Trâu Nam và Lâm Tương khoác tay mỗi người một bên nhất định muốn cô phải cùng đi vui vẻ một chầu. Tống Khiêm nhìn cô mỉm cười đầy áy náy, bày tỏ rằng bản thân anh cũng chẳng còn cách nào khác cả.
Mạc Hướng Vãn đành phải gọi điện về nhà cho Mạc Phi, dặn dò đi dặn dò lại đến mức Mạc Phi cũng bực bội nói: “Mẹ ơi, mẹ còn trẻ mà, muốn đi chơi thì đi cho tưng bừng, không phải lo lắng cho con đâu.”
Mạc Hướng Vãn ôm điện thoại trên tay ngây người trong giây lát, lập tức tưởng tượng ra dáng vẻ giả vờ người lớn trầm tư suy nghĩ của thằng bé và không nhịn được cười, nhưng cô vẫn giữ giọng nói nghiêm nghị: “Con mau chóng hoàn thành bài tập, sau đó thì đi ngủ đúng giờ. Về nhà mẹ sẽ kiểm tra bài tập của con đấy.”
Vừa nói xong, cô đã bị Lâm Tương và Trâu Nam lôi vào phòng vệ sinh trang điểm.
Bọn họ đến quán bar trên đường Hằng Sơn vào tầm chín giờ hơn. Đây là nơi mà các nhân vật trong làng giải trí thường lui tới, Lâm Tương và Trâu Nam vừa vào vũ trường đã bắt đầu nhảy nhót.
“Tối nay, chúng ta hãy thư giãn hết mình nhé!” Tống Khiêm cố gào lên trong tiếng nhạc.
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc, đánh vào lòng người, khiến ai cũng ngứa ngáy chân tay. Mạc Hướng Vãn đã luôn cố tránh những tiết tấu đầy cuốn hút ấy, lảng tránh tới mức gần như quên lãng.
Thế nhưng Chu Địch Thần lại lôi cô đi, một lần nữa lại “vấp” vào đó.
Trâu Nam nhảy lại gần phía Mạc Hướng Vãn, dường như đang muốn bảo vệ “lão đại” của mình. Có điều, chỉ mấy phút sau, cô nhanh chóng nhận ra rằng, kỹ thuật nhảy của sếp thậm chí còn quyến rũ, gợi cảm và đẹp mắt hơn cả Lâm Tương, một người vốn giỏi nhảy nhót. Ngay cả Tống Khiêm và Chu Địch Thần cũng hứng khởi nhảy vòng quanh Mạc Hướng Vãn.
Đây là cảnh tượng quen thuộc của rất nhiều năm về trước, lúc này lặp lại lần nữa, Mạc Hướng Vãn hoàn toàn làm chủ được mình trong âm nhạc. Có nhiều chuyện chẳng dễ dàng gì che giấu, đây lại là dấu vết của dĩ vãng, nên khó lòng mà xóa sạch hoàn toàn.
Sau một vài phút, Mạc Hướng Vãn liền cảm thấy hối hận, lập tức ngưng lại. Trâu Nam đưa ánh mắt lo lắng quay sang hỏi: “Lão đại, chị sao thế?”
“Chóng mặt quá.”
Cô chẳng thèm quay đầu, nhanh chóng rời khỏi sàn nhảy, đến ngồi bên quầy bar, gọi một cốc nước cam. Cậu bartender liền lên tiếng: “Mỹ nữ có muốn một ly “Tiên lượn rừng xanh” không?”
Màu sắc kỳ diệu của ly rượu mạnh sau khi được lắc đều khiến cho người ta vô cùng say đắm. Nhiều năm trước, cô đã từng cho viên thuốc nhỏ màu trắng vào thứ rượu màu này, lặng ngắm nó dần hòa tan vào thứ dung dịch đầy mê hoặc. Khó khăn lắm cô mới thoát ra được khỏi cảm bẫy chết người đó.
Mạc Hướng Vãn nhìn cậu bartender lắc lắc đầu. Cậu ta nhún vai chán nản nói: “Mỹ nữ từ chối mỹ tửu, thất quá đáng tiếc!”
Mạc Hướng Vãn mỉm cười đầy hối tiếc và nhìn thấy nụ cười của mình in lại trên chiếc ly thủy tinh vẫn quyến rũ như thuở nào, dường như sau từng ấy năm vẫn chưa có gì thay đổi.
Tối nay cô đã tự buông thả bản thân, tại sao có thể để cho Lâm Tương và Trâu Nam tùy tiện buông xõa mái tóc mình xuống, tô vẽ màu mắt đậm như vậy, son môi gợi cảm quyến rũ đến thế này chứ?
Như vậy chẳng tốt chút nào, cô phải mau chóng quay về nhà thôi.
Đúng lúc cô đang chuẩn bị ra về thì bỗng có người bên cạnh lên tiếng: “Thảo Thảo?”
Mạc Bắc đã ngờ ngợ nhận ra bóng dáng cô nữ sinh Thảo Thảo năm xưa từng ân ái với mình ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.
Anh thầm lặng quan sát rất lâu rồi mới dám khẳng định chắc chắn cô chính là Thảo Thảo của năm ấy.
Người phụ nữ này lúc đó búi tóc lại, vầng trán mịn màng, đeo cặp kính, ẩn giấu đôi lông mi vừa dài vừa dày, khuôn mặt không chút phấn son, trên người mặc một bộ quần áo thể thao, bởi vì tham gia hoạt động vui chơi cùng các đồng nghiệp nên nhìn hơi bẩn một chút, dáng vẻ mời rượu mọi người rất cung kính, nói chuyện đúng mực. Sau đó, đạo diễn Thái còn nói thẳng rằng: “Tại sao tôi không tìm được một trợ lý đắc lực như vậy chứ? Lãnh đạo vừa liếc mắt ra hiệu đã hiểu ngay ý.”
La Phong ngồi bên cạnh cũng nói thêm: “Em thấy cô gái này sẽ luôn cung cúc tận tụy, đến chết mới thôi với Kỳ Lệ đấy.”
Có lẽ, cô đã không còn là Thảo Thảo của năm đó nữa rồi. Vậy nên, anh không dám mạo muội hỏi han.
Khi lấy xe ở trước khu thể thao, anh bất ngờ nhìn thấy cô vừa bám vào tường vừa khó khăn lê bước. Anh vội lại gần quan tâm hỏi han đôi chút, thế nhưng cô lại tránh anh như tránh tà. Từ đó, lần nào gặp nhau cô cũng đều không nể mặt anh chút nào.
Mạc Bắc cho rằng, tất cả những biểu hiện này rất bình thường.
Chỉ cần là người muốn quay lại cuộc sống bình thường thì đều muốn trốn tránh dĩ vãng xưa kia của hai người càng xa càng tốt. Nếu như không gặp lại Mạc Hướng Vãn, bản thân anh cũng đã quên bẵng mất chuyện hoang đường mình đã gây ra năm xưa.
Đối với anh, đoạn ký ức đó quả thật chẳng tốt đẹp gì. Dựa vào những phản ứng của cô cũng có thể thấy, điều đó vô cùng tồi tệ. Về điểm này, coi như hai người đồng cảm với nhau.
Hai ngày trước, anh với Vu Trực đi uống rượu, Vu Trực mang theo bạn gái đến gặp anh. Mạc Bắc nhìn thấy hai người họ mặn nồng thắm thiết liền lém lỉnh hỏi: “Tiểu tử, cậu đã quyết tâm thay đổi trở thành người thật thà rồi sao?”
Bạn gái Vu Trực ngay tức thì liếc mắt lại, Vu Trực liền kéo cánh tay của bạn nói: “Mình bảo này, huynh đệ, cậu đừng có hại mình thế, tháng Mười năm nay mình đã thành tân lang rồi đấy.”
Bạn gái Vu Trực là người Đài Loan, trông hao hao giống người dẫn chương trình nổi tiếng Đài Loan Hầu Bội Sầm, nhưng chẳng có chút dịu dàng và thẹn thùng vốn có của người phụ nữ Đài Loan gì cả. Cô liền hỏi Mạc Bắc: “Anh nói cho em nghe, rốt cuộc Vu Trực đã có bao nhiêu người phụ nữ? Em muốn biết thật kỹ càng tường tận quá khứ của anh ấy, sau đó còn làm một cái “plan” để ứng phó.”
Mạc Bắc đánh mắt với Vu Trực, ngầm ý rằng: “Tiểu tử, cậu được đấy, đã tìm được người bạn gái thật sự để quản lý bản thân.”
Vu Trực toát mồ hồi, khoác tay lên vai anh rồi nói: “Huynh đệ, mình khó khăn lắm mới dốc toàn sức lực làm nên một chuyện có cống hiến cho sự nghiệp thống nhất hai bên bờ Hải Hiệp[1], cậu không được phá vỡ mối quan hệ hòa hảo giữa hai bên đâu đấy.”
[1] Biên giới giữa Trung Hoa Đại Lục và Đài Loan.
Mạc Bắc cười tủm tỉm: “Bạn bè là con gái thì không ít, những bạn gái thì không nhiều lắm. Em dâu là người không suy xét quá khứ, ai dám đảm bảo sau này Vu Trực không tái phạm nữa đâu.”
Điều này đương nhiên chỉ là câu nói đùa thôi, thế nhưng Vu Trực vẫn cứ nhăn nhó mặt mày: “Chắc chắn về nhà mình phải quỳ trên nền đá cứng rồi đấy, lại còn là sản phẩm mới ra của King Stone nữa chứ.”
Mạc Bắc tiếp lời: “Được, đã bắt đầu ủng hộ các mặt hàng xuất xứ từ Đài Loan rồi cơ đấy.”
T¬T
Vu Trực nhiều năm trước là con cái gia đình quan chức điển hình, cũng tập tọe ma túy, tất cả các món chơi bời lêu lổng, cậu ta đều thử cả, nên đến quán bar bao gái là chuyện thông thường. Tất nhiên, những chuyện này đều là giấu giếm mà thôi. Trước đây, có một lần cậu ta phóng chiếc mô tô đua được cải tiến vào giữa sân nhà, liền bị ông nội đứng ngoài cửa mắng cho một trận tơi bời.
Lúc đó, Vu Trực còn bĩu môi nói: “Năm thứ ba sau cải cách lấy được bằng lái mô tô là một việc vinh gia diệu tổ đấy, ông nội đúng là làm mất hết thể diện của gia đình.”
Đại soái Chấn Lâu, Phương Mặc Tiêu ở cùng dãy phố với Mạc Bắc và Vu Trực từng nói: “Vu Trực, đứa bé này cái tốt không học, chỉ thích cái xấu, tôi chỉ muốn thay Lão Vu dạy cho nó một bài học mà thôi”. Khi nghe chuyện này, Vu Trực bật cười: “Ông lão đó mà còn đòi dạy dỗ mình cơ đấy! Cứ lo dạy Phương Trúc nhà ông trước đi đã?”
Thế nhưng vào năm hai mươi mốt tuổi, Vu Trực đua xe đâm phải một người trên đường khiến người này gãy xương. Bởi vì nhìn thấy máu mà cậu ta mới tỉnh ngộ, cải tà quy chính, cuối cùng cũng chịu quay lại học tiếp cấp ba, cố gắng thi đỗ vào một trường đại học, đến năm thứ hai liền ra nước ngoài du học cho tới khi tốt nghiệp lấy được bằng thạc sỹ, tiện thể kiếm luôn một cô bạn gái ở bên kia bờ biển.