Ông Hiệu trưởng vô cùng tức giận với mấy nhân viên trên Thành ủy, ánh mắt vằn đỏ những tia máu phát ra khí thế bừng bừng của một người có kinh nghiệm mắng chửi lâu năm.
“Các người nói lời mà không giữ lấy lời, mấy trăm trẻ nhỏ ở trường chúng tôi chẳng lẽ thức dậy từ năm giờ sáng để tới vùng ngoại ô lên lớp hay sao? Nếu như không chuyển trường học đến khu vực gần đây thì tôi nhất quyết không rời đi.”
Nhân viên Thành ủy thật ra cũng chỉ là những người làm công ăn lương, nên đành bất lực nói: “Không phải chúng tôi không chịu, mà thật sự là khó khăn quá, mấy miếng đất quanh đây đều bị mua hết rồi.”
Ông Hiệu trưởng vẫn không nguôi giận: “Vậy còn học sinh trường A La này thì sao? Các anh nói xem phải làm sao? Các anh có chịu trách nhiệm việc đi lại cả chặng đường dài của bọn trẻ không?”
T¬T
Đằng này người lớn cãi nhau chưa ngã ngũ, phía kia lũ trẻ cũng hăng say đá bóng. “Bộp, bộp”, tiếng quả bóng rơi trên mặt đất khiến Mạc Bắc quay sang nhìn. Anh nhìn quanh, có rất nhiều khu nhà nát sắp sửa bị phá bỏ, ngay cả nóc Phòng tuyên truyền của ngôi trường tiểu học mà anh đang đứng cũng đã bị lung lay bởi rung chấn của máy móc. Mấy đưa trẻ kia còn quá nhỏ, vui chơi ở đây thật sự nguy hiểm.
Anh không nhịn được liền quay sang nói với ông Hiệu trưởng: “Một nơi như thế này sao thầy có thể để cho mấy học sinh kia đá bóng chứ? Nếu như nghĩ cho học sinh thì thầy nên bảo mấy đứa mau về nhà đi.”
Ông Hiệu trưởng đang cãi nhau rất hăng say với những người khác, vừa nghe thấy câu này, liền nghẹn lời, đứng ngây ra đó.
Mấy em nhỏ đằng kia chẳng hề biết mọi người đang cãi nhau, bắt đầu đá bóng đi rất xa, bóng chuyền tới chỗ một cậu bé trai, cậu bé liền giơ chân đá mạnh một cái. Ông Hiệu trưởng chỉ kịp hét lên “Cẩn thận!”, quả bóng không bay trúng vào người ai, mà đập mạnh vào nóc Phòng Tuyên truyền rồi lại bật trở ra.
Mọi người vẫn chưa ai kịp hoàn hồn, đều cảm thấy vô cùng nguy hiểm, có người còn định mắng cậu bé nọ.
Xưa nay, Mạc Bắc vẫn luôn cho rằng phản xạ của mình khá nhanh, không ngờ cũng có lúc nó không linh nghiệm. Lúc quả bóng bật ra, một hòn đá cũng theo đó mà rơi xuống ngay đúng chỗ Mạc Bắc và ông Hiệu trưởng đứng.
Ngay lúc hòn đá lăn xuống, ông Hiệu trưởng liền nhận ra, tránh ngay sang một bên, thoát ra khỏi vòng nguy hiểm. Mạc Bắc thì không kịp, chỉ cảm thấy trước mắt là một khoảng mơ mơ hồ hồ, kính rơi xuống đất, tiếp đó khuôn mặt bỗng nhiên nóng rực lên, một dòng máu ấm nóng trào ra, anh cảm thấy vô cùng đau đớn.
Những người xung quanh có người hét lên, có người thì nhặt kính giúp anh, có người tức điên, thừa cơ quay sang mắng nhiếc ông Hiệu trưởng.
Lúc đó mọi thứ đều trở nên hỗn loạn, thế nhưng Mạc Bắc vẫn nghe rõ giọng nói non nớt của lũ trẻ đang lo lắng nói chuyện với nhau.
“Ây da, Vu Lôi, tiêu rồi, làm người ta bị thương rồi.”
“Làm thế nào đây? Bố mình vẫn đang đi làm, lần này kiểu gì cũng xơi lươn rồi.”
“Hình như không đá trúng đầu mà.”
“Khuôn mặt của chú đó đang chảy máu kia kìa.”
“Hả? Liệu chú ấy có phải sang Hàn Quốc chỉnh hình không nhỉ? Ngộ nhỡ mặt chú ấy có sẹo không lấy được vợ thì sao?”
Có người đưa cặp kính vào tay Mạc Bắc, anh liền đeo lên, muốn nhìn rõ gương mặt của mấy bạn nhỏ vừa gây họa kia. Cầm đầu lũ trẻ là một cậu bé có thân người cao lớn, đôi mắt vừa sáng vừa to, nhìn về phía anh bằng đôi mắt đầy vẻ sợ hãi.
Cậu bé này liền bị một người lớn cầm lấy cánh tay mắng mỏ: “Mẹ cháu không dạy cháu phải ngoan ngoãn sao? Mau gọi phụ huynh tới đây.”
Nhưng cậu bé này dường như chẳng sợ người lớn cho mấy, mặt mày còn hớn hở nói: “Chú ơi, cháu đâu có ý chạy trốn đâu.”
Sau đó thằng bé quay sang nhìn vào khuôn mặt Mạc Bắc với hỏi: “Chú ơi, chú đã có vợ chưa ạ?”
Đây là một câu hỏi rất thú vị, Mạc Bắc liền bắt đầu cảm thấy hứng thú với cậu bé này, liền trả lời: “Chú vẫn chưa có vợ.”
Cậu bé kia “A” lên một tiếng, tỏ rõ thái độ thất vọng, rồi bảo: “Vậy thì chú có định sang Hàn Quốc chỉnh hình không? Tiền vé máy bay sang Hàn Quốc đắt lắm, nhà cháu không có nhiều như thế, mẹ cháu sẽ mắng cháu mất.”
Mạc Bắc nổi hứng hỏi lại cháu bé một câu hỏi “ngớ ngẩn”: “Tại sao chú lại phải sang Hàn Quốc chỉnh hình?”
Cậu bé nói một cách dõng dạc: “Bác ở cạnh nhà cháu mắng chú mặt rỗ trông xe dưới nhà rằng người mặt có sẹo sẽ không lấy được vợ. Nếu chú không lấy được vợ liệu có bắt cháu phải chịu trách nhiệm không?”
Mạc Bắc lại tiếp tục hỏi: “Tại sao lại phải bắt cháu chịu trách nhiệm?”
“Bởi vì cháu đá bóng làm chú bị thương.”
“Vậy thì, chắc chắn cháu phải chịu trách nhiệm rồi.”
Cậu bé kia liền nhăn nhúm mặt mày, quay sang hỏi cậu bạn đứng bên cạnh: “Vu Lôi, mình chỉ có hai trăm đồng tiền mừng tuổi thôi, cậu cho mình vay một ít nhé.”
Cậu bạn đứng bên cạnh còn tỏ vẻ nhăn nhúm, khổ sở hơn: “Mình tiêu hết tiền mừng tuổi rồi.”
Mọi người xung quanh liền nói: “Mạc Bắc, cậu đừng có trêu chọc với mấy cậu nhóc nữa, mau tới bệnh viện xem thế nào rồi quay lại đòi tiền thuốc men, viện phí của hai thằng nhóc này sau.”
Nhưng Mạc Bắc không hề vội vã, anh quay sang xin tờ giấy ăn của mấy cô trong đoàn, lau vết máu trên má.
Bố của một cậu bé nghe tin liền chạy tới, thì ra chính là thầy giáo trong trường, phản ứng đầu tiên của anh chính là quát con trai mình: “Thấy chưa, con lại gây họa rồi.”
Cậu bé sợ đến mức không dám nói gì, bằng hữu của cậu bé đành quay sang tự thú: “Bác Vu ơi, là cháu gây họa đấy ạ.”
Bố Vu Lôi không tiện quát nạt con nhà người khác nên đành nói: “Phi Phi, mấy đứa đúng là bất cẩn quá, tại sao lại đá bóng vào lúc có nhiều người ở đây chứ?”
Mạc Bắc đành phải lên tiếng: “Nơi đây xung quanh toàn là nhà lung lay sắp đổ, sao anh lại có thể yên tâm cho bọn trẻ đá bóng ở đây chứ?”
Bố của Vu Lôi chào hỏi mọi người rồi đưa bao thuốc về phía Mạc Bắc, thấy anh đang dùng tay ôm một bên mặt, không tiện cầm, đành rút tay lại, rồi quay sang tiếp tục mắng con mình: “Xem về nhà bố xử lý con thế nào.”
Lúc ấy có người lái xe tới gọi Mạc Bắc: “Luật sư Mạc, để tôi đưa anh tới bệnh viện.”
Mạc Bắc nhìn bố của Vu Lôi rồi xua xua tay, ra ý không cần anh phải đi theo. Bố Vu Lôi liền rút ví ra nhất quyết đòi bồi thường. Mạc Bắc thầm nghĩ, đây đúng là một người thật thà. Anh sợ nhất là đưa đẩy qua lại với những người thật thà, đôn hậu, chẳng qua má trái chỉ bị hòn đá xượt qua thôi, không có gì to tát hết. Anh nhanh chóng rút lui vào trong đoàn người đông đúc. Bố Vu Lôi vì còn vướng trông con mình nên không kịp tóm lấy tay áo anh.
Những người ở đó lại tiếp tục cãi nhau nảy lửa vì chuyện của Mạc Bắc bị thương. Ông Hiệu trưởng cũng có thêm vài người trợ sức, nhìn thấy tình thế nguy ngập, có người liền rút di động ra gọi 110.
Mạc Bắc thầm nghĩ, người bên phía mình đã xử lý chuyện này quá mức kích động, như vậy không hay chút nào. Đột nhiên có người kéo lấy tay áo anh từ phía sau, anh quay đầu lại, thì ra là cậu bé lém lỉnh khi nãy.
Cậu bé nói: “Chú bốn mắt, cháu cùng chú tới bệnh viện có được không?”
Tuy lời nói là vậy, nhưng cậu bé hoạt bát, nhanh nhẹn ấy đã trèo lên chiếc xe tìm chỗ ngồi đâu ra đấy rồi.
Mạc Bắc cảm thấy thú vị lại tiếp tục nói chuyện cùng cậu bé, anh hỏi: “Tại sao cháu lại muốn cùng chú tới bệnh viện?”
“Trên truyền hình mọi người thường nói, người gây họa thì phải chịu trách nhiệm”. Vừa nói cậu bé vừa ưỡn thẳng ngực, trong tư thế ngẩng cao đầu, sau đó liền nuốt nước miệng, thì thầm: “Bố của bạn Vu Lôi rất nghiêm, chắc chắn bác ấy sẽ đánh Vu Lôi, cháu ở bên cạnh không tiện chút nào, cậu ấy bị ăn đòn còn cháu thì không, kiểu gì Vu Lôi cũng trách cháu không đủ nghĩa khí.”
Đây là một lý do khiến Mạc Bắc không biết nên khóc hay cười nữa. Anh lại hỏi cậu bé: “Nhà cháu ở đâu? Chú đưa cháu về nhà trước được không?”