- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Trạch Nam Hoàng Kim
- Chương 5-1
Trạch Nam Hoàng Kim
Chương 5-1
Diệp Tố Kỳ vốn tưởng rằng chuyện nhiệm vụ đêm thất tịch này sẽ khiến cho phong ba rất lớn, dù sao Thành Uyên cũng không phải là người chơi không tiếng tăm, nhưng trên thực tế, cũng không có bị quá nhiều người giáp mặt hỏi quan hệ của cô với Thành Uyên, bởi vì Thành Uyên đã sớm giúp cô giải quyết rồi.
"Tôi cho rằng Thành Uyên là người ngoài công việc ra sẽ khong nghĩ tới chuyện gì khác, kết quả... Tôi thật sự là nhìn lầm anh."
Ngày hạ đã kết thúc, trải qua mùa thu, hiện giờ đã là mùa đông ẩm ướt lạnh buốt.
Phóng nghỉ đông trước, Diệp Tố Kỳ rút cái hồ sơ không, gặp mặt Ôn Hân Đồng và Lâm Hải Đường, ba người cùng đi ăn lẩu cay Diệp Tố Kỳ chờ mong đã lâu.
Hơi nóng bốc lên, hương cay tê dại, dạ dày bò, gân bò, miếng thịt bò tươi ngon, cùng với hương nước dugf bốc lên, khiến ba cô gái ăn ngấu ăn nghiến.
Ôn Hân Đồng ăn đến nước mắt giàn giụa cũng không dừng chiếc đũa, cô liếʍ liếʍ môi hồng nhuận, lắc đầu thở dài: "Người này thật khiến người ta dễ hiểu lầm! Ngay cả chị cũng cho rằng anh ấy gọi Tố Tố nhảy phòng nhỏ là muốn thương lượng nhiệm vụ đêm thất tịch, kết quả là chúng ta hiểu lầm lời anh ấy, sách, người nầy."
"Chỉ có ngu ngốc mới có thể tin tưởng Thành Uyên kia không có gì." Lâm Hải Đường tao nhã giơ chiếc đũa lên, kẹp thịt bò được cắt mỏng lên, nhúng hai lần vào nồi: "Em không hiểu gì về anh ấy hay sao? Suy nghĩ kỹ thì, hiểu biết tính chất chuyên ngành, có ai PK với anh ấy mà chiếm được tiện nghi chưa? Hơn nữa, rõ ràng là trạch nam, lại biết rõ tình hình tài vụ, tiềm năng phát triển rõ của nhiều công ty lớn như lòng bàn tay, hỏi anh cái gì đều có thể được giải đáp, đây là người bình thường sao?"
Cô tao nhã đem nhúng miếng thịt ăn, mới tiếp tục mở miệng: "Nhiều người đỏ mắt với anh ấy như vậy, lấy việc anh ấy không có công việc cả ngày treo ở trên trò chơi công kích anh ấy, tuy Thành Uyên không giải thích, nhưng chị đã sớm hoài nghi, người này nhất định có lai lịch lớn."
Nghe qua như là người rất lợi hại, khác xa Thành Uyên cô biết... Diệp Tố Kỳ yên lặng tiến công nấm kim châm và sủi cảo cô yêu nhất, hoàn toàn không nói lời nào.
Bởi vì theo kinh nghiệm của cô, lúc này nói chuyện khẳng định lại thêm phiền toái.
"Đúng vậy, anh ấy làm gì vậy?" Ôn Hân Đồng hậu tri hậu giác nhớ tới cô chưa từng hỏi về công việc của anh: "Anh ấy chắc mới 25, 26 tuổi đi? Đã từng đi lính hoặc vào sở nghiên cứu hay không? Quen biết hai năm, cũng không biết được mấy chuyện của anh ấy, rốt cuộc anh ấy có làm việc hay không?
"Chỉ nghe Thành Uyên nói qua ở nhà viết chương trình, không cần đi làm, theo tình hình bây giờ, ở nhà viết chương trình thì có thể có thu nhập bao nhiêu? Kỹ sư chỉ bị nhiều áp bức thôi. Mà hiện tại chị mới nhớ tới, chúng ta cũng không có phương thức liên lạc của anh ấy, mỗi lần mọi người hẹn nhau ăn cơm, đều là trong trò chơi hoặc bên trong RC, mọi người nói xong thời gian địa điểm, Thành Uyên mới tự động đi tới nơi hẹn, ngay cả số điện thoại cũng không cho người ta." Lâm Hải Đường càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, không khỏi nhíu mày trầm ngâm.
"Tố Tố, quan hệ của em và Thành Uyên tốt như vậy, đã nghe anh ấy nói qua gì chưa? Trước kia hai người đã từng kết giao, chắc là có phương thức liên lạc của anh ấy đi?" Ôn Hân Đồng chuyển hướng Diệp Tố Kỳ, lòng tràn đầy chờ mong có thể biết được nhiều thông tin về Thành Uyên.
Diệp Tố Kỳ chột dạ nói: "Em xóa hết rồi..."
Cô có phương thức liên lạc của Thành Uyên, nhưng sau khi chia tay với Thành Uyên, cô đã không lưu luyến xóa số điện thoại của Thành Uyên.
Càng nghĩ lại càng thấy bản thân trước kia căn bản chính là tra (căn bã) nữ! Cô lòng đầy áy náy.
"Chẳng lẽ trừ em, không ai có phương thức liên lạc của anh ấy? Thần bí như vậy." Diệp Tố Kỳ nhớ tới kiếp trước cũng bởi vì cái dạng này, cho nên anh đột nhiên biến mất cũng không có ai liên hệ được với anh: "Em phải xin số điện thoại của anh ấy mới được." Nếu cô mở miệng, chắc Thành Uyên sẽ không cự tuyệt đi?
"Thật sự là cái đứa ở trong phúc mà không biết phúc."
"Thật sự là cái đứa ở trong phúc mà không biết phúc."
Lâm Hải Đường hít sâu một hơi, nhìn Diệp Tố Kỳ thở dài thật dài.
Diệp Tố Kỳ không dám đón nhận ánh mắt chị Hải Đường, từ lúc đầu, chị Hải Đường chính là người có thể hiểu rõ toàn bộ, cô sợ lộ ra cái gì bị chị Hải Đường phát hiện. Giống kiếp trước chính là chị Hải Đường phát hiện cô vụиɠ ŧяộʍ quay lại với Thượng Trình, hiện tại cô cũng sợ bị chị Hải Đường nhìn ra bản thân có chuyện gì gạt các chị.
Đối với nhừng lời Thành Uyên nói với cô, cô chỉ muốn một mình cô biết, trở thành bí mật.
"Tố Tố, năm nay em tốt nghiệp rồi? Nhớ khi mới quen em, em mới năm hai." Ôn Hân Đồng cũng không có phát hiện dị trạng, chuyển sang đề tài khác, nghĩ đến Diệp Tố Kỳ sắp tốt nghiệp, cảm thán một phen thời gian chạy thật nhanh.
"Chuyên đề làm thế nào rồi? Gần đây em rất ít login, đều nói bận làm chuyên đề, cũng ok rồi chứ?" Cô quan tâm hỏi han.
"Giải quyết bug xong, lợi dụng nghỉ đông chỉnh sửa lần cuối, khai giảng là có thể thuyết trình." Nói đến chuyên đề tiến độ vượt mức quy định, Diệp Tố Kỳ liền mặt mày hớn hở, khóe miệng nhếch lên, rõ ràng đối thành quả cực kỳ vừa ý.
"Hành động nhanh đấy, học kỳ sau em cũng chỉ phải chuẩn bị tốt thi tốt nghiệp và đi làm?" Ôn Hân Đồng thấy cô tươi cười đầy mặt, cũng cực kỳ vui vẻ vì cô.
"Đúng vậy, trước khi thuyết trình chuyên đề và chuẩn bị vào nghề, em còn một chuyện quan trong cần giải quyết." Hôm nay Diệp Tố Kỳ ăn cơm với hai chị, cũng là muốn chia sẻ tin tức tốt này với hai người: "Cuối năm nay anh em được phân công công tác từ Cao Hùng về Đài Bắc, cho nên, em muốn bắt đầu đi xem nhà cửa, trước khi tốt nghiệp chuyển ra phòng mới, sống với anh trai."
"Thật sao? Chúc mừng em!"
Ôn Hân Đồng và Lâm Hải Đường nghe xong đều vui vẻ vì cô, các cô biết Diệp Tố Kỳ bởi vì trong nhà không có bất động sản, sau khi học đại học vừa học vừa làm lại ở trong nhà thuê, nghỉ đông và nghỉ hè đều ở trong cái phòng nhỏ kia, mà bốn năm trước anh trai cô làm kỹ sư tại một công ty bán ô tô ở Cao Hùng, đến nay đã làm đến chức quản lý, hai anh em sống xa nhau nhiều năm, hiện tại có thể sống cùng nhau, đó là một chuyện cực kỳ vui.
"Một mình đi tìm nhà sao, anh của em không đi cùng em? Một mình đi lại còn là cô gái trẻ xem nhà cửa phải cẩn thận một chút." Lâm Hải Đường bình tĩnh lại trực tiếp nói: "Nếu thời gian cho phép, chị và Tiểu Đồng có thể đi cùng với em, nhưng nếu thời gian không được mà nói, em phải tìm những người khác đi cùng, tuyệt đối không thể một mình đi xem nhà, biết không?"
Chị ấy quan tâm Diệp Tố Kỳ cảm nhận được, cô nhu thuận trả lời: "Được, em biết rồi."
Sau khi ăn cơm xong, tin tức Diệp Tố Kỳ muốn tìm nhà được mọi người trong trò chơi biết được, đương nhiên, cũng truyền tới taiT hành Uyên.
"Em có yêu cầu gì với nhà cửa? Anh lưu ý giúp em." Thành Uyên trực tiếp hỏi Diệp Tố Kỳ.
"Em còn chưa tốt nghiệp, cũng vẫn chưa tìm được công việc, cho nên tìm nhà ở gần chỗ anh trai đi làm, anh đi làm ở chỗ mới, nhà cửa sẽ tìm ở chỗ mới, ngày hôm qua chị Tiểu Đồng và chị Hải Đường đã giúp em tìm ba gian, ngày mai lại muốn hẹn xem một gian, nhưng hai người bọn họ không có thời gian, bạn cùng phòng của em cũng không rảnh.”
"Cho nên, ba giờ chiều ngày mai, anh có thể đi cùng em xem nhà được không? Anh trai em còn có chị Hải Đường không chịu để cho một mình em đi, nhưng xem ảnh chụp gian phòng này em rất thích, nếu ngày mai xem, OK em sẽ đặt cọc tiền, năm mới là có thể chuyển nhà, em cũng không cần phiền toái mọi người giúp em."
Hôm nay Diệp Tố Kỳ không có vừa làm vừa học, cũng không có chuyên đề phải thảo luận, ở phòng trọ lên mạng chơi trò chơi, treo võng đợi cho Thành Uyên trở về, lập tức thoải mái nói chuyện phiếm với mọi người.
Tiếp theo cô mới dừng một chút, oán trách nói: "Anh trai em nói anh ấy không ý kiến, chuyện chọn nhà giao cho em, anh ấy chuyên tâm làm việc chuẩn bị trả tiền là được. Phu, mới không phải không ý kiến, anh ấy chính là không muốn bôn ba chung quanh mà thôi." Nói đến anh trai lười, Diệp Tố Kỳ vừa bực mình vừa buồn cười.
"Ba giờ ngày mai anh có thể, gặp ở đâu?"
"Trạm xe điện ngầm, nhà ở gần đó. Đúng rồi Thành Uyên, cho em phương thức liên lạc của anh, LINE hoặc điện thoại đều được." Diệp Tố Kỳ lần thứ hai thẳng thắn hỏi phương thức liên lạc của Thành Uyên.
Về phần tại sao trước có, về sau lại không có, tin tưởng không cần phải nói Thành Uyên cũng sẽ hiểu.
Thành Uyên cực kỳ rõ ràng tạm dừng một chút, rồi sau đó mở miệng: "Được." Đơn giản trầm thấp một chữ, không có lời dư thừa.
"Em cũng muốn." Đúng lúc này, có một giọng nói trẻ con truyền tới, đó là Nói Nhiều trong đội sùng bái Thành Uyên.
"Em cũng muốn số điện thoại của anh Uyên, LINE cũng được, em đảm bảo tuyệt đối không quấy rầy anh.”
"Tôi cũng muốn…Tôi cũng muốn..."
Trong phòng nói truyền phiềm sôi động hẳn lên ai cũng ‘tôi cũng muốn’ Diệp Tố Kỳ nghe xong không khỏi mỉm cười, cô biết sẽ có tình huống như vậy.
Kỳ thật đây đều là kế hoạch của cô, Thành Uyên sẽ không cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì của cô, nhưng cô không muốn lén hỏi phương thức liên lạc của anh, cố ý lớn tiếng nói ra.
Bởi vì cô quá hiểu mấy người trong đội quen biết Thành Uyên, nếu nghe thấy Thành Uyên cho cô phương thức liên lạc, nhất định sẽ nhân cơ hội hậu trứ kiểm bì (mặt dày mày dạn) bám chặt vào, quấn quít làm phiền, khóc rống lăn lộn, không muốn Thành Uyên lạnh nhạt với họ.
"Chị cũng muốn, đừng quên chị, cũng quen biết lâu như vậy, cậu còn chưa cho chị số điện thoại liên lạc!" Ôn Hân Đồng cũng nhiệt tình nói: "Yên tâm, tuy bộ dáng cậu đẹp trai, nhưng tính tình cậu cổ quái, không phải hợp khẩu vị chị, chị sẽ không quấy rầy cậu tiểu thịt tươi này. Chỉ muốn có phương pháp liên lạc, miễn cho cậu đột nhiên biến mất, không ai tìm được cậu, nếu xuất chuyện gì, chúng ta cũng có thể giúp đỡ nhau."
Dù sao cậu cũng từng biến mất. Ôn Hân Đồng cực kỳ thông minh không nói ra câu này.
"Đúng đó, đúng đó!"
Mọi người anh một lời, tôi một câu, ngay cả Lâm Hải Đường cũng đã nói chuyện.
Anh không quen cho quá nhiều nhiều biết số điện thoại cá nhân, người có phương thức liên lạc của anh không quá mười người, anh cũng không thích điện thoại của mình không ngừng nhảy ra tin tức chưa đọc, bạn bè anh cũng đều hiểu tình tình cổ quái này của anh, đều trực tiếp dùng mail liên lạc, cũng không muốn cắt ngang thời gian làm việc của anh.
Cho nên, bây giowg muốn cho nhiều người không phải người nhà cũng không phải người có liên quan đến công việc phương thức liên lạc của mình, Thành Uyên cực kỳ do dự.
Đây không phải điều anh mong muốn...
"Cho đi, mọi người cũng chỉ muốn giữ liên lạc với anh." Thành Uyên trầm mặc khiến Diệp Tố Kỳ phát hiện anh chần chờ, lập tức mở miệng: "Đừng thẹn thùng." Tiếng ‘thẹn thùng’ kia được nâng cao, phát âm chẳng phải tiêu chuẩn, có phần ý tứ hàm xúc.
Cực kỳ may mắn, những lời này đã kí©h thí©ɧ Thành Uyên.
"Anh mới không có thẹn thùng!" Anh khẩn trương phủ nhận, có phần ngạo kiều.
+ Ngạo kiều: Ý nói ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, cường ngạnh nhưng bên trong là tuýp người ôn thu, có phần ngại ngùng, xấu hổ. Có thể hiểu đơn giản là “Ngoài lạnh trong nóng”
"Vậy thì giao sô điện thoại và ID LINE ra đây, không thì chị cho cậu cũng được, nếu cậu không xấu hổ thì thêm vào." Ôn Hân Đồng tóm được cơ hội, lập tức gửi phương thức liên lạc của mình vào cửa sổ RC.
"Tôi cũng vậy! Thêm tôi thêm tôi!"
Liên tiếp mấy hàng số điện thoại và ID, khiến Thành Uyên nhìn cực kì bất đắc dĩ, anh trầm mặc đồng thời còn nghe thấy tiếng những người khác hô quát.
"Chị Tiểu Đồng, em cũng không có điện thoại của chị, có thể them không?"
"Thêm, đều them hết."
"Tố Tố và chị Hải Đường cũng thêm đi!"
Cứ như vậy, mọi người mở đại hội trao đổi số điện thoại.
Thành Uyên thở dài thật dài, ngay cả anh không thích xã giao, cũng biết trường hợp như vậy anh không thể cự tuyệt, nếu không sẽ khiến mọi người lạnh tâm, khiến cho cực kỳ cục diện bế tắc, vì thế anh nhận mệnh cầm lấy điện thoại của mình, lưu số điện thoại và ID LINE của từng người một vào.
"Oa oa, thêm tôi, anh Uyên thêm tôi rồi! Thì ra Thành Uyên là tên thật, trời ạ, tôi có LINE của anh Uyên, tôi không chơi trò chơi cũng được rồi." Nói Nhiều kích động.
"Làm trò, ngay mai cậu lại quay lại ngay chứ gì, cậu mới không thể rời xa kɧoáı ©ảʍ ngược người khác."
Ngày này, trong RC vẫn náo nhiệt ầm ỹ như cũ, một đám người chơi đùa cười hi hi ha ha, mãi đến khuya mới chịu đi ngủ.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Trạch Nam Hoàng Kim
- Chương 5-1