Quyển 7 - Chương 43: Nơi bụi mù nổi lên

Về thời gian hơn một nghìn năm qua, các sử gia có rất nhiều phương thức để phân chia, thường thấy nhất chính là lấy thời điểm Đại Chu kiến quốc, cũng có rất nhiều người lựa chọn lấy Bách Thảo Viên chi loạn , Thái Tông Hoàng Đế đăng cơ làm điểm phân chia. Dân gian cũng có không ít người lựa chọn thời khắc Vương Chi Sách ngang trời xuất thế làm sự kiện mở màn cho thời đại mới, đem hơn một nghìn năm này chia làm lịch sử trước khi có hắn và sau khi có hắn.

Bởi vì trong chiến tranh phạt ma, hắn đóng vai trò quá mức trọng yếu cùng quá mức truyền kỳ.

Hôm nay cũng sẽ là một ngày trong lịch sử, giống như trước lấy thời gian hắn xuất hiện mà chia làm hai giai đoạn trước sau.

Ở trước thời điểm Vương Chi Sách xuất hiện, trong ngoài Thiên Thư lăng tràn đầy không khí khẩn trương giằng co, tất cả mọi người cảm thấy bất an hơn nữa lo âu tới cực điểm. Sau khi hắn xuất hiện, rất nhiều tâm tình âm u mặt trái đã biến mất không còn, rất nhiều người trên mặt lộ vẻ vui sướиɠ, thậm chí có chút điên cuồng.

Mọi người cuối cùng đã xác nhận tin đồn kia là sự thật, hắn còn sống, như vậy hắn tự nhiên có thể giải quyết toàn bộ vấn đề mà Nhân tộc gặp phải .

Ngay cả ánh mặt trời đầu xuân đều trở nên rực rỡ sớm hơn.

Vừa lúc đó, bọn họ nghe được một câu nói.

"Vương đại nhân ngài có phải đã già rồi nên hồ đồ hay không?"

...

...

Vương Chi Sách cùng Từ Hữu Dung nói chuyện với nhau cũng không cố ý tránh né mọi người trong ngoài Thiên Thư lăng.

Người trước bởi vì chuyện này nằm trong dự liệu cùng với bản tính tự tin của hắn, người sau thì là bởi vì thất vọng cùng chiến ý tùy theo mà đến.

Nghe được những lời này của Từ Hữu Dung, trong ngoài Thiên Thư lăng trở nên xôn xao.

Nàng sử dụng xưng hô Vương đại nhân chính là xưng hô tôn kính mà Nhân tộc dành cho Vương Chi Sách, hơn nữa nàng còn xưng ngài.

Nhưng không ai cho là những lời này là lễ phép.

Cho dù nàng là Thánh Nữ phía nam, là kiêu ngạo cùng sủng nhi lớn nhất của kinh đô những năm qua, mọi người vẫn không cách nào chấp nhận nàng vô lễ đối với Vương Chi Sách như vậy.

Bên ngoài Thiên Thư lăng kích khởi một mảnh nghị luận, thậm chí xen lẫn tiếng mắng đầy tức giận.

Cho dù là Ly sơn kiếm đường trưởng lão còn có cường giả các tông phái trong rừng cây nam lộc, tất cả cũng khẽ nhíu mày, không đồng ý đối với chuyện này.

Mộc Chá gia lão thái quân cùng Ngô gia gia chủ lần nữa liếc mắt nhìn nhau, không nói gì mà lắc đầu, lại càng chuẩn bị sẵn sàng để nhận thua rời kinh.

Từ Hữu Dung không để ý đến chút ít động tĩnh bên ngoài Thiên Thư lăng, cũng không có để ý đến phản ứng của các cường giả phía nam.

Nàng ánh mắt yên tĩnh nhìn Vương Chi Sách.

Thương Hành Chu ở trong kiếm trận, hờ hững nhìn hình ảnh này, không nói gì.

Vương Chi Sách ở ngoài kiếm trận, khẽ mỉm cười, tựa như cũng không thèm để ý những lời châm biếm của nàng.

Hắn đọc một lượt Đạo Tàng, đã trải qua mọi thế sự, tự nhiên rõ ràng cảm xúc hiện tại của Từ Hữu Dung, cùng với những tâm tình này từ đâu mà đến.

Từ Hữu Dung nói tới thời điểm hắn nên xuất hiện, hắn thủy chung không xuất hiện, tự nhiên là chỉ những thời điểm mà thế giới này cần hắn.

Tỷ như biển máu ở Quốc Giáo học viện hơn hai mươi năm trước, tỷ như trận kinh thiên chi biến Thiên Thư lăng hơn ba năm trước.

Những thời khắc chuyển ngoặt lịch sử cực kỳ trọng yếu này, quả thật Vương Chi Sách không xuất hiện, nhưng hắn từng xuất hiện trong thời khắc khác.

Năm đó hắn nản lòng thoái chí rời khỏi kinh đô, liền không hề quan tâm tới chuyện triều chánh quyền vị thay đổi nữa.

Hắn vân du tứ hải, ẩn cư thâm sơn.

Nhưng hắn vẫn để ý tới tương lai của Nhân tộc.

Cho nên thời điểm ban đầu Ma Quân muốn gϊếŧ Trần Trường Sinh, hắn xuất hiện ở Hàn sơn.

Cái đêm mà Ma Quân chết, hắn xuất hiện ở tuyết lĩnh.

Vài ngày trước trong lúc Bạch Đế thành hỗn loạn, hắn xuất hiện trên cánh đồng tuyết nơi phương bắc.

Vương Chi Sách nói: "Ta trước kia đã từng gặp Trần Trường Sinh."

Từ Hữu Dung nói: "Ta biết."

Vương Chi Sách nói: "Ta lúc ấy còn chuẩn bị đi gặp Thu Sơn cùng ngươi một chút."

Từ Hữu Dung nói: "Hôm nay gặp mặt, có phải có chút thất vọng hay không?"

Vương Chi Sách cười lắc đầu.

Hắn không thèm để ý sự vô lễ của Từ Hữu Dung vừa rồi.

Trong suy nghĩ của hắn, đây chỉ là cô bé cực khổ rất nhiều ngày nhưng vẫn không gộp đủ phấn hoa nên tức giận mà thôi.

Từ Hữu Dung hôm nay biểu hiện đã rất ưu tú, thất vọng tự nhiên chưa nói tới.

Chẳng qua hắn hôm nay xác nhận Từ Hữu Dung dùng chính là thái thượng vô tình đạo.

Mà hắn cho tới bây giờ vẫn luôn là một người đa tình.

Đạo bất đồng, tự nhiên bất tương vi mưu (Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được).

Hai con đường, tự nhiên chỉ có thể lựa chọn một cái.

Điều này làm cho hắn cảm thấy có chút tiếc nuối.

"Ngươi nói ngươi muốn thử xem, ta cũng muốn thử xem sao."

Vương Chi Sách nhìn Từ Hữu Dung nói: "Ta muốn thử thuyết phục ngươi từ bỏ ý nghĩ điên cuồng này."

"Thuyết phục ư?"

Từ Hữu Dung khóe môi khẽ nhếch, lần nữa nở nụ cười.

Lần này, ý tứ đùa cợt trong nụ cười của nàng càng đậm.

Ở trong suy nghĩ của nàng, Vương Chi Sách muốn thuyết phục nàng từ bỏ, bản thân đã đại biểu hắn đã đưa ra lựa chọn.

Hơn nữa, hắn đã đưa ra lựa chọn thay cho cả Nhân tộc.

Nàng trừ tiếp nhận còn có biện pháp gì khác chứ?

Thuyết phục như vậy cũng không phải là thuyết phục thật sự, bởi vì không liên quan gì đến đạo lý cả.

Hôm nay Từ Hữu Dung có thể đem Thương Hành Chu bức đến tình cảnh này, chính là vì mục đích cuối cùng của nàng cũng không phải là thắng lợi, mà là thế nhân đều đốt.

Đây là đao pháp của Chu Độc Phu.

Nàng có thể làm được chuyện này, là bởi vì có rất nhiều thế lực nguyện ý theo nàng.

Vô luận là những tông phái thế gia phía nam hay là kỵ binh cùng tín đồ Quốc Giáo.

Sau khi Vương Chi Sách xuất hiện, bố cục này của nàng đã bị phá.

Đừng bảo là bản thân hắn chính là là vị cường giả chí cao cảnh giới sâu không lường được, nổi danh sánh ngang với Thái Tông, Chu Độc Phu.

Chỉ riêng tên của hắn, đã đủ để thay đổi toàn bộ cục diện.

Hắn danh vọng cực cao, trên đời không người nào có thể sánh bằng.

Khi hắn đứng về phía đối lập, ai còn nguyện ý theo nàng nữa?

Các thiếu nữ Nam Khê trai không buông kiếm trong tay xuống, nhưng sau khi biết thân phận Vương Chi Sách, sắc mặt của các nàng trở nên có chút không đúng.

Thiên Thư lăng phía nam cùng với cường giả Quốc Giáo trong kinh đô, lại có ai có thể xuất thủ với Vương Chi Sách?

Cho dù vẫn có người trung thành với nàng, nhưng nàng đã không thể hoàn thành cái mục tiêu đốt cháy tất cả này.

Nói một cách khác, nàng không còn cách nào uy hϊếp được Thương Hành Chu nữa.

Nhìn từ góc độ này, người quen thuộc Lưỡng Đoạn đao quyết nhất, quả nhiên vẫn là Vương Chi Sách.

Cho đến ngày Chu Độc Phu trở về Tinh hải, hắn vẫn không thể chiến thắng được Đại huynh của mình.

Nhưng hắn biết, nếu như muốn phá vỡ phần thế chi đao, nhất định phải ra tay trước khi ngọn lửa nổi lên.

Gió xuân lạnh lẽo vẫn lạnh lẽo như cũ, từ đáy phiến mây này phất sang hai bên thần đạo, lay động cỏ cây.

Trên bình nguyên có hai vệt bụi mù tiến đến gần, ý nghĩa huyền giáp trọng kỵ kinh khủng sắp trở về kinh.

Trong thiên địa một mảnh an tĩnh, tất cả mọi người đang chờ Từ Hữu Dung thừa nhận thất bại của mình.

Bỗng nhiên, mặt đất Thiên Thư lăng kịch liệt chấn động.

Nước suối trong phía trước thần đạo giống như trang giấy trong suốt rời khỏi mặt đất.

Con sông vây quanh Thiên Thư lăng sinh ra vô số bọt sóng mờ đυ.c, bèo tấm mới vừa đọng lại mấy ngày đã bị quấy thành mảnh nhỏ.

Chấn động từ phiến bình nguyên phía nam truyền đến .

Kinh đô có Thiên Thư lăng ngăn cách, may mắn không có trạch viện sụp đổ, nhưng vô số dân chúng vẫn kinh hoảng đi lên đường phố, nhìn tựa như vô số con kiến.

Mọi người khϊếp sợ dị thường, nhìn lại phiến bình nguyên kia, thấy được một hình ảnh cực kỳ quỷ dị.

Huyền giáp trọng kỵ cách kinh đô chỉ có hơn mười dặm mang theo bụi mù đột nhiên biến mất .

Thay vào đó là một đạo bụi mù cực lớn, che lấp cả ánh mặt trời, phóng lên cao, nhìn giống như một con thương long.

Nhìn đạo bụi mù kinh khủng trên bình nguyên này, Vương Chi Sách cùng Thương Hành Chu cùng với ngoài lăng Vương Phá và Tương Vương đồng thời biến sắc.

Thân là cường giả thần thánh lĩnh vực, bọn họ tự nhiên có thể thấy rõ ràng, đạo thương long kia đúng là do bụi mù ngưng tụ mà thành.

Vấn đề là nơi bụi mù nổi lên hẳn là bình chướng cuối cùng của triều đình ở phương nam, Ma sơn.

Ma sơn đã sụp đổ!