Những việc nhằm tạo thể diện cho đối phương như trên, không phải ai ở đây cũng có thể cúi đầu nhận lỗi. Vu Chính có thân phận của Vu Chính, Chu Địch Thần lại không phải người của Kỳ Lệ, đương nhiên chỉ có mỗi mình cô là thích hợp. Cô liếc thấy Vu Chính khẽ khàng gật đầu, Chu Địch Thần cũng đang mỉm cười tủm tỉm.
La Phong nghe thấy Lâm Tương còn đang nằm viện, trong mắt vẫn bộc lộ rõ sự thương xót, cộng thêm nhìn vào ánh mắt của Mạc Hướng Vãn thì cũng thấy là cô đang rất xót xa. Bởi vậy, sau khi Mạc Hướng Vãn cạn hết ly rượu kia, La Phong cũng cạn theo.
Đạo diễn Thái cười khà khà: “Vu lão tứ, cấp dưới của cậu toàn người lợi hại cả, vừa mới mời rượu một vòng mà đã khiến mấy người bọn tôi mơ mơ màng màng hết rồi.”
Vu Chính cũng cười theo: “Mau lo mà ăn đi, toàn nói những lời thừa thôi.”
Mạc Hướng Vãn uống nhanh quá, lúc ngồi xuống có phần hơi choáng nên làm rơi chiếc khăn ăn, người ngồi cạnh liền nhặt lên đưa cho cô. Cô chẳng thèm đưa mắt nhìn Mạc Bắc, nhận lấy rồi ngượng ngùng nói câu cảm ơn.
May đúng lúc ấy, Vu Chính quay sang hỏi Mạc Bắc: “Lâu lắm rồi không gặp cậu, đi chơi ở đâu thế?”
Mạc Bắc tỏ vẻ đau khổ nói: “Em vừa mới bị bố lôi về.”
Đạo diễn Thái cũng chen vào: “Bây giờ cậu ấy đang kiếm bộn tiền ở mảng thuế má đấy.”
Vu Chính cười: “Thì ra là làm cho nhà đại tư bản, được cái vẫn nhớ đến mấy người bọn anh.”
Đạo diễn Thái bỗng mặt mày nhăn nhó: “Mấy hôm trước bọn này quay cảnh đánh nhau dưới nước, có hai diễn viên quần chúng bị chết nên phải nhờ đến cậu ta đấy.”
Mạc Hướng Vãn khẽ cau mày rồi quay sang nhìn người ngồi cạnh mình. Nghe thấy những việc thế này mà mặt anh vẫn thản nhiên như không. Chính biểu hiện này của anh đã khiến hình ảnh của Mace trong hồi ức của cô dần dần rõ ràng hơn.
Có lẽ, Mạc Bắc nhận thấy cô đang quan sát mình nên mỉm cười và anh cũng nhận được một nụ cười đáp lại. Để phá vỡ không khí ngại ngùng giữa hai người, cô đành cất lời hỏi về công việc của anh: “Mạc tiên sinh có nhận mấy vụ kiện dân sự không?”
Mạc Bắc quay sang, chẳng thể nào nhận biết được ánh mắt của anh sau chiếc kính phản quang. Anh nói: “Tôi chỉ tư vấn thôi. Mạc tiểu thư có cần không?”
Mạc Hướng Vãn cúi thấp đầu xuống hỏi: “À không, hy vọng là không.”
“Vậy thì tốt rồi.”
T¬T
Sau đó, không khí buổi tiệc náo nhiệt trở lại, nhờ Vu Chính khơi trò mà mọi người luân phiên kính rượu nhau. Tất cả đều là những người có tửu lượng khá, sau mấy vòng, mọi người đều bắt đầu ngà ngà say.
Mạc Hướng Vãn đã uống khá nhiều, may mà thần trí vẫn còn minh mẫn, cô lặng lẽ thay đổi chỗ ngồi với Chu Địch Thần, đoán chắc Mạc Bắc cũng chẳng phát hiện ra.
Khi về đến trung tâm thành phố đã là mười hai giờ đêm rồi, mọi người xuống xe trước phòng tập thể thao, Mạc Hướng Vãn phải vào phòng vệ sinh nữ nôn ọe một trận.
Thật ra, tửu lượng của cô không cao, cô chỉ luyện được biểu hiện trên mặt mà thôi. Mỗi lần uống nhiều, nếu không nôn ra, cô chẳng thể nào đi đứng vững vàng được. Sau khi nôn xong, cô ngẩng đầu nhìn hình ảnh mình trong gương, sắc mặt trắng bệch như ma, sáp lại gần nhìn phía đuôi mắt, hình như đã có một vài nếp nhăn thoắt ẩn thoắt hiện rồi.
Cô đã sinh con, lại sắp ba mươi, cơ thể cô dù tốt đến đâu thì cũng bắt đầu có những biểu hiện không tốt.
Mạc Hướng Vãn lẩm bẩm: “Nhất định phải làm tấm thẻ hội viên ở một spa nào đó mới được.”
Sau khi nói xong, cô loạng chà loạng choạng đi ra ngoài, không may chân bị trẹo sang một bên, đau nhói. Mạc Hướng Vãn bám vào tường, thở hổn hển, nước mắt bất giác tuôn trào. Mẹ con họ chẳng khác gì nhau, liễu yếu đào tơ điển hình, rất dễ bị thương.
Đột nhiên có người gọi tên cô: “Mạc tiểu thư?”
Cô ngẩng đầu lên, lại là người mà cô không muốn gặp nhất. Tại sao anh ta lại có mặt ở đây, vào đúng lúc này chứ? Mạc Hướng Vãn cố gắng kìm nén nước mắt lại, thật sự chẳng muốn nói chuyện cùng anh nên cứ như vậy mắt rưng rưng đứng nhìn.
T¬T
Mạc Bắc đang cho xe quay lại, đột nhiên nhìn thấy một cô gái đang cần sự giúp đỡ. Đầu tiên anh dừng xe, nhìn thấy cô đứng không vững, phải ôm lấy bức tường mà vẫn bắt ép bản thân đi tiếp. Anh liền lên tiếng đề nghị được giúp: “Cô có cần giúp đỡ không?”
Mạc Hướng Vãn nhìn anh như nhìn thấy quỷ, hoàn toàn không cho anh lại gần. Anh nhìn hình ảnh mình hiện lên trên kính xe, quần áo chỉnh tề, hơn nữa còn đàng hoàng, đĩnh đạc, chẳng có chút liên quan gì đến hình ảnh một lãng tử phong lưu hết.
Điều này khiến người ta tổn thương lòng tự trọng, ngay cả đến Mạc Hướng Vãn cũng cảm thấy bản thân phản ứng hơi quá, cô vội chỉnh lại phần tóc mái đang rối bù.
Mạc Bắc cảm thấy rất kỳ lạ nhưng vẫn nhẫn nại hỏi: “Mạc tiểu thư, cô thế này làm sao mà đi về nhà được?”
Một làn gió mát lạnh thổi qua khiến đầu óc cô cũng tỉnh táo hơn phần nào, cô thì thầm lên tiếng: “Tôi uống hơi quá chén.”
Mạc Bắc mỉm cười: “Tôi hoàn toàn có thể hiểu được mà.”
Thái độ của anh vẫn hiền hòa, lịch lãm như mọi khi, thế nhưng Mạc Hướng Vãn vẫn không cảm thấy dễ chịu chút nào: “Vậy phiền anh gọi một chiếc taxi hộ tôi với.”
Thật là mất mặt quá đi thôi, Mạc Bắc cảm thấy lòng tốt của mình đã bị chà đạp một cách không thương tiếc, phong độ lịch lãm quý ông của anh lại không nhận được sự hưởng ứng từ người ta. Tất cả mọi thứ đều khó hiểu. Thế nhưng anh lại chẳng thể nào từ chối phụ nữ được nên liền mỉm cười hòa nhã, nhanh chóng đứng bên lề đường gọi taxi giúp cô.
Cuộc sống về đêm ở đây vừa mới kết thúc, taxi qua qua lại lại chở toàn những con người rệu rã chốn thành đô. Họ chơi đùa đủ rồi, liền quay về nhà ngủ một giấc rồi sáng hôm sau đi làm lại tươi tỉnh như thường. Vậy nên, Mạc Bắc hoàn toàn có thể thông cảm với thái độ thất thường của vị tiểu thư trước mặt mình.
Khó khăn lắm mới có một chiếc taxi dừng lại, người lái xe hạ cửa kính liếc qua Mạc Bắc. Anh liền quay đầu hỏi Mạc Hướng Vãn: “Cô muốn về đâu?”
“Đến Áp Bắc.”
Người lái xe vừa nghe thấy kêu lên: “Ông anh à, đang đùa với thằng em sao? Đằng sau lưng anh chẳng phải là chiếc BMW sao còn phải gọi taxi làm gì? Cãi nhau với bạn gái thì cũng đừng lấy chúng tôi ra làm trò đùa chứ. Mấy người chúng tôi kiếm sống đâu có dễ dàng gì.”
Nói xong, người tài xế liền hạ kính xuống, rồi lái xe đi thẳng.
Mạc Bắc ngây người ra một lúc, chỉ biết thốt lên một tiếng: “Hầy!”
Ngày hôm đó, Mạc Hướng Vãn đúng là chẳng có chút may mắn nào. Mạc Bắc đứng bên lề đường suốt mười lăm phút liền mà không đón được taxi.
Cô đứng tựa vào bức tường phía xa xa, nhìn thấy bộ dạng nhiệt tình của anh, trong lòng bất giác cảm thấy ân hận, áy náy.
Đã chín năm rồi, ấn tượng về Mace trong đầu cô gần như đã biến mất. Lúc nãy, cô thấy vị Mạc Bắc này có thể ăn uống, tán dóc, hóa thành một thể với mấy người trong làng giải trí như Vu Chính, ngay cả uống rượu oẳn tù tì cũng chơi rất tài, thái độ rất nồng nhiệt nhưng vẫn giữ được vẻ lịch lãm. Cô nhớ lại lúc xưa khi cô mắng anh: “Anh đúng là một kẻ lưu manh”. Anh liền hỏi lại ngay: “Anh lưu manh chỗ nào chứ?”, khuôn mặt tỏ ra vô cùng ngây ngô, vô tội.
Mạc Hướng Vãn nghĩ một hồi rồi bất giác mỉm cười.
Mạc Bắc nhìn cô bằng đôi mắt ngạc nhiên, khó hiểu. Tính cách của cô gái này đúng là thất thường, anh cũng nên thông cảm vì cô ta đang ngà ngà men say.
Đứng mãi bên đường nhưng anh chẳng thể nào gọi được taxi, Mạc Bắc cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, liền quay lại nói với Mạc Hướng Vãn: “Thôi thế này nhé, cô cứ lên xe đi, tôi không thu tiền taxi của cô là được chứ gì?”
Đây là câu nói đùa dùng để hòa hoãn, thương lượng. Mạc Hướng Vãn đương nhiên là hiểu rõ điều này, gió lạnh thổi qua, đầu óc cô cũng tỉnh táo hơn nhiều, bản thân cũng cảm thấy lúc nãy mình đã cư xử hơi quá đáng, giống như thể đang ăn hϊếp người hiền lành vậy, làm thế chẳng nhân đạo chút nào!