Đá vụn bị gió thổi lăn tròn trên mặt đất, phát ra thanh âm lộc cộc, cùng tiếng gió trong bầu trời bị kiếm cắt xen lẫn thành một mảnh, càng thêm lộ vẻ thê lương bi ai.
Phong Lâm các rất an tĩnh, Đường Tam Thập Lục cùng Từ Hữu Dung nhìn Thương Hành Chu và Trần Trường Sinh, không nói một lời.
Chỉ có thanh âm của Vương Chi Sách đang bay trong gió.
Trận chiến sẽ cải biến chiều hướng của lịch sử này cuối cùng đã có kết quả.
Chỉ là một khắc vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hiện tại Thương Hành Chu đang nắm cổ họng của Trần Trường Sinh, nắm giữ đại cục cùng sinh tử tương quan, Vương Chi Sách lại nói hắn thua ư?
Thương Hành Chu nhìn Trần Trường Sinh, đột nhiên hỏi: "Ngươi học được từ khi nào?"
...
...
Bách Thảo Viên, Dư Nhân đứng bên bàn đá, nhìn bức tường viện kia, không nói gì.
Trên tầng mây, Chi Chi nhìn mảnh học viện bên dưới, cũng không nói gì.
Thế giới rất lớn, rất nhiều người, nhưng chỉ có bọn họ hiểu được ý tứ của Thương Hành Chu.
Ở trước thời khắc quyết chiến cuối cùng bắt đầu, Thương Hành Chu nói một chữ đơn giản nhưng lại vô cùng phức tạp, cực kỳ khó hiểu.
Chữ kia ẩn chứa tin tức vô cùng phong phú.
Đó là long ngữ.
Nội dung của một chữ kia lại là một môn đạo pháp vô cùng cổ xưa.
Môn đạo pháp này được ghi chép trên một quyển đạo điển cuối cùng.
Rất nhiều năm trước, ở bên dòng suối cạnh miếu cũ Tây Trữ trấn, Trần Trường Sinh cùng Dư Nhân đã từng xem qua cuốn đạo kinh này.
Cuốn đạo kinh này có văn tự rất xa lạ, bọn họ không hiểu được.
Nên bọn họ đi hỏi sư phụ của mình.
Sư phụ nói với bọn họ đây là một quyển cuối cùng trong Tam Thiên Đạo Tàng, một ngàn sáu trăm lẻ một chữ, trong đó ẩn chứa thiên chung nghĩa, cho tới bây giờ không ai có thể hiểu được hoàn toàn ý nghĩa bên trong.
Cho tới hôm nay, Trần Trường Sinh mới xác nhận sư phụ đã không nói thật, hoặc là nói còn có điều ẩn giấu.
Thương Hành Chu rất rõ ràng đã đọc hết cuốn đạo điển này, hơn nữa còn học được rất nhiều.
Môn đạo pháp kia vô cùng cổ xưa, mang theo ý tứ tang thương, để cho hắn phát huy ra năng lực vượt xa cảnh giới, thành công phá vỡ Nam Khê trai kiếm trận, đi tới trước người của Trần Trường Sinh.
Nếu như không có gì bất ngờ phát sinh mà nói, hắn sẽ đạt được thắng lợi trong trận chiến thầy trò này.
Song ngay một khắc kia, Trần Trường Sinh cũng nói một chữ.
Chữ kia giống như trước cũng rất phức tạp, rất khó hiểu, ẩn chứa tin tức phảng phất vô cùng vô tận.
Cũng là long ngữ.
Cũng là một môn đạo pháp cực kỳ cổ xưa.
Hai tiếng long ngâm dung hòa.
Hai đạo khí tức chiếu rọi.
Hai môn đạo pháp tương để.
Đầy trời mưa kiếm rơi xuống.
Nếu như Thương Hành Chu vẫn áp chế cảnh giới, như vậy hắn nhất định sẽ thua, thậm chí có thể sẽ chết.
Cho nên ở thời khắc cuối cùng, hắn đã giải trừ áp chế cảnh giới, vận dụng lực lượng trên thần thánh lĩnh vực.
Nghìn thanh kiếm cắt rách đạo y của hắn, cũng phóng ra vạn trượng tia sáng.
Mưa móc gặp ánh mặt trời, xinh đẹp cũng phải hóa thành khói xanh, cho dù là cánh đồng tuyết, cũng sẽ hòa tan.
Thiên phú, tài hoa, đạo pháp của Trần Trường Sinh ở trước mặt lực lượng tầng thứ cao hơn đều bị chèn ép.
Tay Thương Hành Chu bóp chặt lấy cổ họng của hắn.
Nhưng hắn không có bóp chặt được cổ họng của vận mệnh.
Hắn dùng lực lượng của thần thánh lĩnh vực.
Cho nên là hắn đã thua.
Bước ngoặt chân chính của trận đối chiến này là ở thời khắc Trần Trường Sinh nói ra chữ kia.
Thương Hành Chu muốn biết nguyên nhân trong đó.
"Cái năm mà ta vừa tới kinh đô."
Trần Trường Sinh quay đầu nhìn sang bên kia tường viện, trên mặt lộ ra thần thái hồi ức.
Bên kia là Bách Thảo Viên, nơi xa hơn chính là hoàng thành.
"Có một đêm, Mạc Vũ đem ta lừa gạt vào Đồng cung, sau này ta mới biết được đó là ý của sư thúc."
Đêm hôm đó chính là Thanh Đằng yến, cái tên Trần Trường Sinh lần đầu tiên lưu truyền khắp cả đại lúc, chỉ có rất ít người biết được, ở trước thời khắc khai yến, hắn bị Mạc Vũ giam vào Đồng cung, sau đó gặp được huyền sương cự long trong truyền thuyết kia, suýt nữa bị gϊếŧ chết sau đó ăn thịt, cuối cùng lại thu hoạch được rất rất nhiều.
Đó là lần đầu tiên Trần Trường Sinh gặp phải khảo nghiệm sinh tử thực sự sau khi đi tới kinh đô. Ở trong năm tháng sau này, hắn thường xuyên nhớ tới chuyện xảy ra đêm hôm đó, tỷ như chính mình hướng về phía tiểu hắc long dõng dạc nói mấy câu, càng nghĩ càng cảm giác ngượng ngùng, thỉnh thoảng cũng sẽ không hiểu, vì sao ban đầu Giáo Hoàng lại sắp đặt để Mạc Vũ làm chuyện này?
Trừ chuyện để cho tiểu hắc long trở thành người thủ hộ của Giáo Hoàng đời sau, có phải còn có thâm ý gì hay không?
Trần Trường Sinh nghĩ mãi vẫn không rõ, nên không suy nghĩ thêm nữa.
Hoa nhẹ trôi trong dòng suối.
Hắn đang đi lại bên suối.
Cũng không căn cứ theo ý nguyện của hắn mà hắn bắt đầu học tập long ngữ.
Quá trình này cũng không thuận lợi, thậm chí có thể nói khó khăn hơn việc đi lại khắp đường phố kinh đô để mua các loại đồ ăn.
Nhưng theo thời gian dần trôi, thỉnh thoảng hắn nhớ lại việc học thuộc cuốn đạo điển kia ở miếu cũ Tây Trữ trấn, lại chợt phát hiện chính mình mơ hồ hiểu được thứ gì.
Ở trong ba năm nơi tuyết lĩnh, mỗi đêm, hắn đều học tập long ngữ với tiểu hắc long, sau đó hồi tưởng lại cuốn đạo điển này.
Thật sự rất khó, vô luận long ngữ hay cuốn đạo điển này.
Cuối cùng, hắn học được vẫn không nhiều, vô luận long ngữ hay cuốn đạo điển này.
Nhưng đã đủ để hắn có thể trong điều kiện tiên quyết Thương Hành Chu không có bất kỳ chuẩn bị, đón đỡ môn đạo pháp kia.
Cũng ngay khi hắn phát ra âm tiết kia, Trần Trường Sinh mới hiểu được tại sao Giáo Hoàng năm đó lại sắp đặt như vậy.
Giáo Hoàng muốn hắn nhận được trợ giúp từ tiểu hắc long, còn muốn hắn học được long ngữ.
Giáo Hoàng hi vọng hắn có thể tìm hiểu một quyển cuối cùng trong Tam Thiên Đạo Tàng, cũng nhắc nhở hắn Thương Hành Chu hẳn là có thể lĩnh ngộ chút đạo pháp cổ xưa từ trong cuốn đạo điển này.
Tại sao muốn nhắc nhở? Giống như trước cũng là nhắc nhở.
Rất rõ ràng, ở trước đây thật lâu, Giáo Hoàng đã dự đoán được thầy trò bọn họ sẽ vì lý niệm khác nhau mà trở mặt.
Suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện, Trần Trường Sinh đối với Thương Hành Chu nói một phen như vậy.
"Ngài nói không sai, ta đúng là do ngài nuôi lớn, nhưng mà, không phải ta được ngài dạy dỗ, bởi vì ngài không dẫn dắt ta, không để ý tới ta, cũng không có đã dạy ta thứ gì. Ta được sư huynh dạy dỗ, hắn đã dạy ta rất nhiều thứ, Tô Ly tiền bối, cũng đã dạy ta rất nhiều thứ, còn có sư thúc, bọn họ dạy cho ta đều nhiều hơn ngươi rất nhiều."
Thương Hành Chu nhìn Trần Trường Sinh, không nói gì.
Hắn thua.
Hắn bại bởi tên đồ đệ chính mình không thích nhất ngay trước mắt, cũng là bại bởi tên đồ đệ chính mình thích nhất bên kia bức tường.
Hắn thua bởi sư đệ mà mình từng xem thường nhất.
Lúc này hắn nên làm gì?
Buông tay, sau đó rời đi, giống như con lão cẩu nhà có tang, hay là...
Thương Hành Chu nhắm hai mắt lại.
Hành động này rất đột nhiên.
Vô luận là Vương Chi Sách, hay là Đường Tam Thập Lục cùng Từ Hữu Dung, đều có chút giật mình.
Chỉ có vẻ mặt của Trần Trường Sinh vẫn bình tĩnh, tựa như đã sớm dự liệu được những chuyện này.
Thương Hành Chu nhắm hai mắt, nhưng không buông tay.
Tay của hắn rơi vào trên cổ họng Trần Trường Sinh, vô cùng ổn định.
Giống như một gốc tùng cường nhận, hoặc như khóa sắt cứng rắn.
Bỗng nhiên, hắn mở mắt.
Sâu trong con ngươi yên lặng, phảng phất có huyết sắc hòa tan, cùng hắc đồng gặp gỡ, biến thành hạt sắc.
Đó là cây tùng già nứt ra chảy nhựa.
Đó là mặt ngoài khóa sắt gỉ sét.
Hắn nhìn Trần Trường Sinh, ánh mắt bình tĩnh mà kiên nghị.
Sát ý, không có chút nào che dấu.
...
...
"Chấp nhận thua cuộc đi."
Vương Chi Sách quát lên.
...
...
Quải trượng đặt tại trên bàn đá.
Dư Nhân đã không có ở đây.
...
...
Cánh chim trắng noãn hóa ra hai vệt lửa.
Từ Hữu Dung biến mất khỏi chỗ cũ.
...
...
Gió nổi mây phun.
Thân thể huyền sương cự long như núi, hướng Quốc Giáo học viện chèn ép tới.
...
...
Đường Tam Thập Lục vái dài đối với Thương Hành Chu, khẩn thiết nói: "Cần gì như thế."
...
...
Trần Trường Sinh không nói gì.
Hắn nhìn Thương Hành Chu, ánh mắt bình tĩnh giống như trước, kiên cố và kiên quyết.