- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Trạch Nữ Của Anh
- Chương 8: Trở về (2)
Trạch Nữ Của Anh
Chương 8: Trở về (2)
“Cô biết tôi sao?” Bình Yên nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt. Bộ dạng cô ấy rất quen thuộc, ánh mắt nghi hoặc đăm chiêu đang nhìn cô kia cũng không hề xa lạ. Mình và cô ấy đã gặp nhau ở đâu rồi sao?
“Cậu là Bình Yên phải không?” Diệp Hy tiến đến liền bị An Khiêm giữ lại.
“Diệp... Diệp Hy?” Gáy Bình Yên giật mạnh, cô cau mày, cơn đau đang phát tác. Cô gái này... cô gái này... chính là người bạn trong mơ của cô, người luôn bên cạnh cổ vũ cô. Là Diệp Hy...
“Bình Yên... mình đã rất lo cho cậu. Á anh thả tôi ra.” Diệp Hy lớn tiếng, cô bị người của An Khiêm kéo lên phòng nghỉ vip. Cũng may chỗ bọn họ đứng khá khuất nên tiếng kêu của Diệp Hy không gây ảnh hưởng đến đại sảnh. An Khiêm chậm rãi dìu Bình Yên, nhìn khuôn mặt nhăn nhó trắng bệch vì đau, anh không khỏi xót xa.
“Xin lỗi vì đã thất lễ, tôi tên An Khiêm.” Anh gật nhẹ đầu với Diệp Hy.
“Tại sao cô ấy lại không nhớ tôi?” Diệp Hy tra khảo.
“Bị thương vì cứu người.” An Khiêm đáp ngắn gọn.
“Cứu anh? Rồi mới ra nông nỗi này?” Diệp Hy lên giọng.
“Thật ra... cô ấy...” Một thuộc hạ sau lưng anh lên tiếng. Ngay lập tức anh nắm tay mình lại ra dấu cho cậu ta đừng nói thêm nữa.
“Đúng vậy, cô ấy đã cứu tôi một mạng.” Không những vậy, cô ấy còn cứu mạng thuộc hạ của anh, chính là người vừa muốn lên tiếng. Chàng trai trẻ sau lưng anh gia cảnh khó khăn, cha mẹ mất sớm, trong nhà chỉ có hai anh em. Cậu bị bắt nạt rồi được anh trai cứu nhưng thật không may, anh trai cậu ta bị đánh đến mất mạng. Cậu ta cũng suýt không qua khỏi nếu như anh không đến kịp thời.
“Cô ấy có thể nhớ lại không?” Diệp Hy hỏi
“Có... nhưng mỗi khi nhớ lại cơn đau sẽ tìm đến cô ấy.” Anh đã thử để cô dùng thuốc giảm đau, nhưng bệnh tình không hề khá lên.
“Có thể để cô ấy lưu lại chỗ tôi được không? Tôi cũng là con gái sẽ tiện chăm sóc cô ấy hơn, giúp cô ấy lấy lại trí nhớ.”
“Tôi xin lỗi, người đưa ra lựa chọn không phải là tôi, Bình Yên muốn được ở nhà cô ấy. Tôi cũng đã đồng ý việc đó. Cô nên nói chuyện với cô ấy xem sao.” An Khiêm ngồi xuống cạnh Bình Yên vẫn đang mơ màng trong cơn đau.
“An lão đại... mọi người đang tập chung ở đại sảnh.” Người của anh thông báo qua bộ đàm. An Khiêm đứng dậy, cài nút áo vest rồi nhắc Diệp Hy
“Cô ở đây nói chuyện với cô ấy một lúc. Giờ họ đang phát biểu, một lúc nữa người của tôi sẽ đưa hai người xuống.”
“Cảm ơn.” Cô cũng không quan trọng bữa tiệc này, mục đích đi cũng chỉ là làm quen thêm với những người cùng ngành khác. Nhưng việc đó so với việc tìm thấy Bình Yên, thực không so sánh được.
“Diệp Hy...” Bình Yên khẽ gọi. Trong đầu cô có rất nhiều hình ảnh đang hiện ra, những lời nói quan tâm, tình cảm của Diệp Hy dành cho cô. Khuôn mặt rạng ngời của Diệp Hy, sao cô lại không nhận ra cô ấy chứ.
“Yên Yên, mình ở đây. Cậu còn đau nhiều không để mình tìm người giúp?” Diệp Hy lo lắng.
“Mình đỡ rồi, chắc không sao đâu.” Khuôn mặt xinh đẹp mỉm cười, Diệp Hy thở dài nhẹ nhõm. Con bé ngốc nghếch này luôn làm cô phải lo lắng. Bình Yên từ nhỏ đã xuất sắc nhiều mặt, học tập, hoạt động, nhân cách mọi người thường chỉ nhìn thấy vẻ điềm tĩnh của cô ấy nhưng thật sự Yên Yên rất yếu đuối. Diệp Hy gặp Yên Yên lần đầu tiên khi cô ấy 12 tuổi. Đó là một cô bé mồ côi cả cha và mẹ, cô bé đạt giải thưởng cao trong kì thi khoa học trẻ Quốc tế. Trùng hợp, gia đình Diệp Hy lại là khách mời đặc biệt của cuộc thi.
Khi nghe được hoàn cảnh của Yên Yên khó khăn, luôn chỉ có một mình làm đủ mọi việc để nuôi sống bản thân, gia đình Diệp Hy đã đề nghị nhận Bình Yên làm con nuôi. Khi ấy Yên Yên tuy nhỏ tuổi nhưng đã suy nghĩ rất thấu đáo, cô bé nhận sự giúp đỡ nhưng không đồng ý việc điền tên vào hộ khẩu Diệp gia. Diệp lão khá bất ngờ vì bao đứa trẻ mong được mang trong mình họ “Diệp”, dòng họ giàu có quyền lực nhưng cô bé này lại không đồng ý. Bình Yên giải thích rằng vì cô muốn phát triển bằng chính sức lực của mình chứ không phải bằng một chữ “Diệp“. Diệp lão trầm trồ trước suy nghĩ của cô, nên lão thu nhận Bình Yên làm học trò. Từ đó Diệp gia có thêm một thành viên, Diệp Hy lại có thêm một người bạn nữa. Dù điều kiện cuộc sống tốt hơn nhưng Yên Yên vẫn luôn giản dị khép kín, nhiều lần phải chịu thiệt thòi nhưng cô ấy không bao giờ dựa hơi nhà Diệp mà toàn tự mình chịu đựng. Chính vì vậy, Diệp Hy rất quan tâm đến Yên Yên.
“ Giám đốc An nói cậu muốn trở về nhà?” Diệp Hy hỏi.
“Ừ.. Vì đó là nhà mình, mình không muốn bỏ trống, không muốn cảm thấy xa lạ.
“Cậu sống một mình sẽ ổn chứ?” Diệp Hy lo lắng.
“Chẳng phải mình vẫn ổn đây sao?” Bình Yên tươi tắn, khoác tay Diệp Hy cùng cô xuống đại sảnh. Nhận được câu trả lời, Diệp Hy chắc chắn rằng Bình Yên quyết tâm rồi không thể khuyên nhủ được.
Khi hai người xuống tới đại sảnh, âm nhạc cùng lúc vang lên. Dường như trong không khí sang trọng huyền ảo mà hai người trở nên nổi bật hẳn. Người con gái nhỏ nhắn, nước da trắng ngần kiều diễm đang đưa cánh tay mảnh mai khoác lấy tay cô gái bên cạnh. Bình Yên có đôi mắt hai mí đen sâu, mày mềm mại cong cong, khuông mặt không chút tì vết, mái tóc dài sóng mượt xõa tự nhiên che đi đôi vai xinh đẹp quyến rũ. Chỉ có duy nhất một từ miêu tả được vẻ đẹp của cô: Mỵ.
Diệp Hy cũng không thua kém, diện trên mình bộ váy bó màu đen tím tôn nước da mịn màng trắng trẻo. Mái tóc ngắn được tết gọn tạo kiểu sau gáy, mặt trái xoan thanh tú, mắt nâu linh động sắc sảo như nhìn thấu tâm can đối phương. Vẻ đẹp quý phái sang trọng của cô cũng lọt vào mắt xanh của rất nhiều đàn ông ở đây.
“Sao nhiều người nhìn bọn mình vậy?” Bình Yên như bị dọa sợ đưa mắt tìm kiếm hình bóng An Khiêm. Cô chỉ cao gần 1m60 trong khi Diệp Hy lại cao hơn cô gần 1 cái đầu, dễ dàng nhìn thấy An giám đốc cũng đang đi qua đây.
Diệp Hy dẫn Bình Yên đi qua dòng người đến trước mặt anh: “Anh sẽ đối xử tốt với cô ấy?” Diệp Hy hỏi, cô rất để ý cách An giám đốc nhìn và quan tâm Yên Yên. Có lẽ anh ta cũng không quá lạnh lùng khô khan như vẻ bề ngoài.
Dù sao cũng rất biết ơn anh vì đã chăm sóc cho chị em tốt của cô, trông Yên Yên thản nhiên đến bên An giám đốc, Diệp Hy mỉm cười nghĩ: “Mùa xuân của bình yên đến rồi.”
“Còn đau không?” An Khiêm hỏi cô.
“Gáy vẫn còn giật giật, nhưng có lẽ không sao đâu.” Cô ngước lên nhìn anh rồi trả lời.
Khi thấy người đẹp đã có cặp, mọi người dời tầm chú ý lên sân khấu, nơi MC đang giới thiệu chủ nhân bữa tiệc - Cố Lâm. Cố Lâm - chủ tịch tập đoàn Hà Tấn, đã ngoài 70 tuổi nhưng sức khỏe vẫn còn rất tốt, dáng người đứng thẳng giọng nói hào sảng cho dù tóc đã hai màu và nếp nhăn trên mặt đã hiện rõ. Ông ta vẻ ngoài hiền lành mà trong lòng một bụng toan tính, tổ chức bữa tiệc này để thu hút vốn đầu tư cho dự án xây dựng sắp tới và tranh thủ để cho con trai của mình kiếm chút quan hệ với các tiểu thư tập đoàn lớn.
Con trai ông ta là giám đốc quản lý Cố Thiên. Hắn ta thừa hưởng vẻ ngoài và năng lực của cha, lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ không biết bao nhiêu thiếu nữ nhẹ dạ cả tin, được một thời gian rồi vứt bỏ họ. An Khiêm không hề muốn tham dự bữa tiệc này nhưng vì lời mời của phu nhân Cố nên mới đến. Phu nhân Cố tình cờ gặp mẹ anh trong một buổi khai trương nội thất nghệ thuật, nên đã mở lời mời tham gia bữa tiệc cùng con trai, chủ đích là muốn giới thiệu con gái riêng của bà ta cho anh. Nhưng có lẽ làm bà ta thất vọng rồi, hôm nay anh đã có bạn gái đi cùng.
Người trên sân khấu đã đi xuống, buổi tiệc chính thức bắt đầu. Tất cả dần tản ra, người thì đi ăn, người thì ra ghế ngồi, có cặp thì kéo nhau ra giữa đại sảnh khiêu vũ trong nền nhạc du dương. An Khiêm cúi xuống hỏi nhỏ: “Em ăn gì không?”
“Có, em hơi đói.”
“Nhưng ở đây chỉ có bánh ngọt, ăn tạm nhé? Về nhà anh sẽ làm đồ ăn khuya.”
“Vâng” Cô chưa kịp trả lời thì giọng nói của một nữ trung niên chen ngang làm cô phải ngừng lại: “An giám đốc, không ngờ cậu thực sự đã nhận lời mời.”
Người phụ nữ này là Cố phu nhân, bên cạnh còn có một cô gái trẻ ánh mắt nhìn cô không được thiện cảm lắm.
“Xin lỗi phu nhân, hôm nay mẹ tôi có việc bận, quà đã gửi phu nhân từ sớm.” Anh chẫm rãi nói.
“Không sao không sao, tôi còn nghĩ sẽ chẳng có ai đến. Thế cô gái này là..?” Cố phu nhân rất bất ngờ vì theo thông tin An giám đốc không hề có bạn gái, nay lại có một cô nàng nhan sắc không tầm thường đi bên cạnh, lại còn rất tình tứ. Bà cảm thấy có chút không kịp trở tay.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Trạch Nữ Của Anh
- Chương 8: Trở về (2)