Chương 2

Buổi họp báo vừa phát sóng, đêm đó fan của Liễu Hiểu Hiểu đã mắng đến mức đưa tôi lên hot search.

"Cô ta xem mình là cái gì mà lại dám ở trước mặt mọi người nói Hiểu Hiểu của chúng ta."

"Gà mờ mà thôi, cô ta đi theo liếʍ Cố Minh Dật sáu năm, Cố Minh Dật trong tâm niệm vẫn chỉ có là Hiểu Hiểu của chúng ta."

"Hiểu Hiểu vừa quay đầu lại, cô gái này ngay lập tức bị bỏ rơi ấy mà."

Bạn thân gọi điện an ủi tôi, tâm trạng tôi cũng không tệ lắm.

"Không sao mà, hiện tại tớ một lòng gầy dựng sự nghiệp.

"Thân là nữ minh tinh, không có nhiệt độ mới là đáng sợ nhất, Liễu Hiểu Hiểu tặng tớ nhiều hot search như vậy, tớ phải cảm ơn cô ấy.

"Nhanh nhanh thừa dịp nóng rèn sắt, lại tiếp nhận hai mươi nhân vật nữ phụ độc ác đi!"

Không phụ sự kỳ vọng của mọi người, đảo mắt cô ấy đã mang cho tôi hơn hai mươi quyển sổ, lúc tôi ở nhà điên cuồng đọc kịch bản, Liễu Hiểu Hiểu bên kia cũng không nhàn rỗi được xíu nào.

Cô ta vừa điên cuồng tạo dramma trong dư luận, vừa đưa con trai tôi lên chương trình tạp kỹ phổ biến nhất hiện nay.

Cô ta cũng đã gửi cho tôi một tin nhắn wechat trước khi ghi âm chương trình.

"Tần Thời Sanh, tám giờ tối nay cô nhớ xem livestream đấy.

"Cô không cần dây dưa với Minh Dật nữa, có bám chặt anh ấy cũng vô ích."

Cái gì, tôi có bám víu vào anh ta à?

Đơn ly hôn tôi đã gửi qua, là Cố Minh Dật không chịu ký, tôi gọi điện giục ba lần, đều là trợ lý của anh ta nghe máy, nói rằng Cố tổng một ngày trăm công ngàn việc, không rảnh đọc đơn ly hôn của tôi.

Tôi nói thế với Liễu Hiểu Hiểu, nhưng căn bản cô ấy không tin.

"Minh Dật vốn không yêu cô, trong lòng anh ấy vẫn có tôi.”

"Anh ấy ước gì có thể ly hôn sớm với cô một chút, nếu như không sợ cô chiếm đoạt tài sản khiến anh ấy khó có thể cắt đứt với cô, tôi và anh ấy đã sớm tổ chức hôn lễ rồi."

"Vào xem livestream đi, xem con trai cô gọi mẹ như thế nào."

Là người có chút máu M, nên tám giờ tối, tôi mở livestream.

Liễu Hiểu Hiểu lôi kéo Cố Tiểu Đa xuất hiện trên màn hình, cô ta vẻ mặt hào quang bao phủ, thiếu chút nữa đem dòng chữ "Xem ta ôn nhu hiền thục cỡ nào" đánh lên màn hình.

"Tiểu Đa, đây là kem sôcôla yêu thích của con,mẹ mua rất nhiều để trong tủ lạnh, lần này con có thể ăn thoải mái rồi."

Tôi thấy trong lòng hơi khó chịu.

Tiểu Đa thích ăn ngọt, lại tham ăn, nhưng trẻ con dạ dày yếu, lúc ở nhà tôi luôn hạn chế cho nó ăn, nhiều nhất chỉ được một cái mỗi ngày, vì chuyện này, Tiểu Đa không ít lần giận dỗi tôi.

Tiểu Đa cầm khối rubik trong tay, nó ngước mắt lên nhìn tủ lạnh.

"Có thể chỉ ăn kem, không cần phải ăn cơm sao?"

"Có thể, có thể mà." Liễu Hiểu Hiểu cười như hoa: "Chỉ cần Tiểu Đa thích, muốn ăn chừng nào cũng được."

"Như vậy sẽ tiêu chảy." Tiểu Đa phồng má nói: "Dì sao ngay cả cái này cũng không biết."

Nụ cười trên mặt Liễu Hiểu Hiểu cứng đờ.

(chắc mẻ cứng như xịt keo luôn:>>)