Trong lúc tu luyện, y phát hiện ra tác dụng lớn nhất của Thái Nhất Đạo Dẫn Công chính là khi vận hành khí huyết, đi đái thẳng hơn trước rất nhiều, không sợ đái vào giày.
“Cái thứ này chẳng có tác dụng gì, chỉ được cái đái xa.” Hứa Ứng từng khịt mũi coi thường chuyện này.
Mãi tới khi Hứa Ứng lớn hơn một chút, theo tổ phụ và cha đi bắt rắn, đánh chết một con rắn lớn, y mới biết tác dụng của Thái Nhất Đạo Dẫn Công không chỉ đơn giản là đái xa.
Hứa Ứng truyền thụ Thái Nhất Đạo Dẫn Công cho tổ phụ và cha, tiếc rằng bọn họ học tập quá muộn, tiến bộ chậm chạp, cuối cùng lần lượt ngã xuống trong lúc bắt rắn.
Bây giờ, trong nhà chỉ còn lại một mình Hứa Ứng.
Ba năm trước Hứa Ứng đã tu luyện Thái Nhất Đạo Dẫn Công tới cực hạn, khí huyết toàn thân vận hành như sấm đánh.
Y cảm giác rõ ràng phía sau còn có đường, khí huyết còn có biến hóa khác để vận chuyển, nhưng đáng tiếc, không biết công pháp tiếp theo.
Sau lưng cậu, con xà yêu lặng lẽ thò đầu ra khỏi lu, thấy thế không khỏi kinh hãi.
Hứa Ứng hấp thu tinh hoa của thái dương, rèn luyện khí huyết, còn nhanh hơn cả mình, tốc độ luyện hóa tinh hoa thái dương đâu phải chỉ là hấp thu tinh hoa thái dương? Rõ ràng là như con quái vật, há to miệng lên trời thôn tính huyền cơ!
“Thứ hắn tu luyện là công pháp của yêu tộc ta!” Xà yêu trợn trừng con mắt, trong lòng khó hiểu. “Hắn là người cơ mà? Sao lại có thể tu luyện công pháp của yêu tộc ta?”
Mặt trời lên quá ngọn tre, Hứa Ứng chậm rãi ngừng nhịp hít thở, xà yêu vội vã rụt đầu lại.
Mặt trời lên quá ngọn tre, hỏa tính trong ánh mặt trời cũng trở nên nóng bỏng không gì sánh kịp. Lúc này nếu tu luyện Thái Nhất Đạo Dẫn Công sẽ cảm thấy khí huyết càng ngày càng nóng, có thể tự bốc cháy mà chết bất cứ lúc nào!
Luyện nhiều ngược lại có hại cho thân thể, nếu bất cẩn luyện quá lên, trong cơ thể sẽ tích lũy càng lúc càng nhiều hỏa tính, lại phải đợi tới đêm trăng tròn hái tinh hoa của mặt trăng để hóa giải hỏa tính, như vậy mới có thể đảm bảo tu vi tinh thuần.
Hứa Ứng đi tới bên lu, giơ tay nắm lấy chỗ bảy tấc của xà yêu, lôi nó từ trong lu ra, sắc mặt hiền lành nói: “Ta không phải kẻ hiếu sát. Ta hỏi, ngươi đáp, nếu không sẽ gϊếŧ chết ngươi. Hiểu không?”
Xà yêu gật đầu lia lịa.
Hứa Ứng thả nó xuống, hỏi: “Làm sao ngươi lại trở thành yêu quái?”
Xà yêu hiểu ý người, nói: “Tổ phụ của ta vốn là rắn độc bình thường, có một ngày đi nhầm vào hang Tần, hang Tần đột nhiên sụp một nửa, để lộ một quyển kinh thư và một hồ lô đan được. Tổ phụ của ta ăn đan dược, đột nhiên khai khiếu, suy nghĩ thông minh hơn nhiều, có thể nói chuyện, biết chữ đọc sách. Cho nên người dựa theo quyển kinh thư kia tu luyện, rồi trở thành yêu quái. Sau đó tổ phụ truyền kinh thư cho cha mẹ ta, cha mẹ ta lại truyền thụ cho ta, có thể nói là truyền thừa thứ tự, gia học uyên thâm.”
Hứa Ứng khẽ gật đầu, nói: “Lấy kinh thư của nhà ngươi ra đây cho ta xem thử.”
Xà yêu chần chờ.
Hứa Ứng nhặt một tảng đá to bằng nắm tay bên cạnh giếng, vê mạnh một cái, tảng đá bị vắt ra bốn năm giọt nước.
Thanh niên buông tay, tảng đá vỡ thành bụi đất, thản nhiên nói: “Ngươi so với tảng đá này thì sao?”
Xà yêu nhanh chóng quyết định, há miệng ra, từ trong miệng phun ra một quyển kinh thư.
Hứa Ứng mở kinh thư, kinh thư này ghi lại một môn đạo dẫn thuật tên là Đại Nhật Đạo Dẫn Công, cùng với một môn quyền pháp võ đạo tên là Tượng Lực Ngưu Ma Quyền.
“Ngươi là một con rắn, không tay không chân, làm sao tu luyện Tượng Lực Ngưu Ma Quyền?”
Hứa Ứng cười ha hả nói: “Đây là pháp môn võ đạo mà ngưu yêu hoặc tượng yêu mới tu luyện được đúng không?”
Khóe miệng xà yêu giật giật, thầm nghĩ: “Có mà luyện là tốt lắm rồi, ta làm gì có tư cách kén cá chọn canh? Chẳng phải ngươi cũng tu luyện dẫn đạo công của yêu tộc ta à?”
Hứa Ứng đọc thử, Đại Nhật Đạo Dẫn Công tương tự như Thái Nhất Đạo Dẫn Công của y, nhưng y ước đoán trong chốc lát, lại phát hiện tốc độ hấp thu thái dương tinh khí của Đại Nhật Đạo Dẫn Công kém hơn Thái Nhất Đạo Dẫn Công rất nhiều.
Đại Nhật Đạo Dẫn Công có ghi lại cảnh giới trước mắt của họ, Thải Khí Kỳ.
Thải Khí là hấp thu thái dương tinh khí, cũng tức là hạt ánh sáng do ánh mặt trời cô đọng thành, tăng cường thể phách, nâng cao khí huyết.
Hứa Ứng cau mày, Đại Nhật Đạo Dẫn Công trong kinh thư cũng giống như Thái Nhất Đạo Dẫn Công của y, sau khi đạt tới Thải Khí Kỳ đại thành là đứt đoạn, không còn công pháp tiếp theo!
“Ngươi có cảm thấy sau khi Thải Khí đại thành còn có đường không?” Hứa Ứng dò hỏi.
Xà yêu cẩn thận nói: “Sau khi tu luyện tới đỉnh, ta cảm thấy khí huyết dồi dào, dâng trào cuồn cuộn, có vẻ như sắp vượt ải, nhưng lại không biết cửa ải ở đâu.”
Hứa Ứng cau mày, đứng dậy ra sân phơi, lấy ra một cái sọt sách.
Hắn đổ hết kinh sách trong sọt ra, trải đầy đất.
Xà yêu hoảng sợ, chỉ thấy những quyển kinh sách này là đủ loại đạo dẫn công, có tới mấy chục loại!
Những năm nay Hứa Ứng không chỉ bắt xà yêu mà còn các loại yêu quái khác, yêu quái trong phạm vi mấy chục dặm đã bị y bắt gần hết!
Những con yêu quái này cũng có đủ loại cơ duyên,có thể là tình cờ đi vào động phủ thượng cổ, cũng có thể là nghe kinh qua vách đá, hoặc là phát hiện động thiên dưới nước, vì vậy tu luyện thành yêu.
Nhưng công pháp mà chúng nhận được, tất cả chỉ có thể tu luyện tới Thải Khí Kỳ, không có công pháp tiếp theo.
Thái Nhất Đạo Dẫn Công mà Hứa Ứng tu luyện cũng vậy, tuy có thể tiếp tục tăng cường khí huyết, nhưng rõ ràng cảm giác được phía trước còn đường, khổ nỗi con đường này đã bị đứt đoạn, mênh mông mờ mịt, không biết nên đặt chân vào đâu.
“Vì sao tất cả công pháp đều chỉ tới Thải Khí Kỳ là đứt đoạn?” Hứa Ứng nhíu mày thì thầm.
Xà yêu lòng đầy căm phẫn, bực tức nói: “Ta cảm thấy có người nhắm vào yêu tộc ta, hủy diệt tất cả công pháp của yêu tộc ta, chỉ để lại công pháp Thải Khí Kỳ! Chắc hẳn đây là âm mưu của lũ nhân tộc!”
Hứa Ứng lắc đầu: “Đã có bản lĩnh hủy diệt công pháp phía sau, vì sao không hủy sạch những gì còn lại! Có thể thấy có bí ẩn gì khác.”
Hắn lật đọc Tượng Lực Ngưu Ma Quyền, đột nhiên sắc mặt hơi đổi.
Môn quyền pháp này là pháp môn võ đạo, người tu luyện không bắt buộc là ngưu yêu hay là tượng yêu, bất cứ chủng tộc nào cũng có thể tu luyện. Đương nhiên, xà yêu muốn tu luyện thì phải biến thành người trước, có tứ chi thì mới có thể tu luyện.
Tượng Lực Ngưu Ma Quyền có chỗ độc đáo về mặt điều động khí huyết, khiến cho tốc độ vận hành khí huyết cao hơn gấp đôi, trong khoảnh khắc bộc phát ra lực lượng như con voi lớn, vì vậy còn gọi liều mạng Thần Tượng Chi Lực!
Còn hai chữ Ngưu Ma là vì khi sử dụng môn quyền pháp này, khí huyết vận hành với tốc độ quá nhanh, rất khó giữ lý trí mà rơi vào một trạng thái điên cuồng, do đó gọi là Ngưu Ma!
Ngoài ra môn quyền pháp võ đạo này sẽ khiến thân thể con người bành trướng kịch liệt trong chớp mắt, cao hơn mấy tấc, thậm chí cao hơn cả thước so với bình thường.
Tay chân cũng to lớn hơn bình thường.
Hứa Ứng nổi lên hứng thú, xư nay y hàng phục các loại yêu quái như xà yêu đều là dựa vào sức mạnh, y không tinh thông quyền cước. Lần này lấy được Tượng Lực Ngưu Ma Quyền, chắc chắn thực lực của y sẽ tăng vọt.
Lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng thôn dân, hô hào nói: “A Ưng, tới lạy thần!”
Hứa Ứng nhét kinh thư vào trong lòng, bóp nhẹ một cái sau gáy xà yêu, nói: “Ta đi lạy thần về, nếu ngươi còn chưa đi, ta sẽ phơi khô ngươi để báo cáo. Ngoài ra, đừng có hại người.”
Xà yêu chỉ cảm thấy xương gáy được nối liền, không khỏi vừa mừng vừa sợ.
Hứa Ứng đi ra ngoài sân, tới từ đường của khu ruộng Tưởng gia. Chỉ thấy các thôn dân sắc mặt xanh xao, quần áo lam lũ rách nát nhưng từ đường lại được xây dựng tráng lệ xa hoa.
Các nhà trong khu ruộng Tưởng gia có nam có nữ, có nhà giàu lắm tiền, bê gà vịt luộc chín, cầm nén hương lớn. Thôn dân không có tiền thì dâng hoa quả cơm tẻ, thắp ba nén hương, ai nấy đi về phía từ đường.
Còn thật sự không có tiền thì như Hứa Ứng, hai tay trống trơn.
Hứa Ứng theo thôn dân đi vào trong từ đường,của hỉ thấy hương khói mịt mờ như mây mù, phía sau lư hương là một bức tượng thần bằng gỗ cao một trượng sáu, sơn màu đỏ chót, người mặc áo bào màu xanh lá, mặt xanh nanh vàng.
Hương khói nghi ngút, làn khói chui qua lỗ hổng ở mũi thần tượng, đi vào trong tượng.
L*иg ngực của tượng thần bằng gỗ đột nhiên phình lên, hít một hơi dài, hút sạch hương khói của thôn dân vào bụng.
Chỉ thấy tượng thần vốn bằng gỗ dần dần hóa thành máu thịt, đột nhiên đứng lên khỏi điện thờ, nắm lấy gà vịt hoa quả mà thôn dân cúng bái, cho vào miệng ăn. Ăn tới lúc thống khoái lại cầm cả nén hương lẫn ngọn nến bỏ vào miệng nhai.
Hôm nay là mùng một, là ngày lạy thần. Xung quanh khu ruộng Tương gia, khu giếng Từ gia, khu đường Dương tử, cầu Song Tể, bến Sa Câu... các thôn trại tương tự cũng có từ đường nhiều như mây.
Từng vị, hoặc bằng gỗ, hoặc đất sét, hoặc đồng thau, hoặc sắt đúc, các tượng thần ai nấy tỉnh lại trong hương khói, hóa thành thân thể máu thịt, hưởng thụ hương hỏa và đồ ăn mà mọi người bái.
Còn trong các miếu sơn thần chùa long vược ở các ngọn núi lớn sông lớn quanh Linh Lăng, cũng có mây khói mờ ảo, còn cả miếu hoàng thành trong thành cũng có Hoàng Thành tỉnh dậy, hưởng dụng tế lễ.
Đâu chỉ Linh Lăng, toàn bộ Vĩnh Châu, toàn bộ Tương Nam, thậm chí toàn bộ Thần Châu Đại Địa, khắp nơi hương khói mịt mờ, tượng thần bảo vệ mỗi thôn xóm, hương trấn, thành quách, châu quận dồn dập thức tỉnh, hưởng thụ tế lễ của lê dân bách tính, cảnh tượng cực kỳ hưng thịnh.
Nhưng, từ khi Chí Đạo Đại Thánh Đại Minh Hiếu Hoàng Đế ngu ngốc, thiên hạ đại loạn, phá hỏng cảnh thịnh thế, chư hầu cắt cứ, hoàng quyền không đã mất, cảnh tượng chư thần của Thần Châu Đại Địa đã không còn long trọng như năm xưa, dần dần có dấu hiệu suy yếu.
“Hứa Ứng! Tương Thư! Tương Đường!” Cái lũ nghèo rớt mùng tơi các ngươi tay trắng đền đây, còn không đem hương nến đến cúng tiến cho ta!”
Thần linh trong từ đường của khu ruộng Tưởng gia nổi giận vỗ bàn quát lớn: “Một tháng ta chỉ ăn của các ngươi hai bữa cơm, đồ ăn mà các ngươi dâng lên thậm chí còn không đủ cho ta ăn no! Khu ruộng Tương gia các ngươi có còn muốn mưa thuận gió hòa, cơm no áo ấm nữa không? Chọc giận thần linh, không sợ ta giáng họa cho các ngươi à?”