Trách Em Thật Quá Xinh

6/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Trách Em Thật Quá Xinh của tác giả Vị Tái kể về những mâu thuẫn nhẹ nhàng nhưng bên trong chan chứa sự ấm áp, yêu thương của hai nhân vật chính. Chính sự âm thầm luôn nghĩ  …
Xem Thêm

Thảo Thảo cũng thế.

Đêm đầu tiên đầy đau khổ của hai người đã trở thành lễ vật đón chào tuổi hai mươi của anh, thật là nực cười.

Từ đó trở đi, anh bắt đầu cùng Vu Trực làm những chuyện hoang đường như bao gái, cờ bạc, thậm chí còn hít cả ma túy. Thế mà lúc trước anh còn cảm thấy ghét Thảo Thảo vì cô đã dùng thuốc lắc, đúng là chó chê mèo lắm lông.

Vu Trực phóng xe đua đâm phải người, đó là một công nhân quét dọn vệ sinh. Anh ta lại là trụ cột kinh tế trong nhà, gia đình khốn khó đó lại càng trở nên nguy nan khi cột trụ vững chắc bất ngờ đổ xuống. Mạc Bắc cùng hai người bạn nữa thay mặt Vu Trực đi thăm nom nạn nhân. Khi đến nới, họ liền bị cả nhà già trẻ lớn bé ôm lấy khóc ỉ ê đến mức chẳng biết phải làm sao.

Vu Trực cũng chẳng sung sướиɠ gì. Cậu ta bị ông nội đánh cho một trận nên thân, đến gãy cả bốn cái thước mới chịu thôi.

Mạc Hạo Nhiên sau khi quay về nhà mới biết, đứa con trai từ trước đến nay luôn ngoan ngoãn của mình giờ đây chẳng khác nào một tên ăn chơi trác tán, hư đốn tột độ. Hoàn toàn không ngoài dự đoán, anh bị bố đánh một trận nên thân, còn bắt phải cắt tóc. Mạc Bắc cảm thấy mình bị thế là hoàn toàn xứng đáng. Nhìn vào gia phong nề nếp của gia đình xưa nay, chính bản thân anh không nên sống buông thả như vậy. Mạc Bắc cầm số ma túy còn dư tìm người trung gian, nhượng lại lấy tiền về, tất cả là một vạn ba nghìn đồng.

Đến cổng sau của Bách Lạc Môn, anh rẽ sang trái, rồi bỗng nhiên nhìn thấy Thảo Thảo.

Có lẽ, cái này được gọi là có đầu có cuối. Thảo Thảo nói cô ấy đang thiếu tiền, trong tay Mạc Bắc lại hay vừa có tiền. Còn tiếp sau đó tại sao lại tìm nhà nghỉ qua đêm thì Mạc Bắc đã từng nói với Vu Trực là: “Do ma đưa lối, quỷ dẫn đường.”

Có điều, cảm giác lần đó rất tuyệt, nhưng phản ứng của Thảo Thảo khiến anh thấy kỳ lạ. Cô nửa bộc bạch, nửa giấu kín, nửa tình nguyện, nửa bất lực. Thiết nghĩ, những điều này anh không cần phải tìm hiểu sâu xa làm gì. Quan hệ giữa hai người rất đơn giản, giống như những gì Thảo Thảo từng nói, đó chỉ là khách làng chơi và gái gọi, sau khi trời sáng thì chẳng ai thiếu nợ ai hết. Có lẽ, đây cũng có thể coi là có trước có sau.

T¬T

Khi không có mặt cô bạn Đài Loan ở đó, Mạc Bắc nói với Vu Trực: “Mình gặp lại cô gái gọi nhỏ bé năm xưa đấy”.

Thực lòng, Vu Trực không biết anh đang nói đến ai: “Năm xưa, chúng ta là những thanh niên chơi bời lêu lổng, các cô gái gọi nhỏ bé nhiều đến mức đếm không xuể”. Vừa nhìn thấy cô bạn gái đang từ phòng vệ sinh quay lại, anh nhanh chóng thay đổi thái độ: “Cậu nói là cậu gặp lại người quen nào cơ?”

Mạc Bắc chẳng nói gì thêm nữa.

Nói gì được chứ? Thảo Thảo bây giờ có tên là Mạc Hướng Vãn, làm một công việc bình thường, vô cùng nỗ lực, cố gắng, tính cách thẳng thắn, chỉ một câu nói đùa vô ý của anh cũng khiến cô bực mình.

Như vậy cũng rất tốt, tất cả mọi người đều đã quay về chính đạo cần thiết.

T¬T

Vừa nãy, Mạc Bắc không hề cố ý gọi cái tên “Thảo Thảo” đó. Ngay lúc gọi, anh đã nhìn thấy vẻ hoang mang, lo sợ của Mạc Hướng Vãn, anh cảm thấy hình như mình đã quá đường đột, mạo muội thì phải.

Thế nhưng tối nay, cô thật sự quá giống với hình ảnh của chín năm trước, trang điểm lộng lẫy, dáng nhảy lại vô cùng gợi cảm, quyến rũ.

Dạo này, anh rất ít khi tới các quán bar vui chơi, lần này phá lệ chẳng qua vì Vu Trực cứ liên miệng nói rằng sắp phải “đeo xích” rồi nên muốn ra ngoài chơi bời một lần sau cùng cho thỏa thích.

Lúc nãy, khi nhìn thấy Mạc Hướng Vãn uốn người nhảy rất gợi cảm ngoài sàn, Vu Trực liền thốt lên: “Cô gái kia xinh đẹp quá!”

Mạc Bắc quay ra nhìn, không ngờ lại là Mạc Hướng Vãn. Vào thời khắc đó, anh không thể nhớ ra tên thật của cô mà trong đầu chỉ hiện lên cái tên Thảo Thảo.

Mỗi một động tác trên sàn nhảy của cô đều vô cùng diễm lệ, hấp dẫn, như đang hòa làm một cùng với điệu nhạc. Mạc Bắc chẳng thể nào kiềm chế được, cứ dán chặt mắt nhìn cô.

Vu Trực xuýt xoa: “Đúng là ngực ra ngực, eo ra eo, mông ra mông.”

Mạc Bắc trở nên suy tư, những hình ảnh của thời xưa cũ dần quay trở lại trong anh. Anh vẫn còn nhớ đôi tay mình đã đặt lên khuôn ngực cô, cảm nhận được nhịp đập dồn dập của trái tim cô.

Lúc đó, anh đã từng nghĩ rằng, đời người chẳng qua cũng chỉ có vậy, muốn thế nào thì sẽ có thế ấy. Người phụ nữ ở dưới thân mình là một cô gái còn trinh thì đã sao chứ? Con người dù trụy lạc, sa đọa đến đâu cũng có lần đầu tiên, gái còn trinh thì đâu có gì khác biệt, và bản thân anh cũng vậy.

Thế nhưng, quá trình đó diễn ra rất khổ sở bởi cả hai người đều chẳng có chút kinh nghiệm “chiến đấu” nào hết.

Buổi sáng hôm sau, anh thức dậy rất sớm, bế Thảo Thảo đặt lên giường, có lẽ vì hoảng loạn nên đã bỏ đi rất nhanh.

Lúc ấy, Vu Trực còn cười nhạo anh: “Tại sao trông cậu như kiểu vừa đi dã chiến bên ngoài bị bắt quả tang thế?”

Trong lòng anh thầm nghĩ, sáng sớm vừa mới thức dậy, anh nhìn thấy Thảo Thảo nằm cạnh, cơ thể lõα ɭồ, trên ga giường còn đọng lại những vết dịch và máu đã khô, có lẽ đó chính là máu trinh của con gái.

Điều này khiến anh cảm thấy mình chẳng khác nào một tên đao phủ độc ác.

Tối hôm đó, Thảo Thảo luôn cảm thấy đau đớn, nhưng lại chẳng hề kêu than, cứ thế mím môi chịu đựng. Anh cũng đau đớn. Nhưng đó là nỗi đau trong lòng, hoàn toàn không phải niềm kɧoáı ©ảʍ như mọi người vẫn nói.

Lần đầu tiên của bọn họ tệ hại đến mức những người trong cuộc đều không muốn nghĩ lại.

Sau đó, anh cũng có rất nhiều những người phụ nữ khác nhưng chẳng có hứng thứ gì cả, giống như đã ăn khai vị rồi thì những món tiếp theo đều không đáng để tâm nhiều nữa. Sau này, anh mới hiểu rằng, “làʍ t̠ìиɦ” cũng là một cách thức giải tỏa tâm trạng. Đúng thật là thế!

Trong ký ức của anh, lần thứ hai cùng với Thảo Thảo thuận lợi hơn nhiều. Ngày hôm đó, Thảo Thảo cũng giống như khi nãy, nhảy cuồng nhiệt, quyến rũ giữa sàn, cơ thể không ngừng cọ xát lên người anh khiến anh bừng bừng hứng thú.

Thân hình cô khi ấy rất tuyệt, từ khuôn ngực đầy đặn đến chiếc eo thon, và cả bờ mông căng tròn đầy sức sống. Hòa mình trong âm nhạc, ánh mắt cô phát ra những tia điện nhiệt thành. Đây thường là biểu hiện sau khi dùng thuốc lắc, những không ngờ sau đó, chính cô nói rằng đã rất lâu rồi không dùng thuốc nữa. Điều này cũng khiến cho anh cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Đêm thứ hai giữa họ diễn ra khá vui vẻ. Anh cuồng nhiêt hôn lên đôi vai mịn màng của cô khiến cô không ngừng thốt lên những tiếng rêи ɾỉ, rồi cô cắn đôi tai anh, trước liếʍ sau cắn, khiến cơ thể anh run lên liên tục.

Hai người phối hợp nhịp nhàng, ăn ý, có lẽ Thảo Thảo đang nỗ lực để kiếm một vạn ba kia.

Những giây phút nồng thắm đó tái hiện trong tâm trí anh theo từng nhịp nhảy của cô. Đột nhiên, Mạc Hướng Vãn dừng lại, loạng chà loạng choạng chen ra khỏi nhóm người đông đúc, đi về phía đối diện anh và ngồi xuống.

Dưới ánh đèn mờ ảo, anh chàng bartender đang sán lại làm quen, còn cô thì từ chối dùng thứ rượu mạnh kia. Mạc Bắc nhập một ngụm whisky, và cái tên “Thảo Thảo” bất giác bật ra khỏi miệng anh.

T¬T

Mạc Hướng Vãn nghe thấy cái tên “Thảo Thảo” liền hoảng hốt nhìn sang người đàn ông ngồi đối diện mình. Vì đang đến quán bar chơi bời nên anh không mặc vest như mọi khi, trên người anh là chiếc sơ mi màu hồng, đã cởi hai cúc áo trước ngực.

Hôm nay, Mạc Bắc không đeo kính. Để có thể nhìn thấy rõ, chắc hẳn anh đang dùng kính áp tròng. Cô nhớ rằng anh bị cận khá nặng, vào cái đêm hai người ở bên nhau và tạo ra Mạc Phi, trước khi “làm”, anh đã bỏ cặp kính xuống.

Hai chữ “Thảo Thảo” thốt ra từ miệng anh khiến cô cảm thấy như có sét đánh ngang tai.

Mạc Hướng Vãn hoàn toàn sụp đổ, cô đã vùng vẫy lâu như vậy, cố gắng lắm mới thoát khỏi đó, vậy mà con người này lại không chịu buông tha. Cô nghiến răng, run người lên vì tức giận.

Thêm Bình Luận