Chương 1
Thất nghiệp, cả ngày Lâm Hoan cứ đắm chìm trong thế giới tưởng tượng. Anh dựa vào việc cho thuê phòng để duy trì cuộc sống. Diệp Cố Lâm là khách trọ thứ 24 của anh rồi. Mấy người trước đều chịu ko nổi cái tính ít nói và sở thích của Lâm Hoan, nên khi hết hợp đồng liền dọn ngay đi. Có khách trọ thậm chí trước khi rời khỏi còn tặng cho anh biệt danh “Rác rưởi của xã hội” nữa kia.
Mà Lâm Hoan và Diệp Cố Lâm ở chung cũng thật biết điều nga. Ngươi ko làm phiền ta, ta cũng ko quấy rầy ngươi.
Nhưng mà hôm nay, vì ko chịu nổi sự hấp dẫn, cho nên suốt đêm vì gắn sức bồi dưỡng tình cảm với “Tiểu Ưu” tên 1 nhân vật trong trò chơi điện tử) mà Lâm Hoan mãi cho đến giữa trưa mới chui vào ổ chăn. Định ngủ 1 giấc rồi thức dậy sẽ cố gắng tiếp. Vậy mà anh lại bị cái người ở chung kia phá vỡ kế hoạch.
Tự tiện đi vào phòng anh, kéo anh ra khỏi chăn bông ấm áp. Giúp ánh lau rữa sạch sẽ, cạo giùm anh bộ râu mà mấy ngày qua chưa rãnh để xử lý, còn thay đổi quần áo nữa. Cuối cùng còn kiên quyết kéo anh ra khỏi nhà. Hoàn toàn ko hề chú ý đến suy nghĩ cá nhân của người khác ah.
“Uy! Rốt cuộc là cậu muốn tôi làm cái gì hả?” Lâm Hoan đứng lại, dựa vào thể trọng của chính mình làm đối phương dừng lại.
Quay đầu lại, cười thần bí.”Nhảm nhí, đương nhiên là đi thư giãn ah, đi thư giãn đó” Diệp Cố Lâm không thèm để ý tiếp tục kéo Lâm Hoan xuống lầu.
“Muốn thư giãn thì 1 mình cậu đi là tốt rồi. Cần chi đến tôi? Tôi ko đi đâu.”
“Thấy anh cả ngày cứ nhàm chán như vậy tôi mới mang anh theo đó. Còn nói nữa là tôi đem toàn bộ đồ chơi trong phòng anh quăng luôn bây giờ.” Trừng mắt 1 cái, nhìn thế nào cũng là đang uy hϊếp người ko biết tốt xấu này.”
“… …” Thế là, Lâm Hoan câm miệng, ngoan ngoãn theo sát Diệp Cố Lâm xuống lầu.
Cậu là khách trọ, tôi là chủ thuê nhà mà.
Lẳng lặng đi theo, nhưng trung tâm khiến mọi người chú ý vẫn là Diệp Cố Lâm.
“Thật là hảo tâm, dắt tôi đến nơi này thư giản ah.”
Tôi đâu phải là GAY. Lâm Hoan nói thầm trong lòng.
Thấy Diệp Cố Lâm lấy cho mình 1 ly nước trái cây. Ko biết là đối phương thật ko biết mình uống rượu rất dỡ hay là đang chê cười nữa, Lâm Hoan cứ nhìn cậu mãi.
Dường như…có gì là lạ ah. Ko giống như Diệp Cố Lâm của thường ngày. Ngã vào lòng người khác để trêu đùa, còn mời rượu cho người ta nữa….
So với Diệp Cố Lâm của thường ngày là hoàn toàn bất đồng. Chẳng lẽ GAY là vậy sao?
“Ân?” Thấy 1 ly rượu bỗng nhiên được đưa tới trước mặt, Lâm Hoan nghi hoặc ngẩng đầu lên.”Tôi ko uống rượu.”
“Này là Bartender của chúng tôi mời ngài uống ah.” Người phục vụ mỉm cười, giải thích cho anh: “Ngài trước giờ chưa từng đến Deep blue phải ko?”
Lâm Hoan gật gật đầu, hắn là otaku ko phải gay, mắc mớ gì chạy đến nơi này làm chi.
“Hèn chi, chưa thấy qua mặt ngài bao giờ.” Người phục vụ cười cười: “Đến quán bar lại chỉ dùng nước trái cây. Chắc là ngài ko biết rượu ở đây ngon cỡ nào đâu. Ah, Tiểu Uy chính là người mời ngài uống rượu đấy. Tên đầy đủ là Lý Minh Uy. Ngày xem, đó chính là chàng thiếu niên đó đó.”
Lâm Hoan nhìn theo ngón tay. Quả nhiên chỉ là 1 thiếu niên. Mới nhìn cũng chỉ 20 tuổi là cùng. Gương mặt tạo cho người khác cảm giác hơi lạnh lùng, nữ sinh nhất định sẽ thích ngoại hình này ngay. Tướng mạo nếu so với Diệp Cố Lâm, thì dường như có mị lực của sự thành thục. Nhân còn mang 1 chút quật cường của thiếu niên nữa nha.
Ngượng ngùng giở lên ly nước trái cây, gật đầu 1 cái. Sau đó chỉ chì ly rượu trên bàn rồi lắc lắc đầu. Khoa tay múa chân để giải thích mình ko biết uống rượu.
Bất quá anh cũng ra hiệu cho Lý Minh Uy biết là mình ko có ghét rượu của hắn, ko cần suy diễn nhiều ah. Mặt Lý Minh Uy nhất thời biến sắc, chẳng buồn lên tiếng xoay người đi.
“Ha ha.” Trêu chọc người phục vụ. “Rượu này, tôi ko uống đâu. Cậu đem thứ phiền toái này về đi.”
Người phục vụ ngây người trong chốc lát rồi mới thu lại ly rượu. Đồng thời, cũng cẩn thận đánh giá Lâm Hoan, giống như đang nghiên cứu xem thành phần thật giả trong sản phẩm vậy.
Nam nhân 30 tuổi, chạy đến quán bar dành cho gay lại ko uống rượu mà uống nước trái cây. Chẳng lẽ chỉ đơn giản là tìm bạn thôi sao? Mà nhìn bộ dáng cũng ko giống lắm ah. Hơn nữa người này lại đi cùng Diệp Cố Lâm kia. Diệp Cố Lâm lại quăng ổng ở đây mà đeo theo người khác. Mờ ám quá ah….
Rốt cuộc là đang hát tuồng gì vậy kìa?
Nhìn người phục vụ rời đi. Lâm Hoan tiếp tục uống nước trái cây của anh. Nhưng mà, Diệp Cố Lâm đâu rồi?
Vừa nãy ko phải vẫn còn đang ôm ôm ấp ấp 1 người nào đó ở đây sao? Vậy mà trong nháy mắt lại ko thấy bóng dáng đâu hết? Lâm Hoan trong đầu toàn dấu chấm hỏi. Đừng nói là hai người kia thấy ưng ý nhau rồi Diệp Cố Lâm sẽ quẳng anh ở cái nơi toàn gay này mà vào khách sạn nga.
… … Này, chắc là ko thể nào đi….
Nhưng cũng không phải là ko có khả năng.
Lâm Hoan trong đầu chứa đầy phiền não, rất muống đi về trước. Dù sao, anh cũng ko muốn đến nơi đây, mà là bị Diệp Cố Lâm kéo tới cho bằng được. Hiện tại cậu ta bỏ theo người khác mất tiêu, anh còn ở lại để làm cái gì nữa. Uống nước trái cây? Nhìn mấy người khác làm chuyện mờ ám?
Ngay lúc này, trước mắt anh lại có thêm ly rượu. Hơn nữa, màu sắc so với ly hồi nãy còn đẹp hơn rất nhiều. Thật ra, ngay lúc đầu, Lâm Hoan nghĩ đó là nước trái cây. Nhưng anh chưa từng thấy qua ly nước trái cây nào có màu sắc như vậy? Mà nó còn có từng lớp khác nhau nữa nha.
Ngẩng đầu lên, vẫn là người phục vụ ban nãy.
“Tiểu Uy hình như ko định bương tha cho dáng vẻ này.” Người phục vụ cười cười chỉ chỉ quầy bar nói: “Tôi thấy ngài uống ngay vẫn tốt hơn, giả vờ cũng được, nếu ko chắc tôi còn bị bắt đem rượu cho ngài nữa quá.”
Lâm Hoan cảm thấy hứng thú nhìn ly rượu trong chốc lát. Anh lại ngó ngó quầy bar kia, sau đó nhìn thẳng vào cậu thanh niên, do dự 1 chút, rồi giơ ly rượu lên ngay tầm nhìn của hắn.
Đối mặt với Lý Minh Uy nhấp 1 ngụm nhỏ. Đang định nhổ ra thì phía sau truyền đến tiếng nói chuyện làm anh bị sặc lên cuống họng.
“Khụ, khụ khụ, khụ khụ!”
“Diệp Cố Lâm! Dù gì thả thì ngươi cũng đừng giống như con quỷ háo sắc như vậy chứ. Kéo người ta vào WC rồi vận động cho đến bây giờ luôn ah. Tốt xấu gì cũng phải mướn 1 căn phòng rồi hãy làm chứ”
Tự nhận năng lực mình có chút khiếm khuyết. Đại thúc otaku đã bị dọa cho hoảng hồn rồi.
Mà phản ứng này lại bị hiểu lầm. Tiểu Uy cùng 1 người mặt mày đen đúa đi đến trước mặt đại thúc otaku. Ko nói lời nào, chỉ nhìn trừng trừng Lâm Hoan.
Sặc thật khó chịu, lại bị Tiểu Uy và người đi cùng nhìn 1 cách kỳ quái. Lâm Hoan thật vất vả mới dám nhìn thẳng vào hắn.
“Uy Uy, đừng nhìn ảnh như vậy mà, không phải là ko muốn uống rồi cố ý phun ra đâu. Uy sao lại đi rồi? Anh ấy còn chưa giải thích mà.”
“Thấy dáng vẻ của ngài cứ ngỡ là thành thật thẳng thắn, ko ngờ lại phúc hắc như vậy nga.”
Cái gì? Anh phúc hắc sao? Anh và từ ấy có liên quan gì nhau? Hoàn toàn ko hiểu gì hết, Lâm Hoan ngơ ngác nhìn về phía người phục vụ vừa mới nói.
“Tiểu Uy có tính cách như vầy. Cả ngày trưng gương mặt ra để khơi dậy phản ứng nơi người khác. Hơi hơi giống như thú cưng. Cho nên có không ít khách nhân rất thích trêu chọc hắn. Bất quá Tiểu Uy cũng hơi lười 1 chút. Tôi sao….có người gọi, tôi đi làm việc nha” Người phục vụ nhìn Lâm Hoan với ánh mắt như muốn tránh xa.
Ân ân, đi đâu rồi? Vậy thì có quan hệ gì đến anh. Anh cũng đâu có đùa giỡn hắn mà. Không đúng, đáng lẽ phải nói…Diệp Cố Lâm, ngươi thật là tai họa!