Quyển 7 - Chương 42: Câu hỏi của Từ Hữu Dung

Lăng Hải chi vương cùng Ti Nguyên đạo nhân chẳng biết lúc nào đã đi tới hai đầu quảng trường.

Đám kỵ sĩ vừa mới bắt đầu xung phong đã hô tọa kỵ ngừng lại, các tín đồ cuồng nhiệt một khắc trước còn đang khóc cầu, lúc này đã bị An Hoa mang theo thối lui đến nơi xa, thỉnh thoảng quay đầu lại liếc mắt nhìn trong sân vẫn đang chém gϊếŧ, vẻ mặt có chút lo sợ bất an.

Trừ Ám Liễu cùng Lạc Tinh Thạch, khí tức của Sơn Hà Đồ cùng Thiên Ngoại Ấn cũng đã xuất hiện tại Ly cung.

Bị Ly cung đại trận đột nhiên xuất hiện trấn áp , Ngô Đạo Tử đã mất đi cơ hội phản kích cuối cùng.

Một thanh đoản đao đâm vào bụng của hắn, nếu như thị lực khá một chút, hẳn là còn có thể thấy cây đao kia vòng vo nửa vòng trong bụng hắn.

Ngô Đạo Tử phát ra một tiếng kêu đau đớn thê lương, họa bút trong tay cùng bàn vẽ giấu trong tay áo đều rơi xuống, ở trên mặt đá xanh văng tung tóe khắp nơi.

Hộ Tam Thập Nhị rút đoản đao ra, hướng một bàn chân còn lành lặn khác của Ngô Đạo Tử đâm vào, nhanh chóng cộng với ổn định, hơn nữa cực kỳ chính xác.

Thời điểm làm những chuyện này, ánh mắt của hắn rất bình tĩnh, hoặc có thể nói rất chuyên chú, phảng phất quên đi hết thảy mọi chuyện phía ngoài.

Ngô Đạo Tử lần nữa phát ra một tiếng hét thảm, té ngã trên mặt đất, không còn biện pháp nào bò dậy.

Máu tươi từ trong thân thể của hắn không ngừng trào ra, hình ảnh nhìn dị thường máu tanh và tàn nhẫn.

Thân là Họa Thánh, Ngô Đạo Tử tự nhiên có những điểm hơn hẳn người thường, mặc dù sau này mới bắt đầu tu hành, nhưng đã sống ngàn năm, cảnh giới cũng sớm đã đến trình độ sâu không lường được, mặc dù bị Ly cung đại trận trấn áp, cũng không đến mức bó tay chịu trói nhanh như vậy.

Nhưng chuyện này không thể nào sai sót được, hơn nữa sau đó sau khi bọn họ rời đi, không thể lưu lại bất kỳ cơ hội phản kích nào cho đối phương, cho nên Trần Trường Sinh chỉ có thể dùng phương pháp chiến đấu máu tanh như vậy, vận dụng thanh đao biếи ŧɦái nhất của Hộ Tam Thập Nhị.

Ám Liễu rời khỏi mặt đất, trở lại trong tay Lăng Hải chi vương, Lạc Tinh Thạch lóe lên mấy đạo quang mang, trở lại trong vỏ kiếm.

"Ngươi sẽ không chết, cho nên, không cần lo lắng."

Trần Trường Sinh cởi xuống kim châm đâm vào mấy khí khiếu trọng yếu của Ngô Đạo Tử, cầm máu cho hắn.

Ngô Đạo Tử sắc mặt tái nhợt, mang theo tức giận khó có thể ức chế cùng tâm tình rất hoang đường, lớn tiếng quát mắng lên: "Các ngươi lại dám đả thương ta ư!"

Trần Trường Sinh từ trong tay áo lấy ra ba viên đan dược bất đồng đút vào trong miệng của hắn, không trả lời hắn.

Ngô Đạo Tử lớn tiếng nói: "Đây là ý của Vương đại nhân!"

Trần Trường Sinh vẫn không để ý đến hắn, xác nhận thương thế trên mặt bàn chân của hắn hẳn là không có gì đáng lo.

Ngô Đạo Tử cảm thấy vết thương càng ngày càng đau, giận hận đến chí cực, nhìn hắn lớn tiếng mắng chửi, ô ngôn uế ngữ dần dần nhiều hơn.

Trần Trường Sinh nhìn hắn một cái, ánh mắt bình tĩnh mà sáng ngời.

Hộ Tam Thập Nhị thấp giọng hỏi: "Bệ Hạ, có muốn chém thêm một đao nữa hay không?"

Ngô Đạo Tử nhất thời cảm thấy bụng mình giống như đao xoắn, sợ hãi đến chí cực, trong vô thức ngậm miệng lại.

An Hoa đi tới nơi này .

Trần Trường Sinh nói: "Ta đem hắn giao cho ngươi."

An Hoa đã biết thân phận của vị lão nhân mặc áo bào xám này, có chút lo lắng, nhưng vẫn gật đầu.

Trần Trường Sinh gật đầu, nói: "Sau đó Ly cung sẽ trở nên tương đối trống vắng, nếu có người đến..."

An Hoa thanh âm khẽ run: "Ta sẽ gϊếŧ chết hắn."

Trần Trường Sinh nhìn nàng bình tĩnh mà thành tâm nói: "Ý của ta là, vô luận là ai tới."

Những lời này ám chỉ vị trung niên thư sinh kia.

Nếu nói đến địa vị hoặc là nói danh vọng ở trong lòng dân chúng, hắn cho dù nuôi dưỡng nhiều năm hơn nữa, cũng vẫn thua xa không bằng đối phương.

Cũng chỉ có người như An Hoa mới có thể vì hắn mà không để ý tới sự tồn tại của đối phương.

"Bất kể là ai , ta cũng sẽ gϊếŧ chết hắn."

An Hoa lần này trả lời vô cùng nhanh, thanh âm cũng bình tĩnh không còn run rẩy nữa, lộ vẻ vô cùng kiên định.

Lăng Hải chi vương cùng Ti Nguyên đạo nhân rất thưởng thức nhìn nàng một cái, người trước còn dạy thêm một chiêu.

"Nhớ chém đứt đầu, như vậy mới chắc chắn không sống được."

Nghe lời này, An Hoa thật vất vả mới bình tĩnh lại lại trở nên hoang mang.

Cuối cùng, Hộ Tam Thập Nhị đem thanh đoản đao của mình nhét vào trong tay của nàng, mỉm cười nói: "Cây đao này của ta tương đối sắc."

Tiếng chân lại vang lên, bụi mù tái phát, Ly cung nhanh chóng trở nên vắng lạnh .

Các tín đồ bình thường bảo vệ bên ngoài, trên quảng trường chỉ có Ngô Đạo Tử trong vũng máu cùng với An Hoa hai tay đang nắm chặt đoản đao .

Hai nghìn Quốc Giáo kỵ binh theo thần đạo chạy nhanh rời khỏi Ly cung, không biết sẽ tạo thành bao nhiêu nghị luận khϊếp sợ.

Tất cả chủ giáo cùng chấp sự bao gồm Lăng Hải chi vương, Ti Nguyên đạo nhân, Hộ Tam Thập Nhị ở bên trong đều rời đi.

Không ai chú ý tới, Cẩu Hàn Thực và Ly Sơn kiếm tông đệ tử ở Tuyên Văn điện cũng đã rời đi, Tông Tự đại chủ giáo đã rời đi.

Ly cung đã không còn ai, bởi vì động tĩnh ở Thiên Thư lăng bên kia, ngoài Ly cung cũng không còn một ai.

Nhưng các thí sinh tham gia đại triêu thí căn bản không hề biết chuyện này, đám giáo chủ chủ trì đại triêu thí ở trong Thanh Diệp thế giới cũng đều không biết.

Nếu có người phân tích, có lẽ sẽ phát hiện các giáo sĩ còn ở trong Thanh Diệp thế giới phần lớn đều thuộc về Quốc Giáo cựu phái.

Dĩ nhiên, Giáo Khu xử vốn chính là nơi Quốc Giáo cựu phái tập trung, mà Giáo Khu xử chịu trách nhiệm đại triêu thí là chuyện đương nhiên.

Trước đó không có ai dám đưa ra ý kiến phải đối về quyết định này của Giáo Hoàng đại nhân.

Hắc y thiếu nữ ôm lấy bồn thanh diệp, đi tới ngoài Thanh Hiền điện.

Hơn phân nửa Giáo Khu xử cứ như vậy bị nàng ôm đi.

Ánh mắt của nàng rất hờ hững, bởi vì ở trong suy nghĩ của nàng, đây chỉ là chuyện nhỏ rất tầm thường.

Hôm nay, nàng còn muốn làm rất nhiều chuyện lớn.

Tỷ như, báo thù tên trung niên thư sinh kia.

...

...

Vị trung niên thư kia sinh dĩ nhiên chính là Vương Chi Sách.

Nên hình dung hắn như thế nào đây?

Bất cứ từ ngữ nào để hình dung, cũng không xứng với người này.

Hắn là truyền kỳ thật sự.

Hắn có địa vị khó có thể tưởng tượng trong lịch sử Nhân tộc, trừ việc không làm Hoàng Đế mà thôi. Mặc dù đến hiện tại, hắn vẫn là Thống soái mà Yêu tộc tín nhiệm nhất, là đồng bạn thân mật nhất, đồng thời hắn vẫn là cường giả mà các vương công Ma tộc trong Tuyết Lão thành sợ nhất cùng sùng bái nhất .

Nhìn Vương Chi Sách, Từ Hữu Dung bỗng nhiên nở nụ cười.

Nàng rất rõ ràng, mặc dù đều là lão nhân trong niên đại Thái Tông, nhưng quan hệ giữa Vương Chi Sách cùng Thương Hành Chu cũng không tốt.

Ở lúc Thái Tông tuổi già, quan hệ giữa bọn họ lại càng mịt mờ mà hung hiểm.

Tựa như Ngô Đạo Tử lúc này hẳn là đang ở Ly cung, trên thế gian này hắn sợ nhất chính là vị lão Ma Quân kia, sợ thứ hai đúng là Thương Hành Chu.

Hoặc phải nói là Kế đạo nhân.

Các bức họa trong Lăng Yên các, đều là do Ngô Đạo Tử vẽ ra.

Nhưng những người trên bức họa đó, phần lớn cũng đã bị Kế đạo nhân gϊếŧ chết.

Thời gian không thể nào hoàn toàn xóa tan địch ý cùng sợ hãi, cho dù là mấy trăm năm, bọn họ rõ ràng nên đối đầu, vì sao hôm nay lại liên thủ với nhau?

Từ Hữu Dung không hỏi, bởi vì nàng đã biết đáp án.

Bất quá chính là mấy từ đại cục, thiên hạ, Ma tộc, Bắc Phạt mà thôi.

Nàng bỗng nhiên nghĩ tới, nếu như nương nương còn sống, đối mặt tình cảnh như thế sẽ làm như thế nào đây?

Nương nương đại khái sẽ cảm khái một tiếng tràn ngập đùa cợt cùng khinh miệt: nam nhân a...

Nghĩ tới hình ảnh đó, nụ cười của Từ Hữu Dung trở nên càng thêm rực rỡ.

Vương Chi Sách hỏi: "Thánh Nữ sao lại cười?"

Từ Hữu Dung thu lại nụ cười, nhàn nhạt nói: "Bởi vì ta chợt phát hiện một loại khả năng."

Vương Chi Sách ôn hòa nói: "Xin nói."

"Thời điểm mà ngươi nên xuất hiện ngươi lại luôn không xuất hiện, thời điểm ngươi không nên xuất hiện ngươi lại cứ cố gắng nhảy ra ngoài."

Từ Hữu Dung nhìn hắn bình tĩnh hỏi: "Vương đại nhân ngài có phải đã già nên hồ đồ rồi hay không?"