Dám đậu binh giáp vàng vẫn tiếp tục người trước ngã xuống người sau tiến lên, lao về phía dị điểu màu xanh lam. Người người đổ xuống trước mặt Hứa Ứng, bị dị điểu mổ tới tan xương nát thịt, sau đó nuốt vào bụng.
Nhưng vẫn có đậu binh giáp vàng nhào tới người dị điểu, dùng kiếm xanh trong tay chiến đấu với dị điểu. Đối với bọn họ, dị điểu là thần linh to hơn mình gấp trăm lần, ngàn lần, hùng vĩ vô biên, nhưng bọn họ vẫn dũng mãnh không sợ chết!
Cho dù bọn họ chỉ là hạt đậu, nhưng Hứa Ứng lại thấy cảm động.
Y thôi thúc Nê Hoàn động thiên, cắm vào biển hỗn độn, chuyển hóa năng lượng trong biển hỗn độn thành hoạt tính hùng hồn!
Y chưa từng học na thuật, nhưng lại muốn dừng thân phận na sư giao chiến!
Y coi đám đậu tương biến thành này là người, coi họ là người có tư tưởng có sinh mệnh!
Vì những người này, y cần thử nghiệm lĩnh vực mà mình chưa từng đặt chân tới!
Quả chuông đang dưỡng thương lập tức bị đánh thức, nó nằm trong Nê Hoàn động thiên, lập tức nhận thấy không ngờ tòa động thiên này lại từ từ vận chuyển, trong động thiên tuôn ra hoạt tính cực kỳ nồng nặc, thậm chí truyền vào cơ thể nó.
Đương nhiên, hoạt tính này cũng không mấy tác dụng với nó, nó không có thân thể, không thể sử dụng hoạt tính để chữa thương.
Nếu so sánh thì tòa động thiên của Hứa Ứng rất nhỏ, thậm chí còn không bằng động thiên của một số na sư bình thường trong Chu gia nhưng hoạt tính Nê Hoàn câu được từ đó lại có chất lượng cực cao!
“Chẳng lẽ A Ứng định thi triển na thuật?”
Quả chuông không khỏi ngây dại: “Nhưng hắn chưa bao giờ học na thuật cơ mà! Hắn chỉ mới mở bí tàng Nê Hoàn, không coi mình là na sư đấy chứ?”
Hứa Ứng hồi tưởng kỹ lưỡng mọi dị thường trong thân thể khi mình trúng chiêu thu nhỏ, cảm ứng luồng hoạt tính hùng hồn trong cơ thể. Y thử coi loại hoạt tính này là nguyên khí, vận chuyển hoạt tính tới mọi ngóc ngách trong cơ thể.
Y vận chuyển nguyên khí như vận chuyển hoạt tính, dần dà, nguyên khí của y và hoạt tính từ từ dung hợp, thấm nhuần phế phủ, lấp đầy máu thịt, khiến nguyên khí vận chuyển hoạt bát hơn hẳn, dần dần có cảm giác hóa sinh vạn vật.
Đột nhiên, y phát động Tượng Lực Ngưu Ma quyền, chỉ thấy sau lưng dần dần nhô lên, thân thể càng ngày càng cao, ngón tay phình to, khép lại, tạo thành chân thú.
Mũi y mọc dài ra, xương trán nhô cao, đầu càng ngày càng to, hai lỗ tai to bè như cái quạt, không ngờ lại yêu hóa ngay trước mặt Ngoan Thất, hóa thành đầu voi thân người chân voi, hệt như một vị Tượng Vương thần cao cỡ hai hạt đậu!
“Cuối cùng A Ứng cũng hiện nguyên hình rồi...”
Ngoan Thất trợn tròn mắt, lẩm bẩm: “Thạch Sơn thần nói không sai, quả nhiên hắn là yêu quái!”
Hứa Ứng giải trừ hình thái Tượng Vương thần, thân thể lại tự khôi phục như lúc ban đầu, thử nghiệm lần này, y đã chắc chắn tới sáu bảy phần mười mình có thể thi triển Thảo Mộc Giai Binh!
Trong lòng y không có cái gọi là na pháp của na sư, cũng không có cái gọi là pháp thuật thần thông của luyện khí sĩ, y chỉ có một suy nghĩ, đó là làm việc theo tính tình, phát huy sở trường nguyên khí và hoạt tính của mình, thi triển năng lực của bản thân một cách tự nhiên.
Y chỉ cảm thấy mình có năng lực thi triển Thảo Mộc Giai Binh hoặc Tát Đậu Thành Binh.
Một con dị điểu màu xanh lam giơ chân dẫm xuống, đạp một đậu binh giáp vàng dưới lòng bàn chân, há mỏ, mổ xuống đầu hắn.
Mắt thấy nó sắp mổ nát đầu đậu binh giáp vàng, đột nhiên Hứa Ứng chỉ tay một cái, thân thể đậu binh lập tức phình to, chỉ trong khoảnh khắc đã từ kích thước nhỏ bằng hạt đậu, hóa thành một thần nhân giáp vàng cao tới hai thước!
Con dị điểu màu xanh lam mổ lên ngực hắn, nhưng vị thần nhân giáp vàng nho nhỏ đã xuất kiếm đâm thủng đầu chim.
Hứa Ứng thôi thúc nguyên khí và hoạt tính trong cơ thể, rảo bước đi tới, tiến vào chiến trường giữa đậu binh và dị điểu, tiện tay điểm ra, từng đậu binh nhanh chóng biến đổi, hóa thành thần nhân nho nhỏ cao hai thước, tình hình lập tức nghịch chuyển.
Thần nhân giáp vàng nho nhỏ nhảy lên hạ xuống, lao tới đánh gϊếŧ đám dị điểu màu xanh lam, chẳng bao lâu sau đã gϊếŧ chết phân nửa lũ dị điểu. Đám dị điểu khác thấy vậy lao nhao đập cánh bay lên trời.
Lại có hơn mười thần linh giáp vàng nho nhỏ gỡ cung tên xuống, giương cung lên bắn, liên tiếp gϊếŧ chết đám dị điểu đang đào tẩu.
Ngoan Thất thấy vậy trợn tròn mắt, vội vàng dò hỏi: “A Ứng, ngươi thi triển na thuật à?”
Hứa Ứng suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: “Ta cũng không biết có phải na thuật hay không, chỉ cảm thấy lẽ ra nên làm như vậy.”
Ngoan Thất đờ đẫn, một lúc sau mới nói: “Tiền bối là thần thánh phương nào chuyển thế?”
Hứa Ứng nghe vậy cười ha hả nói: “Ngoan Thất, ngươi đọc lắm tiểu thuyết giải trí quá rồi, nghĩ đi đâu thế? Ta đương nhiên là ta, không phải ai chuyển thế cả! Nhà ta ở khu đất Hứa gia, cha mẹ rất thương ta, ta nhớ rất rõ ràng...”
Ngoan Thất thấy y lại nói tới chuyện này, vội vàng ngắt lời nói: “Khoan đã! A Ứng, ngươi có thể thi triển Tát Đậu Thành Binh với đám đậu binh này, vậy có thể thi triển pháp thuật này với chúng ta, phá giải na thuật của lão yêu bà kia không?”
Hứa Ứng không rơi vào ký ức về khu đất Hứa gia, trạng thái tinh thần rất bình thường, cười nói: “Phá giải na thuật của mụ ta thì không khó, khó ở chỗ tu vi ta không được thâm hậu như mụ. Muốn phá giải na pháp của mụ phải làm từ từ mới được.”
Ngoan Thất tinh thần phấn chấn nói: “Chỉ cần phá giải được là tốt rồi.”
Đang lúc này, chỉ nghe một giọng nữ già nua vang lên, cười nói: “Hứa công tử định phá giải cái gì?”
Hứa Ứng và Ngoan Thất đồng thời biến sắc, chỉ thấy trên đỉnh đầu có một chiếc khăn lụa hạ xuống, che phủ cả mình và đám đậu binh.
Một khắc sau, bọn họ đã xuất hiện trong một cái giỏ, bà lão Chu Vũ Bà vén khăn lụa, nhìn qua trong giỏ rồi cười ha hả nói: “May mà có đám đậu binh của lão thân, nếu không chắc lão thân chẳng thể tìm được Hứa công tử. Đáng tiếc, chỗ đậu này héo rồi.”
Bà ta rũ nhẹ, ném đám đậu binh ra khỏi giỏ, không buồn đếm xỉa đến chúng, thản nhiên rời khỏi.
“Lão yêu bà, Thất gia liều mạng với ngươi!” Ngoan Thất nhảy lên, há miệng cắn ngón tay bà lão này, định độc chết bà ta, nhưng Chu Vũ Bà giơ hai ngón tay kẹp nhẹ một cái là kiềm chế được chỗ bảy tấc của hắn.
Chu Vũ Bà cười lạnh một tiếng, định bóp chết Ngoan Thất.
Hứa Ứng thản nhiên nói: “Chu gia mời Hứa mỗ tới làm khách, phá giải yêu pháp cho Chu gia các ngươi. Nhưng ngươi lại định gϊếŧ bằng hữu của ta, chẳng lẽ không sợ lão tổ tông nhà ngươi nổi giận?”
Chu Vũ Bà vội vàng dừng tay, cười nói: “Hứa công tử, lão tổ tông nói mời ngươi chứ đâu có nói mời con dị xà này. Có điều lão thân cũng nể mặt công tử, không làm khó dễ hắn.” Dứt lời bèn thả Ngoan Thất xuống.
Ngoan Thất thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Ứng bò tới rìa cái giỏ, nhìn ra ngoài, chỉ thấy đám đậu binh vẫn đi theo Chu Vũ Bà, mờ mịt không biết làm gì.
Hứa Ứng phất tay, sinh cơ trong bí tàng Nê Hoàn tuôn ra, đám đậu binh ai nấy mọc rễ nảy mầm, hóa thành từng mầm đậu khỏe mạnh.
Hứa Ứng trở lại trong rổ, thầm nhủ: “Bọn họ nhỏ bé như vậy, rất khó sống sót trong vùng đất mới. Nhưng bọn họ trở về bản ngã, biến thành hạt đậu như trước là có thể sinh trưởng khỏe mạnh trong rừng núi, nở hoa, sinh ra hạt đậu mới, sống sót đời đời.”
Ngoan Thất thấy cảnh này thầm nghĩ: “Từ khi gặp A Ứng tới giờ ta đã gặp nguy hiểm nhiều lần, quả chuông cũng liên tiếp thụ thương, nhưng chúng ta không hề rời khỏi tên ôn thần A Ứng, có lẽ cũng vì tính người của hắn.”
Cái thứ gọi là tính người này, rất nhiều người lại không có.
Chu Vũ Bà nhận thấy hoạt tính lưu động trong cơ thể Hứa Ứng, trong lòng chấn động, kinh ngạc nói: “Hứa công tử mở bí tàng Nê Hoàn rồi à?”
Hứa Ứng nằm ngửa mặt trong rổ, hai chân vắt chéo, thản nhiên nói: “Ngay cả lão tổ tông nhà ngươi còn muốn thỉnh giáo ta, thế thì ta đánh mở bí tàng Nê Hoàn đâu có gì đáng kinh ngạc?”
Chu Vũ Bà hừ một tiếng, che chiếc khăn lụa lên trên giỏ, nhấc theo cái giỏ nhanh chóng bước đi, ánh mắt lấp lóe; “Lão tổ tông giao chiến với quái vật khổng lồ dưới lòng đất, đánh tới mức vùng đất mới vỡ tan, không biết tình hình trận chiến ra sao. Ta trúng dư âm xung kích, bị thương rất nặng, phải mau chóng tìm thấy các tộc nhân khác.”
Hứa Ứng ở trong giỏ hỏi: “Vũ bà bà, sao các ngươi lại tới nơi này? Theo lý mà nói, bậc đại nhân ngồi cao chót vót như lão tổ Chu gia phải trấn thủ ở kinh tông sư chứ?”