Trách Em Thật Quá Xinh

6/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Trách Em Thật Quá Xinh của tác giả Vị Tái kể về những mâu thuẫn nhẹ nhàng nhưng bên trong chan chứa sự ấm áp, yêu thương của hai nhân vật chính. Chính sự âm thầm luôn nghĩ  …
Xem Thêm

Mạc Hướng Vãn tính toán thời gian, Chủ Nhật tuần này cô không thể ở cùng Mạc Phi được, nên đành thương thảo với con trai: “Chủ Nhật tuần này mẹ phải tham gia hoạt động ở công ty, buổi tối khi nào về sẽ dắt con đi ăn các món ngon nhé!”

Đôi mắt của Mạc Phi liền sáng lên: “Vậy thì con có thể sang nhà của Vu Lôi cùng làm bài tập được không ạ?”

“Con không được làm phiền nhà bạn nhé, phải biết lễ phép, hoàn thành bài tập cô giáo giao đấy.”

“Con biết rồi, con biết rồi.”

Mạc Hướng Vãn nhìn thấy bộ dạng hứng khởi như tiểu bá vương của Mạc Phi, cô biết ngay cu cậu đang vui sướиɠ vì sắp được ra ngoài chơi đùa thỏa thích. Gần đây, cậu bé mới tháo bột, bị nhốt ở nhà mấy ngày liền nên muốn ra ngoài chơi lắm rồi.

Mạc Hướng Vãn biết quản lý chặt cũng thành công cốc nên cô liền nói với Mạc Phi: “Còn nữa, con phải chú ý đến vệ sinh cá nhân nhé, buổi tối Chủ Nhật mẹ về nhà, nhìn thấy quần áo con bẩn, mẹ sẽ không giặt đâu, mẹ mệt mỏi lắm, sáng thứ Hai còn phải đi làm nữa.”

Mạc Phi lắc lắc đầu rồi “dạ” một tiếng, vẻ mặt vô cùng đăm chiêu. Đứa trẻ này vẫn chưa biết giặt quần áo, nhưng lại rất sợ làm phiền đến mẹ, làm khó nó một lần, sau này sẽ dễ quản lý.

Dẫu vậy, Mạc Hướng Vãn vẫn không mấy yên tâm. Cô gọi điện nhờ vả mẹ của Vu Lôi mấy lần liền rồi mới an tâm đi được.

Ngày hôm đó, tâm trạng của Vu Chính rất ổn, nên đã đặt cơm ở bên hồ Dương Đăng mời toàn công ty tham dự. Bộ phận Nhân sự còn thì thầm với nhau rằng: “Anh ấy đi trượt tuyết ở núi Alpes là đủ rồi, còn bắt chúng ta đến đây bám càng làm gì chứ? Đúng là thiếu nhân đạo!”

Thế nhưng, điều mà Vu Chính muốn mọi người làm chính là chơi trò “rồng rắn lên mây”. Vu Chính còn đích thân tham gia hoạt động cùng mọi người. Anh chính là người cầm đầu, tất cả nhân viên khác đều răm rắp nghe theo sự sắp xếp của Tổng giám đốc, ai cũng muốn thể hiện bản thân thật tốt.

Vu Chính hỏi: “Ai phụ trách phần thân rồng?”

Đây là một công việc mang tính nghệ thuật cao, cần kỹ thuật, vậy nên mọi người nhanh chóng giơ tay nhận trách nhiệm. Đầu rồng, đuôi rồng đều đã có người phụ trách rồi, Mạc Hướng Vãn vẫn như mọi khi làm chân chạy việc lung tung.

Tống Khiêm hàng ngày khiêm nhường, gặp ai cũng nói chuyện được, lần này phụ trách làm đầu rồng, nghiêm túc tham gia hoạt động khiến mọi người cùng chơi thở không ra hơi, nào là rửa bút lông, cuộn dây thép, nào là cắt dán giấy, ai ai cũng hoa mày chóng mặt. Chỉ có mỗi một mình Mạc Hướng Vãn là chẳng có việc gì làm, vậy nên cô đi tìm nước rửa tay cho các đồng nghiệp.

Chu Địch Thần đã chuẩn bị rất nhiều nước khoáng đến đây, lúc Mạc Hướng Vãn lại lấy nước, Chu Địch Thần liền nói: “Thật sự, không nên làm việc trái với lương tâm, nếu không đi đâu cũng sẽ gặp quỷ.”

Mạc Hướng Vãn ngẩng đầu lên liền thấy Chu Địch Thần đang chu miệng về phía xa nào đó. Cô nhìn thấy một người quen trong trang phục trắng, đứng bên hồ, tuấn tú, phong độ. Cô tò mò: “La Phong đang đóng phim ở đây sao?”

“Nghe nói, cậu ta dẫn lời của đại ca Thành Long cho rằng: “Phàm là đàn ông thì đều phạm sai lầm cả.” Ông đạo diễn mũi dài chuyên làm phim võ hiệp rất ủng hộ cậu ta, đã chọn cậu ta làm nhân vật nam chính hai trong bộ phim võ hiệp sắp tới của mình.”

“Bọn họ làm phim cũng tuyệt lắm mà.”

“Chúng ta có nên ra chào một tiếng không?”

“Tại sao lại không chứ?”

Hai người liền đi gọi Tống Khiêm rồi nói với cả Vu Chính. Vừa nói xong đã nhìn thấy một đoàn người đi tới, người dẫn đầu nhìn thấy Vu Chính liền gọi lớn: “Vu lão tứ, cuối cùng hôm nay cũng đã gặp lại được anh rồi.”

Người đó chính là vị đạo diễn mũi dài chuyên làm phim võ hiệp.

Theo sau đạo diễn mũi dài còn có vài người nữa, Vu Chính gọi tên từng người, ôm chầm lấy họ rồi bắt đầu hàn huyên, trông vô cùng thân mật. Một trong những người đó, Mạc Hướng Vãn nghe Vu Chính hỏi han: “Ây da, Mạc Bắc à! Cậu cũng đổi nghề gia nhập làng giải trí rồi sao?”

Người đó mỉm cười tươi tắn: “Sao lại không chứ? Đạo diễn Thái còn muốn mời em tham gia đóng nam chính đấy.”

Hai nhóm người nhanh chóng hợp nhất, cùng nhau chơi đùa. Vì Vu Chính đang vui vẻ, nên mời luôn mười mấy người kia cùng gia nhập bữa tiệc của công ty.

Mùa này đang sẵn thức ăn ngon, cộng thêm Vu Chính lại là người khó tính cho nên đạo diễn Thái thẳng thắn khen ngợi: “Lúc nào cũng ăn ngon nhất, chơi sang nhất, đi theo Vu lão tứ đúng là không bao giờ lầm.”

Mạc Bắc chỉ vào chiếc đầu rồng của công ty đặt ở phía xa xa rồi nói: “Anh muốn vượt long môn sao?”

Vu Chính cười cười: “Vốn dĩ cũng định nhảy thử một lần xem sao, nhưng nhìn thấy đạo diễn Thái nên có lẽ để lần sau thì hơn.”

Mạc Hướng Vãn đứng lẫn trong số đồng nghiệp, đi theo sau bọn họ một khoảng cách an toàn. Vừa hay trước mặt cô lại chính là Mạc Bắc, lúc trước Vu Chính đã giới thiệu từng người từng người một trong bọn họ với nhau rồi.

Với bất cứ người nào, Mạc Bắc cũng mỉm cười thân thiện: “Xin chào.” Thái độ vô cùng quen thuộc và thành thục.

Chu Địch Thần và Mạc Bắc vốn đã quen nhau từ trước đó, lại vừa hay đứng cạnh Mạc Hướng Vãn nên liền đùa rằng: “Luật sư Mạc, hai người năm trăm năm trước có khi là người nhà cũng nên.”

Thì ra cả hai người đều mang họ Mạc, sự trùng hợp ngẫu nhiên này thật là thú vị.

Mạc Hướng Vãn thẹn thùng mỉm cười, gật gật đầu thay cho lời chào hỏi.

Mạc Bắc hoàn toàn không chú ý đến cô, điều này khiến cho Mạc Hướng Vãn cảm thấy an tâm. Mace và Thảo Thảo chẳng qua chỉ là quá khứ, câu chuyện giữa hai người tốt nhất là nên xóa bỏ hoàn toàn trong ký ức của cả hai, không nên có bất cứ liên hệ nào, cứ như vậy mà sống cho đến hết cuộc đời.

Suýt chút nữa cô còn định đi bái tạ Phật tổ.

Lúc sắp nhập tiệc, Vu Chính liền gọi Mạc Hướng Vãn và Chu Địch Thần lại: “Mary, Judy, lại ngồi chỗ này này.”

Mạc Hướng Vãn kinh ngạc, nhanh chóng hiểu ngay vấn đề. Vu Chính muốn cô ngồi ở vị trí sát bên với Mạc Bắc và La Phong. Vị minh tinh anh tuấn nọ đang nhìn chằm chằm về phía này, ánh mắt vẫn chưa tiêu tán hết nỗi tức giận.

Chu Địch Thần là một người tinh ý, cô liền lôi ngay Mạc Hướng Vãn qua đó ngồi. Mạc Bắc liền kéo ghế giúp cô, làm tư thế “xin mời” rất lịch lãm. Mạc Hướng Vãn lúng túng ngả lưng ra sau, suýt chút nữa thì ngã xuống, may mà Chu Địch Thần kịp thời kéo lại.

Vu Chính quay sang nói với Mạc Hướng Vãn: “Tiểu Tân gần đây tham gia một bộ phim truyền hình mới của đạo diễn Thái, vừa hay có cảnh diễn tay đôi với La Phong. Hôm nay Tiểu Tân có việc không đến được, là người quản lý nghệ sỹ, em thay mặt kính La Phong một ly đi.”

Câu nói này rõ ràng là một mệnh lệnh. Vừa nhận được lệnh, Mạc Hướng Vãn lập tức nâng ly lên, trước tiên nói với đạo diễn Thái: “Người mới đóng phim mới, xin tiền bối quan tâm chăm sóc một chút.”

Đạo diễn Thái cạn ly xong liền quay sang nói với Vu Chính: “Nhìn Giám đốc quản lý nghệ sỹ bên cậu kìa, hết lòng hết dạ vì các nghệ sỹ, đúng là vô cùng đáng khen.”

Vu Chính chỉ nhìn ông mỉm cười, những lời thế này không thể để ông chủ nói được, vậy nên Mạc Hướng Vãn đành phải đích thân lên tiếng: “Đạo diễn Thái, bọn em làm sao có thể so với các tiền bối được, bọn em nhận lương là dựa vào những người nghệ sỹ kia, nên nhất định phải phục vụ chu đáo, đến nơi đến chốn rồi. Lúc nào bọn em cũng mong muốn bọn họ làm việc chăm chỉ, ngày ngày tiến bộ, để các đạo diễn có thể sản xuất được nhiều phim hay phục vụ quần chúng, như vậy chúng em cũng có được đồng lương ổn định để sinh sống.”

Nghe cô nói xong, đạo diễn Thái liền bật cười, mọi người xung quanh cũng cười theo. Mạc Hướng Vãn lại rót đầy ly quay sang La Phong: “La thiếu gia, chuyện của Tương Tương mong anh thông cảm, cô ấy tự sát đến ba lần liền, bây giờ vẫn còn phải nằm viện để theo dõi. Bác sỹ nói, cô ấy bị suy nhược tinh thần.” Cô hơi cúi đầu xuống, coi như thay lời xin lỗi.

Thêm Bình Luận