Ban đầu ở Bạch Đế thành, Biệt Dạng Hồng đem kinh nghiệm đối chiến giữa mình cùng Thánh Quang thiên sứ thông qua tuyệt học Nhất Điểm Hồng của Tây Lăng Vạn Thọ các toàn bộ quán thâu đến trong đầu của Trần Trường Sinh, bên trong liền có quyền pháp tinh túy mấy năm cuối cùng khi hắn còn sống thường dùng.
Trước kia Biệt Dạng Hồng không có thói quen dùng quyền.
Thiên Thư lăng cuộc chiến , hắn tận mắt chứng kiến quả đấm của Thiên Hải Thánh Hậu đánh ra khí thế xé thiên diệt địa, có điều cảm ngộ, mới sáng chế ra bộ quyền pháp này.
Điều này cũng không đồng nghĩa là hắn tỏ vẻ thần phục Thiên Hải Thánh Hậu, loại thái độ hướng cường giả học tập này ngược lại đại biểu chân chính dũng cảm.
Nắm đấm dũng cảm, có uy lực cường đại khó có thể tưởng tượng.
Thời điểm Trần Trường Sinh vung quyền, không khí trong phương viên mấy trăm trượng cũng rung động, phát lên một trận cơn lốc.
Phiến rừng cây kia hướng bóng lưng của hắn chỉnh tề gục xuống, tỏ vẻ bản thân đang kính sợ.
Thương Hành Chu cũng không thể tránh được một nắm đấm đầy dũng cảm này.
Nhưng hắn đỡ được quả đấm này.
Oanh một tiếng nổ, vụn cỏ cùng giọt nước còn có bùn lầy bay múa đầy trời, che khuất bầu trời.
Phiến rừng cây chậm rãi trở nên thẳng đứng, cuồng phong dần dần biến mất.
Bị lực lượng kinh khủng chèn ép, mặt đất vốn tơi xốp chỉnh tề hạ xuống, cứng rắn hơn vô số lần.
Quả đấm của Trần Trường Sinh dừng ở trên lòng bàn tay của hắn, không cách nào tiến thêm được nữa.
Nếu như lúc này Tàng Phong vỏ kiếm còn ở bên người, hắn có thể nghĩ ra mười mấy phương pháp phát ra công kích bén nhọn nhất đối với Thương Hành Chu.
Hiện tại hắn ngay cả một kiếm cũng chẳng còn.
Cũng may điều ngày không đồng nghĩa là hắn không cách nào xuất kiếm.
Nhiệt độ dọc theo thảo nguyên bỗng nhiên kịch liệt tăng cao, bên cạnh thủy thảo thậm chí trở nên khô vàng .
Trần Trường Sinh vận dụng Nhiên Kiếm uy lực lớn nhất cũng là quyết tuyệt nhất.
Chân nguyên trong thân thể của hắn bắt đầu thiêu đốt cuồng bạo, thông qua cánh tay phải hóa thành thân kiếm , hướng Thương Hành Chu cuồn cuộn không dứt tuôn trào.
Thương Hành Chu vẻ mặt không có chút nào biến hóa, vẫn hờ hững như cũ.
Hắn tựa như một ngọn núi lớn nguy nga, có một loại cảm giác không cách nào rung chuyển.
Một đạo lực lượng cực kỳ hùng hồn sinh ra từ lòng bàn tay của hắn.
Quả đấm của Trần Trường Sinh không cách nào tiến thêm một tấc nữa.
Đạo lực lượng hùng hồn kia có chút đặc thù, không giống như là tinh huy ngưng uẩn mà thành, mà lộ vẻ càng thêm mãnh liệt, phảng phất có nhiệt độ chân thật.
Từ dấu hiệu biểu lộ đến xem, càng giống như Trần Trường Sinh dùng Nhiên Kiếm để điều động chân nguyên.
Trần Trường Sinh mơ hồ đoán được một loại khả năng, rất là khϊếp sợ.
Nhưng hắn không còn kịp suy tư nữa, bởi vì phản kích của Thương Hành Chu đã đến.
Tựa như ở đỉnh mộ dụ vậy.
Thương Hành Chu tay phải nhìn như tùy ý rơi xuống, như lá rụng rơi vào trong gió, căn bản không cách nào nắm bắt được quỹ tích.
Trần Trường Sinh vẫn không cách nào tránh né.
Thương Hành Chu tay phải rơi vào l*иg ngực của hắn, rất mềm nhẹ , nhưng bao hàm lực lượng có thể so với thiên địa.
Trên mặt đất cứng rắn mới vừa hạ xuống xuất hiện hai rãnh khắc sâu.
Trần Trường Sinh lui đến cuối rãnh, bắp chân đυ.ng phải mặt đất, cả người bay lên.
Hắn tựa như tảng đá bị lực sĩ ném đi , cùng với thanh âm gào thét phá không, biến thành một điểm đen nhỏ trong bầu trời.
Thương Hành Chu tầm mắt tùy theo mà động, rơi vào cách xa mấy dặm.
Không biết tại sao, hắn cũng không mừng rỡ, cũng không hờ hững giống lúc trước, mà là nhíu mày.
Gió mát chợt tới, tay đạo bào khẽ phiêu, hắn hóa thành một đạo khói xanh, hướng bên kia cực nhanh mà đi.
...
...
Cách xa mấy dặm, Trần Trường Sinh cũng ở trong nước, mặt úp xuống, nhìn tựa như một cỗ tử thi.
Bỗng nhiên, hắn tung mình mà lên, không quay đầu liếc mắt, hướng phía trước chạy như điên.
Hắn nhanh như tuấn mã, mang ra một đường bọt nước, chẳng qua là mơ hồ có thể thấy được cánh tay phải có chút còng còng, tựa như đã bị thương.
Không ai có thể đón đỡ hai chưởng của Thương Hành Chu, cho dù ở Chu viên hắn phải chế trụ cảnh giới của mình.
Trần Trường Sinh còn sống được, còn có thể chạy trốn, trừ cường độ thân thể, trọng yếu hơn là hai chưởng của Thương Hành Chu cũng không hoàn toàn đánh trúng.
Ở thời khắc tối hậu lúc Thương Hành Chu hai lần vung chưởng, hắn cũng giơ ngang cánh tay, chắn trước ngực.
Không có kiếm, vẫn muốn sử dụng kiếm.
Trước lúc hắn vận dụng Nhiên Kiếm, hắn đã dùng xong Bổn Kiếm.
Đệ nhất thiên hạ thủ kiếm.
Hơn nữa hắn không cách nào tránh được chưởng pháp như lá rụng của Thương Hành Chu, nhưng có thể lựa chọn vị trí bị công kích.
Hắn còn có thể lựa chọn sau khi bị công kích nên mượn lực thế nào.
Hắn thậm chí ở trên không trung còn dùng Da Thức bộ một lần.
Cho nên hắn biết mình sẽ rơi ở nơi đâu.
Nơi này đã là Nhật Bất Lạc thảo nguyên, cũng chính là địa phương mà hắn muốn tới.
Sau khi xác nhận không cách nào dùng Da Thức bộ để thoát khỏi Thương Hành Chu, hắn liền bắt đầu chuẩn bị chuyện kế tiếp.
Bây giờ nhìn lại có vẻ hắn đã thành công.
Trong thảo nguyên này tiếng rít cùng tiếng ma sát càng ngày càng dày đặc, tựa như đang ăn mừng thay cho hắn.
Trên thực tế, đó là dị giao đám yêu thú ngửi thấy được khí tức của hắn, chạy tới để hoan nghênh.
Đám yêu thú rất nhanh đã cảm nhận đến sự tồn tại của Thương Hành Chu.
Dù sợ hãi, đám yêu thú vẫn anh dũng chạy tới.
Hơn mười con dị giao ở trong thủy thảo không ngừng du động, xóa đi dấu vết Trần Trường Sinh lưu lại.
Càng nhiều dị giao mang theo mùi hôi lặng yên không một tiếng động lẻn về phía Thương Hành Chu.
Nơi xa trong bầu trời xuất hiện một chút điểm, hẳn là hôi thứu đang bay tới.
Tin tưởng qua một chút thời gian nữa, bầy yêu thú giống như thủy triều sẽ bao phủ khắp cả thảo nguyên.
Nhưng đó cũng không phải bản ý của Trần Trường Sinh.
Hắn mạo hiểm bị Thương Hành Chu phát hiện tung tích, quát lên: "Lui ra!"
...
...
Thương Hành Chu đang đứng trên một nhánh cỏ, theo gió nhẹ nhàng đung đưa.
Hắn nghe thanh âm trong nước truyền đến, cảm giác được chút ít khí tức núp trong thảo nguyên, nhíu mày nói: "Nghiệt súc, muốn chết ư."
Vừa lúc đó, một giọng nói như sấm nổ vang, truyền khắp cả thảo nguyên.
Đó là thanh âm của Trần Trường Sinh.
Thương Hành Chu lông mày vén lên dần dần rơi xuống.
Hắn có chút bất ngờ.
...
...
Không có yêu thú nào dám không tuân theo lệnh của Trần Trường Sinh .
Bởi vì hắn là chủ nhân của Chu viên, còn bởi vì hắn đã cứu giúp cái thế giới này.
Yêu thú phục tòng đối với hắn, phát ra từ linh hồn cùng bản tính .
Nghe được mệnh lệnh của hắn, cho dù là phong lang bản tính kiêu ngạo nhất cũng lặng yên không một tiếng động rút lui.
Ở phía trước Chu lăng, kiền thú cùng đảo sơn liêu khổng lồ liếc mắt nhìn nhau, một lần nữa cúi thấp thân thể.
Thảo nguyên một lần nữa trở về yên tĩnh, chỉ có thể nghe được côn trùng kêu to cùng tiếng nước chảy mềm nhẹ.
Chân Trần Trường Sinh rơi vào trên thực địa.
Bạch thảo làm đường, sương sắc như trước, ngôi miếu đổ nát kia vẫn ở chỗ cũ.
Hắn chạy vào miếu cũ, đi tới sau thần tượng ngồi xuống.
Hô hấp của hắn có chút trầm trọng , sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Hắn từ ngón tay gỡ xuống kim châm đâm vào hai nơi khí khiếu trên cần cổ, sau đó nhắm mắt lại bắt đầu minh tưởng.
Thương Hành Chu áp chế cảnh giới cũng không phải là đối thủ mạnh nhất mà hắn gặp phải trong cuộc đời này, nhưng áp lực gây ra cho hắn lại là lớn nhất .
Vô luận là ban đầu ở Tầm Dương thành gặp phải Chu Lạc, hay là tại Hàn sơn gặp phải Ma Quân, hắn cũng không đến mức khó có thể thừa nhận giống hôm nay.
Từ đỉnh mộ dụ đến gian miếu đổ nát này, không bao lâu, giao chiến chỉ có hai hiệp, hắn đã mỏi mệt tới cực điểm.
Vậy đại khái chính là áp lực tâm lý phải thừa nhận khi học sinh khiêu chiến lão sư sao.
Chẳng qua không biết hắn còn có thể chống đỡ bao lâu, cũng không biết hắn đến tột cùng chuẩn bị chống đỡ tới nơi nào.
Trần Trường Sinh bỗng nhiên mở mắt.
Thương Hành Chu đã đến ngoài miếu.