Chương 46: Theo đuổi Đới kỳ Lân

Tuy rằng Dương Tâm Dược chống cự bằng mọi cách có thể,

nhưng lại không chịu đựng được bạn học khác đều chờ xem kịch vui, vì thế chú

mèo quýt tên là “Lớp trưởng” được thông qua bỏ phiếu của các bạn học.

Từ khi có chú mèo này, thế nhưng trong lớp lại mơ hồ sinh

ra một lực liên kết. Ban đầu thí sinh thi Nghệ thuật cùng học sinh bình thường

không có qua lại gì cả, nhưng sau khi có chú mèo này, hai phái hài hòa không

ít.

Từ ký túc xá đến phòng học, một lát lại có người

kêu

“Lớp trưởng! Chị mang cho cưng

lạp xưởng này”
, lát nữa

lại có người gọi “Lớp trưởng!

Để chị thương thương, chị sẽ

mua váy nhỏ cho cưng”,


còn có người kêu

“Lớp trưởng! Hôm nay

sao cưng lại đẹp như vậy”.


Vừa mới bắt đầu Dương Tâm Dược không phản ứng kịp, còn

tưởng rằng các bạn gọi mình, cảm thấy lòng dân đã hướng về mình rồi, thu hoạch

vô số kính yêu. Chờ đến khi cô phe phẩy đuôi chó tung tăng tiến lên, mới phát

hiện “Lớp trưởng” này lại không phải là “lớp trưởng kia”.

“Lớp trưởng” có thể được vô số người ôm ấp hôn hít nâng

lên cao.

“Lớp trưởng” của cô chỉ có thể trở thành người tháo vát

của lớp, thu bài tập về nhà, lau bảng đen, truyền lời của giáo viên, chỉ có

Chung Khả đau lòng cho cô thôi.

Mèo cam kia quả thực là mèo tinh, rõ ràng trước đây là

mèo hoang, nhưng một chút “cao ngạo” của mèo hoang cũng không có, ngược lại ở

chung với người đặc biết ổn, nhìn thấy người tới liền dựng thẳng đuôi lên, lập

tức vọt tới nằm dưới chân đối phương, “ăn vạ”

lộ ra cái bụng tròn muốn

được xoa xoa.

Nó rất có ý thức tự giác, đi ra ngoài vào ban đêm và trở

lại ký túc xá kiếm thức ăn vào ban ngày. Từ khi nó tới, mỗi nữ sinh đều ở trong

ký túc xá chuẩn bị một ít thức ăn cho mèo, đồ chơi cho mèo, đồ ăn vặt cho mèo.

Chưa đến mấy ngày đã đem nó nuôi thành bóng lưỡng không dính nước, béo thêm hai

vòng.

Sau đó lá gan của nó càng lúc càng lớn, thế mà dám lao

thẳng vào lớp trong giờ học, nằm trên bệ cửa sổ, hai bàn chân trước bắt chéo

một cách tao nhã, cằm tựa vào chân, cái đuôi cùng với “ma chú” trong miệng giáo

viên, câu được câu không mà lắc lư.

Có một lần, nó thậm chí còn nhảy lên trên bục giảng, để

lại một

những bông hoa mai bị dính phấn trong kế hoạch giảng dạy của thầy

Ngữ Văn, khiến thầy Ngữ văn mắng bọn họ là “đồ cuồng mèo”!

Nhưng chú mèo này cũng mặc kệ, dù sao nó cũng nghe không

hiểu tiếng người. Bị thầy mắng, nó thong thả ung dung lắc lắc cái đuôi, bước

lên sàn catwalk một cách thanh lịch, lắc lư cái bụng to tròn kia xuyên qua lớp

học rồi đến hàng cuối của lớp.

Phóng thật mạnh.

Yên ổn dừng ở trên đùi hot boy.

Cái đuôi xù xì quấn lấy cổ tay trái của hot boy, đem cái tay

kia túm xuống dưới, ra hiệu cho cậu sờ vào lông nó.

Chung Khả bị xem như người hầu: “……”

Dương Tâm Dược chỉ vào “chó ghẻ bên trong mèo”, nhướng

mày mà nói:

“Chung Khả, cậu còn nói nó giống tớ hả? Chỗ nào giống

chứ?! Tớ

không có thích quấn người như vậy!”


Chung Khả không nói chuyện, chỉ cười tủm tỉm mà nhìn cô.

Bất luận cô nói cái gì, cậu đều gật đầu, nói đúng đúng

đúng.

Mâu Tư Tư ngồi bên cạnh lạnh lùng mà nghĩ: Lớp trưởng,

chính là mỗi lần tan học, cậu cũng có biểu tình giống hệt như “không chịu cô đơn”,

chạy tới tìm Chung Khả đó nha.



Giữa trưa hôm nay, “Lớp trưởng” mèo quýt thay một cái áo

len nhỏ xinh đẹp. Áo len có hai màu đỏ và xanh lá cây với vạt áo cao, mở ra bốn

chân thật tỉ mỉ. Vạt áo len còn có hoa văn cực kỳ đáng yêu trông như cây thông

cùng vòng hoa, rất có không khí của Giáng Sinh .

Dương Tâm Dược vừa thấy cái áo lông nhỏ này đã thích, vội

ôm “Lớp trưởng” hôn hôn, cưng chiều hỏi nó:

“Ai mua áo nhỏ cho em thế,

còn vừa người như vậy?”


Đều nói mười con mèo thì hết chín con béo, còn một con thì

đè sập giường. Con mèo được bọn họ cưng chiều trong lớp này thuộc dạng đè sập

giường. Bụng nó thì to, tứ chi mập mạp, quần áo thú cưng trên thị trường sẽ

không vừa vặn. Chiều dài của quần áo phải phù hợp và không được buộc chặt. Nếu

siết quá chặt thì chiều dài của quần áo sẽ như trói buộc

Hôm nay nó lại mặc một “ trang phục giáng sinh” đáng yêu

đến thế, dài ngắn béo gầy đều phù hợp, tựa như được thiết kế riêng vậy.

Bên cạnh đó, dì Bạch từ trước đến nay không có cảm giác

gì tồn tại mở miệng cười:

“Không phải mua, là dì làm! Thế nào, tay

nghề còn tốt chứ?”


“Thì ra là do dì tự làm! Dì cũng thật là lợi hại!”

Đôi mắt hạnh của Dương Tâm Dược mở tròn xoe. Nếu ai

đó chụp ảnh cô với chú mèo vào lúc này, chắc chắn sẽ thấy biểu cảm của cô cùng

chú mèo gần như giống hệt nhau, vừa ngốc vừa dễ thương.

“Cái này cũng không phải là bản lĩnh gì, người lớn tuổi

như bọn dì đều sẽ dệt một vài chiếc áo len.”


Bà cười cười, vươn tay vuốt ve gấu áo len như thể bà đang làm

phẳng góc quần áo của con mình vậy,

“…… Tuy nhiên, phong cách của dì

quá lỗi thời, con gái của dì không muốn mặc nó, nói là mùa đông bây giờ không

mặc kín như vậy nữa, nếu không phải ngày đó dì nổi giận với nó thì ngay cả áo

len nó cũng không muốn mặc, còn nói muốn tiếp tục mặc áo khoác nỉ muà thu.”


Dương Tâm Dược cũng không biết làm soa an ủi dì ấy, bởi

vì cô chính là «phải phong độ mà không cần độ ấm

». Nhưng cô đã rèn luyện

từ nhỏ, trời sinh thân thể nóng, cho nên mặc ít một chút cũng không ảnh hưởng

gì.

Nhưng hai người bạn của cô còn khoa trương hơn nhiều.

Viên Tiêu vì muốn cho đôi chân được thon thả mà chỉ mang một đôi vớ và ủng nóng

vào mùa đông, còn Bạch Thiên thì vẫn luôn mặc quần chín phần lộ ra cổ chân.

Cũng may ký túc xá bọn cô đều ở trên lầu, một ngày đều hoạt động trong tòa nhà,

sẽ không bị đóng băng. Nhưng nếu ra khu dạy học, phương thức sưởi ấm duy nhất

của hai cô ấy cũng chỉ còn lại là “run”.

“Đúng rồi, lớp trưởng nhỏ, có chuyện dì muốn hỏi con một

chút.”
Dì Bạch bỗng nhiên thay đổi đề

tài.

“Dì nói đi ạ.”

“Con cũng biết tuổi dì đã lớn, mấy con truyền tin, hay

tin đồn nào đó dì đều không theo kịp”




chỉ vào con mèo, hỏi với giọng chần chờ,

“Ngày hôm qua dì nghe mấy con

nói chuyện phiếm, nói con mèo này là tụi con bắt ma tìm được, đây là có chuyện

gì sao?”


Vấn đề này đã lan rộng khắp cả hai lớp, nào nghĩ tới dì

Bạch còn chưa biết được tình hình cụ thể. Dương Tâm Dược suy nghĩ một lúc và

chọn phần có thể nói cho Bạch Tuệ Quyên nghe, toàn bộ câu chuyện đều lên xuống

phập phồng, chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới. Các bạn học khác nghe

được cũng chưa đã thèm, nhưng Bạch Tuệ Quyên lại bắt được một điểm mù trong câu

chuyện.

“Theo như con nói vậy mỗi tối Bạch Thiên đều ngủ không

được liền chạy tới phòng giặt tự học sao?”


“Cũng không phải mỗi ngày ạ.”

Dương Tâm Dược không rõ tình huống cụ thể của Bạch

Thiên,

“Thực tế, Đới Kỳ Lân phát hiện ra rằng phòng giặt liên tục hoạt

động vào ban đêm,học bá như cậu ta sau khi tắt đèn mỗi ngày đều đến phòng giặt

ủi bên ký túc xá nam học thêm hai giờ nữa. Sau đó Thiên Thiên cũng biết chuyện

này, vì thế cậu ấy cũng qua đó học tập.”


“Đứa nhỏ này…… Đứa nhỏ này thật là, mỗi tối lại thức đêm

học lâu như vậy, sẽ ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe.”


Bạch Tuệ Quyên lo lắng sốt ruột.

Không riêng gì bà lo lắng mà Dương Tâm Dược cũng rất lo

lắng. Đới Kỳ Lân là bạn cùng bàn của cô, tất nhiên cô cũng biết tên nhóc kia có

bao nhiêu liều mạng.

Cậu ta cùng Chung Khả khác nhau, cậu ta không phải

có “thiên phú”, mỗi ngày đều đem trà đặc xem như nước uống, quầng thâm mắt đã

sắp chảy đến khóe miệng, Dương Tâm Dược cũng lo lắng cho cậu ta ngày nào đó

đang học mà chết đột ngột.

Quả thật, Đới Kỳ Lân cùng Bạch Thiên là cùng một loại

người, trên lưng bọn họ đeo quá nhiều “kỳ vọng”, khiến cho bọn họ hoàn toàn

không dám lơi lỏng. Nhưng sự kỳ vọng của Đới Kỳ Lân đến từ chính cậu ta, mà

Bạch Thiên lại đến từ chính người cha quá cố của mình.

Dương Tâm Dược nói:

“Nhưng sau khi chuyện này

phát sinh, cô phụ trách ký túc xá đã yêu cầu thợ điện cài đặt phanh mới trong

trường hợp khẩn cấp, mỗi đêm phòng giặt sẽ bị cắt điện, không cho mọi người lại

thức đêm nữa.”


Dì Bạch cuối cùng cũng an tâm.



Thời gian mới đó đã trôi qua thật nhanh, rõ ràng trong

trí nhớ của lớp học lại thì khai giảng vẫn là chuyện của ngày hôm qua, nháy mắt

đã đến cuối tháng mười hai rồi, không lâu nữa, học kỳ đầu tiên sẽ được “lật

lại”.

Quá nhanh, thật sự quá nhanh.

Lúc Dương Tâm Dược đi học ngẫu nhiên sẽ nhịn không được

mà thất thần. Cô nhìn Đới Kỳ Lân bên cạnh, lại nhìn sang cửa lớp, cảm thấy giây

tiếp theo có thể sẽ có người đi vào từ cửa lớp, ngồi xuống ở bên cạnh cô, trở

thành bạn cùng bàn mới của cô.

Một tháng này trôi qua, trên bàn không có sen đá quen

thuộc, bên cạnh không có chàng trai đáng tin cậy, cô cảm thấy giống như thiếu

mất một cái gì đó, trong lòng cô trống rỗng.

Từ sau khi hai người bị thầy chủ nhiệm tách ra, khoảng

cách giữa cô và cậu rất xa, thời gian mà cô có thể gặp nhau mỗi ngày chỉ có

nghỉ giữa giờ với cơm trưa cơm chiều, cũng chưa đến hai cái giờ. Lúc trước bọn

họ mỗi ngày đều 7 giờ sáng đến

10 giờ tối đều ở bên nhau!

Nghĩ đến đây, Dương Tâm Dược không khỏi nhìn chằm chằm Đới

Kỳ Lân, sâu kín thở dài.

Kỳ thật Đới Kỳ Lân không có khuyết điểm gì lớn cả, quả

thật cậu ta vừa độc miệng vừa ích kỉ nhưng sau khi Dương Tâm Dược hiểu biết

tình huống nhà cậu ta, cũng có thể lý giải được tính cách của cậu ta vì cái gì

sẽ kỳ quái như vậy. Nếu không có Chung Khả đối lập thì Dương Tâm Dược cũng rất

vui khi ngồi cùng bàn với cậu ta.

Nhưng vấn đề là, cô đã có Chung Khả á.

Ánh mắt Dương Tâm Dược cực nóng.

Đới Kỳ Lân đang uống trà đặc, bình giữ nhiệt của cậu cực

kỳ lớn, mặt trên là những con ngựa phi nước đại, bên cạnh là bốn

chữ

“Mã đáo thành công” to đùng. Lá trà của cậu ta chất hết nửa cái bình,

chỉ là vặn nắp bình ra để ngửi, Dương Tâm Dược cũng bị lá trà đắng khiến cho

choáng váng. Mỗi lần Đới Kỳ Lân uống một ngụm trà, đều phải “Phi phi phi” phi

ra ba lá trà mạt.

Cậu ta vặn nắp, nghiêng đầu nhìn về phía Dương Tâm Dược,

đẩy đẩy mắt kính, nói với giọng ông cụ non :

“—— lớp trưởng, tôi biết

s-mart is new sεメy, nhưng mời cậu thu lại ánh mắt ái mộ kia chút đi, không cần

nhìn chằm chằm vào tôi như vậy. Chúng ta bây giờ đang ở một năm mấu chốt, trong

lòng tôi chỉ có học tập, không thể nhận lấy tình yêu.”


Dương Tâm Dược: “……???”

“Nếu cậu lại dùng loại ánh mắt trong trẻo, tươi đẹp, ngây

thơ, thiên chân lại ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ

dụ dỗ tôi yêu sớm, tôi sẽ

nói cho thầy, để thầy chuyển cậu đi, bình tĩnh một chút nào.”


Dương Tâm Dược: “……!!!”

Ánh mắt của Dương Tâm Dược sáng lên ngay lập tức,

ánh mắt càng thêm cực nóng nhìn chằm chằm Đới Kỳ Lân, càng thêm nóng bỏng, càng

thêm nhiệt tình…… Thậm chí hoàn toàn không ngại vươn móng vuốt đặt lấy trên vai

Đới Kỳ Lân!

Được thôi Đới tiểu cẩu, cậu mau đi mách cho thầy biết đi,

chuyển tớ đi! Tốt nhất chuyển tớ ra thêm mấy hàng nữa, như vậy

có thể gần

bạn học Chung Khả hơn nữa rồi!!

Lúc

Dương Tâm Dược “không ngừng nỗ lực” cùng với

Đới Kỳ Lân“không thể ngăn cản”, chờ đến sau khi tan học, một tin tức chấn động

lan truyền khắp cả lớp:

Lớp trưởng lớp xã hội —— là Dương Tâm Dược không phải là

con mèo quýt kia—— thế mà nổi lên điên cuồng theo đuổi học bá mắt kính nhỏ!

Không sai, chính là cái tên mắt kính nhỏ vừa xấu vừa thấy ghét kia! Tan học cô

chủ động rót trà cho cậu ta, đi học còn động tay động chân với cậu ta! Bạn học

xung quanh cô đều thấy được, nhân chứng quá nhiều!!

Chung Khả ngồi ở cuối lớp: “????!!!!”

Cậu nhìn chằm chằm vào chậu sen đá trong tay, nghĩ thầm:

Kỳ quái, chậu sinh thạch hoa này, thấy thế nào cũng xanh hơn rất nhiều so với

hôm qua nhỉ?