của ngươi cũng chưa tiêu tán toàn bộ."
Mạc Vũ nhìn nàng mỉm cười nói: "Cũng đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn háo chiến như vậy."
Trừ người giống như nàng cùng Trần Lưu vương, Bình Quốc như vậy từ nhỏ cùng nhau lớn lên, có rất ít người biết chân thực tính tình của Từ Hữu Dung.
Từ Hữu Dung nhìn nàng nói: "Ở trong mắt của ngươi, ta thấy được sự vô tận bất mãn."
"Ta và ngươi làm vô số chuẩn bị, kết quả toàn bộ thất bại, khó tránh khỏi có chút không thích ứng."
Mạc Vũ lúc nói chuyện nhún vai, lộ vẻ đặc biệt bất cần.
Một câu nói đơn giản như thế, lại ẩn giấu bao nhiêu gió tanh mưa máu.
Nếu như không có sắp đặt của Trần Trường Sinh nhìn như ngây thơ ngu xuẩn, có lẽ hôm nay kinh đô thật sự máu chảy thành sông.
"Tiểu nam nhân của ngươi quả thật không tệ."
Mạc Vũ thở dài nói: "Vương đại nhân lại là đáng tiếc."
Từ Hữu Dung châm chọc cười nói: "Ngươi thật sự cho là hắn là người giống trong sách ư?"
Năm đó ở hoàng cung nàng còn tấm bé, Mạc Vũ đã là thiếu nữ, lúc đọc sách không biết đối với Vương Chi Sách dâng lòng si mê biết bao nhiêu lần.
Thế gian không thiếu những nữ tử như nàng, trong suy nghĩ của các nàng, Vương đại nhân tất nhiên là sống ở trên mây, thức ăn là sương gió.
Nếu quả thật nhìn thấy, các nàng mới sẽ biết, trích tiên nhân như vậy là không tồn tại.
Đây chính là một lão nam nhân sẽ thỏa hiệp, có chút thật đáng buồn, thậm chí không thú vị.
Đang ở thời điểm Mạc Vũ cùng Từ Hữu Dung đàm luận về Vương Chi Sách.
Vương Chi Sách nghe được một câu nói.
Câu nói kia là đáp lại đối với lời giải thích của hắn khi trước.
Rất cứng rắn, hơn nữa rất trực tiếp.
"Nếu như thế giới này nhất định là của chúng ta, vậy vì sao các ngươi không lùi? Nhất định phải để người trẻ tuổi chờ sao?"
"Chờ thời gian lâu rồi, chúng ta cũng sẽ biến thành các lão nhân không thú vị như các ngươi."
"Vậy chẳng phải thế giới này vẫn luôn là thế giới của các ngươi ư?"
Không phải là Trần Trường Sinh, cũng không phải là Đường Tam Thập Lục.
Người nói chuyện là Lăng Hải Chi Vương.
Vương Chi Sách nhìn hắn một cái, nhận ra hắn là một vị đại chủ giáo.
Nếu nói Quốc Giáo cự đầu, căn bản sẽ không được hắn để vào trong mắt.
Nhưng có một chuyện, rơi trong mắt hắn, liền khó đi ra ngoài nữa.
Lăng Hải Chi Vương rất trẻ tuổi.
Trong các Quốc Giáo cự đầu, hắn là một cái trẻ tuổi nhất.
Đường Tam Thập Lục từng nói như vậy.
Trẻ tuổi chính là chánh nghĩa.
Vương Chi Sách suy nghĩ một chút, nói: "Có đạo lý."
...
...
Một chiếc xe ngựa hướng ngoài Ly cung đi tới.
Bánh xe nhìn có chút keo kiệt biến hình, chèn ép đá xanh cứng rắn trên quảng trường, tiếng ma sát có chút khó nghe.
Vết máu trên đá xanh cũng đã sớm rửa sạch.
Tiếng quát tháo tức giận của Ngô Đạo Tử từ trong xe càng không ngừng truyền tới.
"Ta muốn gϊếŧ các ngươi!"
"Các ngươi đám nhóc con, lại dám đối xử với lão phu như thế!"
Không có ai đáp lại tiếng mắng của Ngô Đạo Tử.
Một người cũng không có, cũng sớm đã thanh tràng.
Đây là Ly cung biểu đạt tôn kính.
Lăng Hải Chi Vương đứng ở dưới mái hiên, nhìn cỗ xe này xa dần, vẻ mặt rất bình tĩnh.
An Hoa đứng bên cạnh hắn, nghĩ tới việc làm của chính mình hôm nay, nghe những tiếng mắng này, sắc mặt có chút tái nhợt, vẻ mặt có chút luống cuống.
Sự tức giận của Ngô Đạo Tử đến từ thất bại, còn là bởi vì, hắn ở trong Ly cung không cảm nhận được sự tôn kính.
Dựa theo đạo lý trước đây, vô luận thắng bại, loại lão nhân bối phận như hắn, cũng nên nhận được tôn kính.
Huống chi, hắn đại biểu Vương Chi Sách.
Nhưng không có.
Từ Trần Trường Sinh đến Từ Hữu Dung, từ Lăng Hải Chi Vương đến An Hoa, sau đó đi ra bên ngoài Vương Phá cùng Mạc Vũ, cũng không biểu lộ thái độ như thế.
Hoặc là, điểm này đại biểu một cái thời đại đã kết thúc.
Thời đại kia.
Ngô Đạo Tử rất tức giận, hoặc là nói rất thất vọng.
Vương Chi Sách cũng rất bình tĩnh, thậm chí có thể nói vui mừng.
Bởi vì hắn hôm nay cảm nhận được một loại lực lượng.
Một loại lực lượng từng vô cùng quen thuộc, nhưng sau khi Đại Chu kiến quốc đã dần dần đi xa.
Cái loại lực lượng này có chút thô lệ, dễ dàng làm người ta không vui, không có quy củ, lại có sinh mệnh lực vô cùng tươi sống, vô cùng động lòng người.
Ngàn năm trước thiên hạ đại loạn, triều đình tan vỡ, Ma tộc xuôi nam, dân chúng lầm than, đường đầy xương trắng.
Sau đó, có dã hoa đua nở.
Chu Độc Phu, Trần Huyền Bá, Lý Giới Tính, Thương Hành Chu, Sở Vương, Đinh Trọng Sơn, Lý Mê Nhi Tần Trọng, Vũ Cung, trên Lăng Yên các những người đó, còn có hắn.
Lúc ấy bọn họ cũng rất trẻ tuổi, nhưng bọn hắn kính ai chứ? Sợ ai chứ?
Thì ra, thời đại kia chưa kết thúc.
Hiện tại, vẫn là thời đại kia.
Thời đại của người trẻ tuổi.