Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 47: Đường Ta Đi Không Cô Độc 1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hứa Ứng lắc đầu nói: “Ta không muốn khác biệt với tất cả mọi người như vậy, ta vẫn thích kết thành một khối với mọi người hơn.”

Quả chuông thăm dò: “Ngươi kết thành một khối là kết thành một khối theo mặt chữ hay là kết thành một khối thật?”

Nó cảm thấy kết thành một khối của thiếu niên này khác với những người khác.

Hứa Ứng nói: “Nhất định phải mở bí tàng Nê Hoàn. ta cảm thấy nếu luyện khí sĩ và na sư là hai hệ thống hoàn toàn khác nhau, thế chẳng phải tu luyện cả hai sẽ không có gì mâu thuẫn? Đã thế, ta muốn cả hai!”

Quả chuông ngây người.

Luyện khí sĩ và na sư, không phải nên phân chia cao thấp ưu khuyết à? Làm gì có đạo lý cả hai đều muốn?

Hơn nữa tu luyện cả hai hệ thống này không xung đột hay sao?

Hứa Ứng đi vào Tần Nham Động, sắc mặt nghi hoặc, suy tư nói: “Kỳ quái, cõi âm xâm lấn, địa hình xung quanh đã thay đổi rất lớn, Chu huyện lệnh làm thế nào tìm đến nơi này?”

Y mới đi không bao lâu, đột nhiên trong rừng núi vang lên tiếng loạt xoạt, rất nhiều người tí hon áo xanh chỉ cao khoảng hơn một xích, chạy khắp núi đồi.

Đây chính là na thuật của Chu gia, Thảo Mộc Giai Binh thuật.

Người áo xanh tí hon này là binh nhân mà cỏ cây hóa thành, được na thuật giao phó sinh mệnh, dùng để ám sát hoặc dò đường.

Đại na của Chu gia thậm chí có thể dùng loại na thuật này chế tạo ra một đại quân, tạo thành chiến trường chém gϊếŧ, dùng số lượng tuyệt đối bao vây kẻ địch.

Đột nhiên một người tí hon áo xanh lơ đãng ngẩng đầu, nhìn thấy Chu Dương bị đóng đinh trên vách núi, không khỏi hét lên một tiếng. Những người tí hon áo xanh khác lập tức chen chúc nhau chạy tới, dám người thì thầm, miệng nói ngôn ngữ khó hiểu, xếp chung một chỗ, leo lên vách núi.

Bọn chúng hợp tác với nhau, rút từng thanh bảo kiếm ra, nâng thi thể Chu Dương tràn vào trong rừng núi.



Tới chạng vạng, những người tí hon áo xanh mang theo thi thể Chu Dương vượt núi băng đèo, đi tới Nghi Lâm tự. Nghi Lâm tự vốn cách Ngô Vọng sơn rất gần, nhưng Nại Hà xâm lấn, cõi âm va chạm với dương gian, đột nhiên xuất hiện rất nhiều núi non sông ngòi rộng lớn, không chỉ Ngô Vọng sơn biến thành Vô Vọng sơn, Nghi Lâm tự cũng bị đẩy xa bốn mươi dặm.

Giữa hai địa điểm, đa số là lãnh địa của cõi âm, đường đi gian nan, nguy hiểm trùng trùng, khó mà cất bước.

Những người tí hon áo xanh này nâng thi thể Chu Dương đi vào trong Nghi Lâm tự. Cặp mắt già nua của Chu Nhất Hàng đẫm lệ, run rẩy giơ tay khép hai mắt Chu Dương lại.

“Đừng để gió vào, quấy nhiễu quỷ hồn của con ta.” Lão căn dặn quan sai bốn phía, sai người đóng chặt cửa sổ lại.

Đợi tới buổi tối, Nại Hà xâm lấn, quỷ hồn của Chu Dương lơ lửng trong không khí, đứng trước thi thể mình, chân của quỷ hồn nối với chân của thi thể.

Vốn dĩ mắt thường không thể thấy quỷ hồn, nhưng sau khi Nại Hà xâm lấn, quấy nhiễu hiện thực, đến buổi tối là có thể thấy quỷ hồn.

Quỷ hồn của Chu Dương kêu lên: “Hứa Ứng gϊếŧ con, phụ thân báo thù cho con!”

Chu Nhất Hàng nước mắt giàn giụa, nức nở nói: “Con ta yên tâm, lần này cha già lên đường, dù thế nào cũng phải gϊếŧ chết kẻ này, lấy đầu hắn tế lễ con ta!”

Oán khí của Chu Dương giảm bớt đôi chút, nói: “Gió lạnh thổi con đau quá.”

Chu Nhất Hàng lau nước mắt nói: “Ta đã sai người đi tạo tượng thần, đợi tượng thần được tạo xong sẽ dán lá vàng cho con, tạo dựng Kim Thân. Đợi tuần đầu của con qua đi, vi phụ sẽ bắt lũ tiện dân trong Linh Lăng thành thờ cúng con, chỉ mấy năm thôi con sẽ trở thành thần linh! Cha con chúng ta có thể gặp lại!”

Chu Dương khóc lớn, bái lạy.

Chu Nhất Hàng đóng cửa phòng lại, sắc mặt âm trầm, nhìn về phía Vô Vọng sơn, hạ giọng nói: “Kẻ vô vọng, chính là tai ương. Cái gọi là Vô vọng chính là tai họa loạn lạc. Hứa Ứng, cho dù ngươi có tài hoa bằng trời bằng bể đi nữa, lão phu cũng sẽ lấy mạng ngươi, báo thù cho con trai ta! Cái tên vô vọng này mang ý nghĩa tai họa sắp ập xuống đầu ngươi!”

Dưới chân Vô Vọng sơn, Hứa Ứng thấy Ngoan Thất vẫn đang lột xác, bèn lặn ra ngoài Tần Nham Động, tới xem Nại Hà.

Khi mặt trời xuống núi, Nại Hà lại xuất hiện, tuôn trào cuồn cuộn, chỉ trong chốc lát mà quỷ khí âm trầm khắp nơi, trong Vô Vọng sơn có rất nhiều thứ chạy ra, bay tới bay lui khắp núi đồi. Còn có một số thứ từ trong mộ hoang leo ra, hô hoán bằng hữu, uống rượu mua vui.

Hứa Ứng thấy dưới núi có một thôn trấn, đèn đuốc sáng choang, có nhà giàu mở tiệc tiếp đón khách khứ, trong lòng cực kỳ kinh ngạc: “Sao ban ngày không thấy ở đó có thôn trấn?”



Trong Tần Nham Động không có đồ ăn, y ăn một ngày ba bữa đều là cá bắt được dưới nước, quả hái được trên cây, tuy có thể ăn no nhưng không có gạo và mì, cứ cảm thấy trong bụng trống rỗng.

Y đi tới phía trước, trên người dân chúng trong trấn không có quỷ khí, hết sức nhiệt tình, mời y ngồi vào ghế. Trong trấn có nhiều nam thanh nữ tú, có ông lão làm mai mối, muốn khuyên y thành thân, đối tượng là một cô bé như hoa như ngọc, yêu kiều động lòng người.

Hứa Ứng sắc mặt đỏ chót, lúng túng nói: “Ta không có sính lễ...”

“Sao phải sính lễ?”

Ông lão kia vuốt chòm râu màu đen của mình, cười nói: “Ta mà đòi sính lễ của ngươi thì khác nào bán con gái? Thiếu sót đức hạnh. Hồ gia ta gả con gái, xưa nay luôn là tặng sính lễ cho nhà trai. Nếu ngươi đồng ý, lão phu đồng ý cho ngươi hai cửa hàng một trạch viện trên con đường náo nhiệt nhất Vĩnh Châu, ngoài ra thêm năm trăm lạng bạc ròng.”

Hứa Ứng cực kỳ động lòng, tới xem cô bé của Hồ gia, chỉ cảm thấy cô gái này xinh xắn đáng yêu, đang định đáp ứng thì bên ngoài trấn vang lên một giọng nữ: “Một lũ hồ ly, lại dám to gan lừa gạt thiếu niên vô tri! Tưởng không ai trị được các ngươi chắc? Còn không mau cút đi!”

Vừa dứt lời, dân chúng trong trấn lập tức biến sắc, ai nấy mặt mọc lông vàng, dồn dập hóa thành yêu hồ, chạy tán loạn khắp nơi, trốn vào trong nhà.

Hứa Ứng thầm than đáng tiếc, lại nghĩ: “Nếu có được hai cửa hàng và một trạch viện, lấy thêm một hồ nữ xinh đẹp, ta làm thiếu niên vô tri cũng có sao?”

Dù sao y cũng kiếm được một bữa cơm no, bèn cúi người với đám yêu hồ này nói cám ơn: “Đa tạ mọi người khoản đãi. Tại hạ Hứa Ứng, yêu vương trên Vô Vọng sơn, đôi bên là hàng xóm, không cần căng thẳng.”

Một con yêu hồ từ trong nhà đi ra, đứng dậy như người, khom lưng nói: “Hóa ra là Hứa yêu vương, thứ tội thứ tội. Chúng ta là hồ ly hoang trong núi, thấy tư thế oai hùng ngời ngời của Hứa yêu vương khi gϊếŧ địch, vì vậy định trèo cao kết thân.”

“Người không biết thì không có tội. Nếu lão trượng còn muốn gả con gái, ta có thể.” Hai mắt thiếu niên sáng bừng lên.

Lão yêu hồ kia vâng vâng dạ dạ nhưng không dám nhắc lại chuyện này.

Hứa Ứng thầm than đáng tiếc, đi ra khỏi thôn, men theo hướng giọng nói của cô gái kia. Không bao lâu sau lại thấy bên Nại Hà có một cỗ quan tài màu đen dựng thẳng, sợi xích dài rủ xuống bên bờ sông.

Thiếu nữ kia đang ngồi trước quan tài màu đen, hai tay ôm đầu gối, ngẩng đầu ngắm trăng rằm.
« Chương TrướcChương Tiếp »