- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Trạch Nhật Phi Thăng
- Chương 95: Đà Ẩu Tiên Thư 1
Trạch Nhật Phi Thăng
Chương 95: Đà Ẩu Tiên Thư 1
“Hình như là mùi thụy hương và mùi hoa lan, còn có mùi ngọt ngọt như sữa nữa!” Hứa Ứng lại ngửi tay phát nữa.
Ngoan Thất nói: “Tởm quá!”
Hứa Ứng tạ lỗi với Nguyên Vị Ương nói: “Nguyên huynh đệ, ta còn chưa cám ơn ngươi đã giúp đỡ ta dọc đường, giờ lại liên lụy tới ngươi, trong lòng ta rất bất an.”
Nguyên Vị Ương lắc đầu nói: “Ta tới tìm ngươi, sao lại không ra tay giúp đỡ cho được? Còn bị lão tổ tông của Chu gia bắt ở lại thì không liên quan gì tới ngươi, là ta chứng kiến Thủy Khẩu miếu xảy ra biến cố, không kiềm chế nổi lòng hiếu kỳ nên mới đi tới nơi này. Ngươi đã nhắc nhở ta, là ta không may thôi.”
Hứa Ứng cười nói: “Ngươi chịu tới tìm ta bắt cá, ta cũng rất vui mừng.”
Nguyên Vị Ương lắc đầu: “Ta tới tìm ngươi là để trao đổi ảo diệu trong việc vận hành và tu luyện thần thức, không phải tới bắt cá.”
Hứa Ứng lẩm bẩm nói: “Còn có thể cùng đi đào cá trạch nữa. Ngươi đã bắt tôm bao giờ chưa? Khi bắt phải thật cẩn thận, từ từ thò tay ra, tay phải thật nhanh, nếu không bọn chúng sẽ nhảy ra sau tay ngươi, nhảy lên mặt ngươi.”
Lão đầy tớ áo xanh Kiêu bá thần sắc lo lắng, thấy hai mắt Nguyên Vị Ương sáng rực lên, hiển nhiên đã bị người nào đó nói tới mức động tâm.
“Thằng nhóc con!”
Lão đang định phát tác nhưng Chu Tề Vân đang đứng trước mặt. Ở bên vị đại nhân cường đại nhất này, lão không thể phát tác nổi.
Nguyên gia nhân khẩu thiếu thốn, đến thế hệ của Nguyên Vị Ương thậm chí không mấy con cái có thể sống tới tuổi trưởng thành, thế gia cổ xưa này sắp bị gạch tên khỏi trần gian, vì vậy Kiêu bá cũng lo cho an nguy của Nguyên Vị Ương, không muốn hắn ở quá gần phần tử nguy hiểm này.
Một lúc lâu sau, trên bầu trời có mây lành bồng bềnh, chỉ thấy trong áng mây có bóng rồng ẩn hiện, khi đến trước mặt mới thấy là bốn con thần long kéo một cỗ xe báu tới đây.
Con rồng đó là Long thần, mang theo khí hương hỏa nồng đậm, có lẽ là tượng rồng bằng gỗ hoặc bằng đá, được thờ cúng lâu ngày, vì vậy có năng lực cưỡi mây đạp gió.
Chu Tề Vân leo lên xe, Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương cũng lên theo. Chiếc xe này nhìn bề ngoài không lớn, nhưng bên trong mênh mông, Ngoan Thất cúi đầu trườn vào, phát hiện cho dù mình có nằm nhoài trong xe cũng thừa sức.
“Chẳng lẽ là pháp bảo?” Hắn thầm nghĩ trong lòng.
Bốn con thần long kéo chiếc xe cưỡi mây chạy về phía xa.
Hứa Ứng vén rèm xe nhìn ra ngoài, chỉ thấy mây trắng lượn lờ, xe kéo đi xuyên mây mù, hơi ẩm rất đậm, chẳng mấy chốc trong xe đã ướt sũng.
Trên người bốn con thần long đang kéo xe cũng có giọt nước, thi thoảng trong tầng mây còn có sấm sét đánh trúng thần long, làm lóe lên ánh lửa. Mỗi lúc như vậy lại ngửi được mùi khí hương hỏa.
Hứa Ứng đóng cửa xe lại, nhìn ra ngoài qua ô cửa lưu ly, tránh cho hơi ẩm trong xe quá đậm.
Lại thấy chiếc xe kéo chạy ra khỏi tầng mây, đột nhiên một dải núi sông tráng lệ lọt vào tầm mắt, đỉnh núi cao vạn trượng, chót vót như được tước gọt, nhô thẳng từ mặt đất lên. Không biết trong núi có sinh vật đáng sợ gì phát ra từng tiếng rống, tạo thành từng tầng sóng âm mắt thường cũng có thể thấy được, lan tỏa ra ngoài!
Khí hương hỏa trên người bốn con thần long cũng bị phá vỡ ít nhiều, thân hình không ổn định, mây mù dưới chân tán loạn, xe kéo nghiêng ngả kịch liệt.
Chu Tề Vân hừ một tiếng, âm thanh không lớn nhưng trong ngọn núi tráng lệ này lại đột nhiên có sấm sét đan xen, cứ như có người khổng lồ vô hình giơ quyền đập xuống chỗ có tiếng rống, khiến cho sơn cốc kia rung chuyển kịch liệt.
Tiếng rống ngưng bặt.
Ngoan Thất khen: “Bạch mi lão tổ thật bá đạo, ông nội ta thua dưới tay hắn cũng không oan!”
Hứa Ứng nhìn ra ngoài cửa sổ, bốn con thần long kéo xe đi vòng qua đỉnh núi lớn, chạy xuyên qua khe sâu giữa hai ngọn núi, bên dưới là con sông lớn sáng rực, nhìn từ trên xuống như một dải băng màu bạc, tỏa ra ánh nắng, sóng nước lấp loáng.
Y thấy loáng thoáng có ngư long nhảy từ trong sông lên.
Giang sơn như tranh vẽ, tráng lệ như bài ca.
Bốn con rồng kéo xe chạy thêm không biết bao nhiêu dặm, nhưng vẫn không thấy thành thị của nhân loại. Hứa Ứng đột nhiên nghĩ tới một chuyện đáng sợ: ”Rốt cuộc vùng đất mới rộng tới mức nào?”
Vì sao bay bao lâu rồi vẫn không thấy Linh Lăng thành?
Y thậm chí không thấy Tương giang Tiêu thủy. Ngoài ra Vĩnh Châu thành cũng ngay gần đó, vì sao cũng không thấy Vĩnh Châu?
Y dõi mắt nhìn lại, đâu đâu cũng là những dãy núi lớn nguy nga, cao vυ"t tận tầng mây, trong lòng không khỏi sợ hãi, ở đây không có nơi nào khiến cảm thấy quen thuộc.
“Khi ta đi vào vùng đất mới, vùng đất mới đã sinh trưởng dọc hai bên bờ Nại Hà, kéo dài khoảng tám trăm dặm.”
Chu Tề Vân nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Ta cũng không biết trong thời gian này, vùng đất mới lại lớn thêm bao nhiêu.”
Một gốc cây nguy nga khổng lồ lọt vào tầm mắt, tán cây vượt qua cả dãy núi, mây mù lơ lửng dưới tán cây.
Hứa Ứng lại thấy Nại Hà, gốc cây nguy nga này sinh trưởng ngay ở khúc ngoặt của Nại Hà, dòng sông cũng phải đổi hướng vì gốc cây này.
“Là cây hòe!” Ngoan Thất thò đầu tới gần cửa sổ, con mắt dán sát song cửa nhìn ra ngoài, nhận ra loại cây này.
Hứa Ứng trợn tròn hai mắt, y chưa bao giờ thấy cây hòe lớn như vậy!
“Cây cối là tiên do trời sinh, chỉ cần thân cây không khô héo, không đứt gãy, rễ cây không bị côn trùng đυ.c khoét gặm nhấm, nó có thể sống sót muôn đời. Gốc cây này cũng vậy.”
Chu Tề Vân bồi hồi nói: “Gốc hòe này đã sinh trưởng không biết bao nhiêu lâu rồi, có thể nói là hòe tiên ở cõi trần. Tuy nó sinh trưởng ở nơi không thích hợp như cõi âm, nhưng chính vì vậy không ai tới chặt cây, sống sót bao đời, trở thành cây tiên. Cây hòe lớn này còn gọi là dương hòe, là thứ chí dương chí cương của cõi âm, nơi này là bách quỷ bất xâm! Ngươi có thể cảm nhận được tinh thần của cây hòe này.”
Hứa Ứng nghe vậy, lan tỏa thần thức, quả nhiên phát hiện trong cây hòe nguy nga kia có một thần thức cổ xưa đang thong thả vận hành, dày nặng, trầm lắng, cổ xưa, lại sâu xa.
Y không biết cây hòe đang nói gì, có lẽ là những lời ngâm xướng vô nghĩa, lại giống như đang trình bày cảm ngộ của bản thân đối với sinh mạng, đối với đại đạo. Đối với sinh mạng cổ xưa như nó, dường như ngôn ngữ đã không còn ý nghĩa.
Trên cây có rất nhiều hoa hòe, đang mùa xuân, chính là lúc hoa hòe nở, trên cây toàn những bông hoa hòe vàng rực đóa nở đóa không, nhưng hương thơm đã tràn ngập.
Hứa Ứng ngửi thấy mùi thơm, chỉ thấy không ngờ nguyên khí lại lặng lẽ tăng cường!
“Rõ ràng đây là một vùng đất quý thích hợp để tu luyện, đến khi hoa hòe nở, không khéo thiên địa nguyên khí còn nồng đậm hơn!”
Cỗ xe rồng chạy thẳng về phía cây hòe này, khi đến dưới tán cây hòe, Hứa Ứng mới phát hiện nơi này còn có một cung điện cổ xưa, có con cháu Chu gia ra ra vào vào. Khi đến trước cung điện, Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, trên đó có viết chữ Triện.
“Hòe Hoa cung phúc địa.” Hứa Ứng đọc thầm trong lòng, không lên tiếng.
Loại văn tự này là của thời thượng cổ, quả chuông cũng không nhận ra, y cảm thấy mình không nên khoe khoang trước mặt Chu Tề Vân thì hơn.
Có lẽ Hòe Hoa cung phúc địa là tiền nhân phát hiện tu luyện dưới tán cây hòe làm ít mà hưởng nhiều, nên coi nơi này là động thiên phúc địa, xây dựng cung điện này.
Nhưng không biết vì sao tiền nhân lại từ bỏ Hòe Hoa cung. Bây giờ vùng đất mới xuất hiện, cao thủ Chu gia tìm ra nơi này nên coi nó là cứ điểm thăm dò vùng đất mới.
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Trạch Nhật Phi Thăng
- Chương 95: Đà Ẩu Tiên Thư 1