Phạm Mỹ tức giận mắng cô: “Không chơi được thì đừng có ra ngoài giỡn.”
Cô quay phắt đầu bỏ về, thế nhưng trong nhà không khí lại yên tĩnh và lạnh lẽo đến đáng sợ. Mạc Hướng Vãn ôm chặt đầu gối lặng lẽ ngồi ngoài ban công hóng gió, những cơn gió lạnh buốt ùa tới đến mức cô như sắp biến thành khối băng. Cô quay đầu, nhìn thấy mẹ đang ngại ngùng bước lại gần mình: “Vãn Vãn, mẹ gặp phải người đàn ông vô lương tâm như bố con là đã thê thảm lắm rồi. Bây giờ, mẹ đã gặp được người đàn ông đối xử tốt với mình, mẹ muốn kết hôn cùng chú ấy.”
Cô ngây người nhìn người mẹ vừa mới ly hôn hơn một năm đã nhanh chóng tìm được mùa xuân thứ hai của cuộc đời. Vẻ đẹp của cô được hưởng gen di truyền từ mẹ, thế nhưng dù cho bà có đẹp thế nào thì cũng vẫn bị chồng ruồng rẫy vào lúc bắt đầu chớm già.
Vậy nên, xinh đẹp thì được cái quái gì chứ?
Mạc Hướng Vãn hoàn toàn đồng tình trước quyết định của mẹ.
Thế nhưng Mạnh Tiểu Đông lại tiếp tục nói: “Vãn Vãn, mẹ và chú ấy thiếu tiền để làm ăn, bố con chẳng để lại một đồng một cắc nào, chứ đừng nói đến khoản tiền năm nghìn mỗi tháng, cho nên mẹ đành phải bán căn nhà này đi vậy.”
Mạc Hướng Vãn bật dậy, lúc này mới phát hiện đôi chân của mình đã tê cứng.
“Vãn Vãn, con đến ở nhà bà nội được không? Nói cho cùng thì con vẫn là con cháu của nhà đó, ông bà nội không thể không nhận con được. Con giờ cũng lớn rồi, đi theo mẹ không tiện chút nào.”
Mạc Hướng Vãn chẳng nói câu nào, lập tức bỏ chạy ra ngoài, đứng bên cạnh cột điện thoại gọi điện liên tục, sau cùng để lại tin nhắn cho Phạm Mỹ.
T¬T
Lúc đó đang thịnh hành trào lưu dùng điện thoại di động, đặc biệt là các cô, chú chơi cổ phiếu. Tiểu cô nương Phạm Mỹ đút chiếc máy nhắn tin đằng sau mông, dáng vẻ vô cùng đắc ý, hớn hở, còn nói với Mạc Hướng Vãn rằng: “Đợi vài tháng nữa, mình sẽ mua một chiếc điện thoại cục gạch về chơi.”
Mạc Hướng Vãn ước lượng kích thước của chiếc điện thoại cục gạch đó rồi nói: “Mông của cậu không giữ nổi đâu.”
“Vậy thì mình sẽ đặt ở trước ngực”. Cô ưỡn thẳng bộ ngực của mình ra, đưa tay bóp bóp vào hai bên ngực rồi nói: “Hừm, mấy tên ranh con dám chê ngực của mình quá nhỏ, đợi mình đi nâng ngực, nhét thêm túi nước muối vào đấy cho bọn chúng chết khϊếp luôn.”
Mạc Hướng Vãn mới là người đầu tiên bị dọa chết khϊếp: “Cậu đâu phải là bò sữa.”
Phạm Mỹ bật cười.
Phạm Mỹ và Mạc Hướng Vãn không phải là những người bạn nói chuyện hợp gu, nhưng từ trước đến nay, Phạm Mỹ vẫn luôn là một người bạn xuất hiện bất cứ lúc nào Hướng Vãn gọi. Dần dần, cô trở nên ỷ lại, dựa dẫm vào Phạm Mỹ.
“Chúng ta làm việc không giống mọi người, đang tận hưởng triệt để thời khắc thanh xuân tươi đẹp”. Phạm Mỹ mãn nguyện thốt lên.
Đây là lần đầu tiên Phạm Mỹ nói thật cho Mạc Hướng Vãn biết rốt cuộc cô đang làm những gì.
“Những vị thiếu gia nhà giàu kia đều có cơ thể đẹp, vạm vỡ, mạnh mẽ, người lại sạch sẽ, tiêu tiền thì phóng khoáng, rộng rãi”. Cô sáp lại gần khuôn mặt đang ửng đỏ vì xấu hổ của Hướng Vãn. “Việc làm khiến phụ nữ sảng khoái nhất không phải là tiêu tiền mua quần áo, mà chính là sau khi sảng khoái còn có tiền để đi mua quần áo.”
Ban đầu, khi mới biết Mạc Hướng Vãn, chị Phi Phi không có bất cứ thái độ lạ thường nào hết.
Mạc Hướng Vãn chỉ là theo đuôi Phạm Mỹ đi chơi. Ngoài cô ra, Phạm Mỹ vẫn còn những người chị em khác, người nào người nấy sau khi tẩy lớp phấn dày cộp trên mặt đều mang những nét ngây thơ, ngô nghê của lứa tuổi học sinh.
Phạm Mỹ lần lượt giới thiệu những người đó với Mạc Hướng Vãn: “Đây là sinh viên Đại học Sư phạm, còn đây là sinh viên Đại học Ngoại ngữ”.
Mạc Hướng Vãn lặng lẽ nhìn qua.
Phạm Mỹ nói thêm: “Trong số mọi người ở đây, học vấn của mình là thấp nhất, ngay cả cậu cũng học đến cấp ba rồi.”
Ban ngày, Mạc Hướng Vãn đến trường học, ban đêm thì theo Phạm Mỹ đi chơi khắp nơi, cô sống luôn tại nhà của Phạm Mỹ. Mạnh Tiểu Đông sau khi bán nhà đã đưa con gái về nhà ông bà nội, coi như hoàn thành nhiệm vụ. Ông bà nội quản lý cô không quá chặt, mà Mạc Hướng Vãn cũng không chịu để ai giám sát nên cô cứ tự do đi theo Phạm Mỹ.
Lúc giới thiệu Mạc Hướng Vãn với những cô gái này, Phạm Mỹ rất thích nói đùa: “Trong tất cả các vị thiếu gia đến đây mua vui, kiểu gì cũng có người tìm mình. Có người thích con gái tài hoa, có người lại thích con gái lẳиɠ ɭơ, mình không làm được người tài hoa nên đành phải lẳиɠ ɭơ vậy.”
Đến giờ, Mạc Hướng Vãn đã quá quen với cách ăn nói của Phạm Mỹ nên không dễ dàng đỏ mặt tía tai như trước nữa.
Cô nghĩ chẳng qua mình chỉ đi theo mấy người họ hát hò nhảy múa, đến cuối tuần thì tới nhà chị Phi Phi tổ chức một bữa tiệc theo phong cách xưa mà thôi.
Lúc đang dùng chè vừng đặc, chị Phi Phi liền hỏi Mạc Hướng Vãn: “Em có thực lòng đến đây để chơi không vậy?”
Phạm Mỹ đột nhiên xếch mắt lên, nhanh chóng cướp lời: “Chị Phi Phi, Mạc Hướng Vãn đến đây chỉ để chơi thôi mà.”
Chị Phi Phi liền bật cười, đôi mắt híp tịt thành một đường cong, trông cũng khá phúc hậu: “Chỉ đến đây để chơi, tại sao còn đi ra đi vào cùng em chứ?”
Mạc Hướng Vãn liền hỏi: “Chị Phi Phi, có gì thì chị cứ nói thẳng ra đi ạ.”
Chị Phi Phi liền đáp: “Đi chơi cũng có đi chơi thật và đi chơi giả, phải xem Tiểu Mạc em có hứng thú đó hay không thôi.”
Chị Phi Phi liền cho cô vài ngày về để suy nghĩ kỹ càng.
T¬T
Mạc Hướng Vãn vừa về đến nhà Phạm Mỹ liền đi tắm. Trong đám hơi nước nhạt nhòa, cô nhìn thấy làn da trắng trẻo, mịn màng của mình. Cơ thể này, con người này là do bố mẹ ban cho, thế nhưng, hình ảnh của bố mẹ trong tâm trí cô lại dần dần mờ nhạt.
Cô nhắm mắt lại, dùng nước nóng gột rửa toàn bộ cơ thể mình, để bản thân tinh tươm sạch sẽ hơn bất cứ lúc nào.
Phạm Mỹ khẽ cắn lên vành tai Mạc Hướng Vãn thì thầm: “Nhập cuộc chơi thật sự, cậu có muốn hay không? Nếu muốn thì mình có thể hưởng chút tiền dẫn dắt, nếu không muốn, mình không lấy được số tiền đó cũng chẳng sao hết.”
Mạc Hướng Vãn hỏi lại: “Có thể được bao nhiêu tiền?”
Phạm Mỹ giơ năm ngón tay lên.
“Năm trăm á?”
Phạm Mỹ lắc lắc đầu.
Mạc Hướng Vãn trợn mắt lên kinh ngạc: “Năm vạn?”
Phạm Mỹ gật gật đầu: “Chị Phi Phi sẽ lấy 40 % trong số đó.”
Mạc Hướng Vãn kêu lên: “Khϊếp!”
Phạm Mỹ lại nói: “Có điều người kia là một anh chàng đẹp trai, gia đình giàu có, các huynh đệ thân thiết muốn tặng anh ấy một món quà sinh nhật tuổi hai mươi đáng nhớ, cho nên cần lần đầu tiên trong cuộc đời của một cô gái mười bảy tuổi còn trinh để tăng lên sự tươi mới và kí©h thí©ɧ của tuổi trẻ.”
“Bọn mặt dày, vô liêm sỉ”. Mạc Hướng Vãn mắng một câu.
Phạm Mỹ đang hút thuốc, tàn thuốc rơi nhẹ lên đôi giày của Mạc Hướng Vãn. Đó là một đôi giày cũ nát, phía trên còn phủ một lớp bùn khô, cho thấy đã rất lâu rồi không được giặt giũ.
Phạm Mỹ ái ngại thay cho bạn: “Tại sao cậu phải làm khổ bản thân mình như thế? Sao không đổi đôi nào sạch sẽ hơn đi?”
Mạc Hướng Vãn trả lời thản nhiên: “Mình thích thế”. Cô thầm nghĩ: “Ngay cả bố mẹ cũng chẳng quan tâm đến mình rồi thì chẳng ai có quyền quản lý cô sạch hay không cả?”
Cứ để bản thân sa đọa thế này thì sao chứ?
Nghĩ vậy làm cô cũng trở nên gan lì hơn, ngược lại Phạm Mỹ cảm thấy sợ hãi, cô van vỉ: “Vãn Vãn, cậu cứ nghĩ kỹ đi, sau này đừng có hối hận. Cậu có hối hận cũng đừng có khóc lóc với mình, mình không ép gái nhà lành đi bán trinh đâu?”
Mạc Hướng Vãn liền đứng dậy làm một động tác thư giãn thân thể rồi nói: “Cậu không ép gái nhà lành đi bán trinh mà mình cũng không phải đang bán thân. Đừng có nghiêm trọng đến mức ấy.”
T¬T
Chị Phi Phi đặt một cái tên mới cho Mạc Hướng Vãn, gọi là “Thảo Thảo”, bởi vì làn da của cô vừa mịn màng vừa nõn nà.