Không biết còn lại bao nhiêu thời gian đầm ấm thế này nữa, vậy nên Mạc Bắc nhớ rất kỹ càng, rõ rệt.
Mạc Hạo Nhiên hoàn toàn đồng ý với con mình, ông nói: “Con cũng nên tìm một chỗ để ở đi, nếu như sau này kết hôn rồi, có nhà của riêng mình là tốt nhất.”
Bố anh vẫn luôn có suy nghĩ như vậy.
Mạc Hạo Nhiên lại nói thêm: “Con dâu của lão Phương rất hiếu thuận, mấy tháng ông ấy ốm đau đều do một tay con bé chăm nom, săn sóc. Bây giờ gia đình nào cũng có đúng một người con, bố mẹ trông chờ vào con cái đúng là cũng khó khăn hơn trước kia nhiều.”
Câu nói này khiến Mạc Bắc sực nhớ ra, anh cố tỏ vẻ không hiểu, đưa lời chỉnh sửa: “Là con dâu trước chứ ạ.”
Đúng lúc ấy, bà Mạc bước vào phòng rót trà cho chồng, tiện thể bổ sung thêm một câu: “Ừm, Phương Trúc sắp kết hôn lần thứ hai rồi, vậy mà con vẫn chưa tìm được người bạn gái nào.”
Mạc Hạo Nhiên liền giải cứu cho con trai, xua tay ra hiệu anh mau ra ngoài, còn bà Mạc thì vẫn không ngừng gọi “Bắc Bắc”.
T¬T
Khi quay về phòng mình, Mạc Bắc đột nhiên nghĩ, không biết lúc Mạc Hướng Vãn nói chuyện với Mạc Phi, liệu cô có gọi con là “Phi Phi” không nhỉ?
Anh bỗng cảm thấy hiếu kỳ, không biết cô với con trai có cuộc sống thế nào?
Các câu hỏi không ngừng hiện ra, sau cùng lại quay về câu hỏi ban đầu. Nghi hoặc của anh ngày càng mở rộng, thái độ của Mạc Hướng Vãn, số tuổi của Mạc Phi, lắp ghép mọi chuyện lại, anh đang tính toán xem nghi ngờ của mình có bao nhiêu phần trăm là sự thật.
Nghĩ một hồi, anh vẫn cứ lắc đầu. Mạc Hướng Vãn giống như một chú nhím, luôn luôn phòng bị cẩn thận khi gặp anh. Anh mới chỉ do thám có đôi chút, không ngờ cô đã toàn lực phản công.
Đây không phải là thái độ và phương thức xử lý công việc của Mạc Bắc.
Sau cùng, anh đã tìm ra được vấn đề căn bản tồn tại ở đây. Nếu như Mạc Phi thật sự là con trai của anh, vậy thì mối quan hệ giữa anh với Mạc Hướng Vãn sẽ thế nào đây? Dựa vào thái độ xử sự của Mạc Hướng Vãn hiện nay, chỉ có thể là Sao hoả đâm vào Địa cầu mà thôi.
Nghĩ tới Mạc Phi, tâm trạng của anh đột nhiên vui vẻ hẳn lên. Đứa trẻ này đúng là khôn lanh hơn người, không cần biết có phải là con anh hay không, anh vẫn rất yêu quý cậu bé.
Mạc Bắc đang đắn đo, liệu có phải tình cảm đó là do hai người cùng chung huyết thống không?
Anh đã có dự định, kế hoạch của riêng mình.
T¬T
Mấy ngày tiếp theo, tuy mặt vẫn còn băng bó nhưng Mạc Bắc vẫn cố gắng đến công ty làm việc bình thường, khiến cho Chủ nhiệm Giang phải đưa lời thăm hỏi quan tâm nồng nhiệt nhất đến anh. Mạc Bắc không hề nhắc gì đến việc bị thương, chỉ nói chuyện công việc với Chủ nhiệm Giang mà thôi.
Gần đây, vụ án của nhà máy điện khí họ đang làm vô cùng nguy nan, căng thẳng. Mạc Bắc và Chủ nhiệm Giang có ý kiến khác nhau trong việc xác lập tỷ lệ vốn đầu tư.
Chủ nhiệm Giang nói: “Nếu thu hút được vốn đầu tư nước ngoài, nhà máy có thể nhân cơ hội này hiện đại hoá cơ sở vật chất, chính quyền cũng rất ủng hộ, cho nên mới bán cho họ mảnh đất đẹp là thế. Cấp trên cũng có ý đó, giống như khi đánh mạt chược vậy, có thể hoà được thì tốt nhất. Cậu không cần phải nói về vấn đề này nữa, cấp trên nghe thấy không ổn đâu.”
“Vậy rốt cuộc, chúng ta nên đứng về bên nào? Nếu như nói về hợp đồng thì bọn bọ chỉ cần trợ giúp về pháp vụ là đủ rồi. Công ty nước ngoài này có biết bao nhãn hiệu nổi tiếng toàn thế giới. Tuần trước, họ đã phát biểu trong một hội nghị ở Phố Wall rằng, đầu tư vào doanh nghiệp Trung Hoa 1,5 tỉ nhân dân tệ mà không cần lợi nhuận. Thầy Giang, nhà tư bản tuyệt đối không bao giờ trở thành nhà từ thiện. Thứ bọn họ muốn thao túng chính là toàn bộ ngành này trên đất nước chúng ta, nhà máy này nhập vào làm sao mà tốt được?” Mạc Bắc vẫn khăng khăng bảo vệ ý kiến của mình.
Chủ nhiệm Giang chỉ biết lắc đầu nhìn anh: “Cậu vẫn còn trẻ tuổi quá!”
Mạc Bắc không còn biết nói gì thêm, lại xem xét đến những vụ khác đang làm, sau khi tan sở liền hẹn Vu Trực cùng mấy người bạn đi đánh tennis.
Chỉ như thế anh mới thoải mái hơn đôi chút. Từ xưa đến nay, Mạc Bắc khó lòng mà khống chế, điều tiết được những áp lực quá lớn trong công việc, thông thường anh giải toả stress trên sân bóng. Lần này cũng vậy, anh đã khiến cho Vu Trực mệt đến mức thở không ra hơi.
Vu Trực hổn hà hổn hển nói: “Mạc thiếu gia, mình đâu phải kẻ địch của cậu chứ?”
Mạc Bắc liền ném quả bóng lại buông một câu: “Phiền phức!”
“Vậy thì chúng ta tìm chuyện gì thú vị một chút làm đi!”
Mạc Bắc liếc sang lườm Vu Trực: “Em dâu bắt cậu quỳ trên mặt sàn cứng còn chưa đủ sao?”
Đi cùng bọn họ còn có hai người bạn cùng lớn lên từ nhỏ, một người tên Từ Tư, người kia tên Quang Chi. Từ Tư liền trêu chọc Vu Trực: “Bây giờ đâu còn thịnh hành hình phạt quỳ trên sàn nhà nữa? Phải quỳ trên bảng mạch điện tử mới gọi là kí©h thí©ɧ.”
Vu Trực liền hét lên: “Các cậu muốn hại chết huynh đệ sao?”
Quan Chi cũng góp chuyện: “Nhà họ Vu của cậu có mỗi hai anh em Chính, Trực. Vu Chính thì chí thú vào làm ăn, chỉ có mình cậu là mặt dày cả ngày chơi bời ăn uống, tiếp tục làm đại thiếu gia mà thôi.”
Vu Trực vẫn tỏ vẻ bình thản nói: “Thứ mà anh ấy theo đuổi không giống với mình.”
Mạc Bắc liền hỏi Vu Trực: “Công ty của Vu Chính suốt ngày tăng ca, có phải coi tất cả nhân viên là trâu bò không vậy?”
Từ Tư nói xem vào: “Công ty họ thuộc ngành giải trí, còn tranh làm cả những hoạt động công ích nên có biệt hiệu là “Tập đoàn bách thắng của thế giới giải trí.” Cậu cứ tham khảo mô hình hoạt động của KFC là sẽ hiểu ngay thôi.”
Mạc Bắc liền tóm lấy Từ Tư hỏi: “Công ty bất động sản của cậu có chi nhánh ở Ấp Bắc không? Thuê giúp mình một căn hộ nhé.”
Từ Tư kinh ngạc hỏi lại: “Cậu muốn thuê căn hộ ở Ấp Bắc làm cái gì? Không phải cậu làm việc ở Phổ Đông sao? Thuê như thế đi đi về về bất tiện lắm.”
Mạc Bắc bình thản nói: “Mình tình nguyện”. Nói xong anh lại bổ sung: “Mình đã tìm được nơi thích hợp rồi, mai sẽ chuyển địa chỉ cho cậu, cậu mau chóng sắp xếp hộ mình nhé!”
Từ Tư chỉ vào anh rồi quay sang cười cùng mấy người còn lại: “Các cậu xem, nhờ mình tìm cho một căn hộ để thuê mà còn yêu cầu nhiều như thế, lại còn hạn chế cả địa chỉ nữa, cậu ta coi mình là sư phụ của Tôn Ngộ Không chắc.”
Vu Trực bật cười: “Đúng thế, cậu đủ tư cách thành Đường Tăng rồi đó.”
Vu Trực suýt chút nữa xơi ngay trận đòn của Từ Tư.
T¬T
Mạc Bắc suy ngẫm rất lâu về hành động này của mình, cũng cảm thấy bản thân thật quá vô vị.
Anh nhìn lại một lượt địa chỉ nhà của Mạc Hướng Vãn rồi chuyển sang cho Từ Tư qua MSN.
Gần đây thời thế phức tạp, để luật sư Mạc làm phóng viên truy đuổi tin tức một lần, thử làm chuyện hoang đường một lần xem sao.
Từ Tư hỏi anh trên MSN: “Huynh đệ, khu vực đó cách xa trung tâm thành phố lắm đấy, mất tầm nửa tiếng lái xe mới đến được trung tâm thành phố, rồi lại thêm một tiếng đồng hồ nữa tới chỗ làm việc của cậu bên Phổ Đông. Đường dạo này hay tắc lắm, cậu gần như không có thời gian ngủ thêm vào buổi sáng đâu. Từ nhà cậu đến chỗ làm chỉ mất có nửa tiếng đồng hồ, cậu tình nguyện làm người cống hiến cho sự nghiệp xăng dầu của nước nhà sao?”
“Bảo cậu làm thì cậu cứ theo thế mà làm, nói nhiều làm gì? Xong việc mình mời cậu một bữa nhé!”
Khoảng mười lăm phút sau, Từ Tư không nhịn được lại nói thêm một câu nữa: “Mình đảm bảo là nếu như không phải thần kinh trung ương của cậu có vấn đề thì chắc chắn cậu đã phải lòng cô gái nào ở khu vực đó rồi.”
Mạc Bắc chỉ trả lời một câu: “Hừm!”
Xưa nay, con người Mạc Bắc vốn rất ít khi bắt ép người khác. Nếu như anh không tìm cách để tiếp cận mục tiêu thì khó lòng giải toả được những nghi hoặc trong đầu lúc này. Mạc Bắc thầm nghĩ, dù cho có dùng bất cứ phương pháp nào thì Mạc Hướng Vãn cũng sẽ phản ứng rất mạnh, chi bằng làm triệt để một chút, khiến cô đành phải bó tay bất lực.